Tuesday, November 7, 2017

Cách tỉa rau củ qủa ra hoa hồng



Thursday, October 26, 2017

THUỐC TRỊ HO



Vào mùa Đông khí lạnh thường gây ra những cơn HO dai dẳng. Ban đầu thì ho có đờm, sau đó là ho khan, cổ họng lúc nào cũng thấy ngứa bên trong và phải ho cho đở…ngứa! Ho quằn quại, ho muốn đứt cuốn họng. Nếu ngậm miệng lại thì có thể kềm chế cơn ho, nhưng hể mở miệng để nói một hai ba tiếng là bắt đầu ngứa cổ và phải ho liên tục, ho đỏ cả mày mặt, chảy cả nước mắt, ho dai dẵng hơn cả ĐẮC KỸ HO GÀ ngày xưa!
Bản thân tôi đã nhiều năm qua, khi đến mùa tuyết đổ là HO! Mấy năm trước, khi bị ho, tôi được BS cho uống đủ loại thuốc ho từ nhẹ tới nặng nhất, kèm theo trụ sinh nhưng cũng không dứt được cơn ho! Sau tình cờ lục trong tủ thuốc gia đình, thấy có một vỉ Lincomycin 500mg, lấy uống thử ngày 3 lần, mỗi lần 1 viên, uống độ 2 ngày thì dứt được cơn ho (phước chủ may thầy!)
Năm nay cơn ho quái ác lại đến khi vùng tôi ở bị bão tuyết . Tưởng vẫn là thuốc tiên, tối bèn lấy Lincomycin ra uống (đã mua thêm trử sẵn cho chắc ăn), không ngờ thuốc nầy hết hiệu nghiệm, vẫn ho, kéo dài cả tháng trời ! May có một người bạn MỄ chỉ cho một cách trị ho độc đáo, không tốn nhiều tiền (trong vòng 10 đô), tôi thử 1 lần trước khi đi ngủ, và như là một phép lạ!? Mới tối qua, tôi còn ho dữ dội, vậy mà hôm sau thức dậy, mở cửa ra ngoài sân ngắm trời, mặc dầu bên ngoài còn lạnh, nhưng trong cổ họng không thấy ngứa và ho nữa! – Trước hết mình vào tiệm bán Liquor mua 1 chai rượu Whiskey nhỏ (độ 3 đồng),nhãn hiệu nào cũng được miễn ruột nó là whiskey là ok.
– Vào Walmart mua 1 chai mật ong nhỏ thôi và thêm vài trái chanh (chanh xanh hay vàng đều được).
Cách làm :
– 1 thìa café rượu,
– 1 thìa mật ong, Cho 2 thứ vào 1 cái tách rồi nặn vào đó 10 giọt chanh (chanh muối càng tốt)), quậy đều. Dùng 1 nắp nhựa đậy trên cái tách rồi bỏ vào microwave đun trong 10 second (chỉ 10 second thôi!), sau đó lấy ra dùng thìa quậy đều rồi nhâm nhi từng thìa một cho đến hết.
Dùng trước khi đi ngủ
Tối 1 lần, Sáng thức dậy 1 lần, và buổi trưa 1 lần nữa
BẢO ĐẢM UỐNG XONG 3 LẦN THÌ SẺ THẤY DỨT HO NGAY!
Nguyễn Văn Tư , CSVSQ K18/HQ

https://khicongydaovietnam.wordpress.com/2010/12/05/bai-337/

Saturday, May 6, 2017

Bánh cống Sóc Trăng ( cách này làm thấy ngon nè )





1 kí lô gram bột là 2 lít nước

1Kg = 2.2 pounds

2 lít nước là  8.4 cups


Tóm lại : 2.2 pounds bột gạo = 8.4 cups nước ( đậu nành đã xay nhuyễn bằng máy xay sinh tố )

Friday, May 5, 2017

Hỏi đạo thêm từ những vị Sư Phụ cách dạy con và mở máy niệm Phật nghe thì những vong linh có nghe được không ?


   Hôm nay có nhân duyên gặp được SP cho nên mình củng học hỏi được thêm rất nhiều việc , những vị SP naỳ tu củng khá lâu năm , rất tinh thông về kinh và luật của Phật cho nên trả lời những câu hỏi làm mình rất hài lòng , cho nên ghi ra đây để chia sẻ cùng các bạn nhé .

 Mình hỏi SP về cách dạy con cái ở Mỹ như thế nào nhất là mấy đứa con teenager ? ( vì Phật có dạy đủ thứ trong Kinh hết á  cho người dân Ấn Độ hồi xưa mà có duyên gặp được Phật )

  SP bảo : làm cha mẹ mình khg thể dùng quyền lực để áp đặt con mình , mà phải cố gắng xem con như là 1 người bạn rất thân , nhưng củng đừng qúa thân như đưá bạn thân của nó thì nó củng khg coi trọng mình ( giống như có những bà mẹ Mỹ muốn con gọi mình bằng tên luôn , cái đó thì khg được ) , SP nói nhất là caí tuổi con mình mới lớn , cái ngã , caí tự aí của nó rất cao , nếu khg khéo , khg hiểu được nó  sẽ rất là khó dạy chúng nó . Rồi SP mới lấy thí dụ , SP nói có cô Phật tử kia , con trai của cô gần tới sinh nhật thì xin Cô tổ chức sinh nhật , mà nói có 1 lần , sau đó khi tới ngày SN thì mời cả đống bạn bè tới nhà làm SN , vì khg có xin lần nữa cho nên Cô la con ngay ngaỳ SN , làm mất mặt nó trước mặt bạn bè cho nên sau ngày SN em naỳ quạo qúa khg thèm đi học luôn và củng khg thèm ăn uống tới mấy ngày luôn , cứ trốn và năm trong phòng suốt . Cô hoảng qúa nên mới gọi Thầy hỏi phải làm sao ? Thầy mới khuyên , cô nên vô phòng ngồi gần con trai và nói xin lỗi nó , tuy vai là là người mẹ  nhưng cô hãy nói xin lỗi với con trai và nói là Má đã sai , con đừng buồn Má nhé , hãy tha lỗi cho Má . Sau khi nói xong thì con trai bật dậy ôm Cô và khóc qúa trời , nó củng nói là rất thương Cô , rồi sau đó thì em chịu đi học và vâng lời lại . Cho nên SP nói tuy là vai cha mẹ nhưng khi thấy có lỗi l àmình phải xin lỗi con liền mới được , và khg thể áp đặt , bắt buộc con mình làm những điều mà nó khg thích , vì khi làm vậy thì mỗi ngày nó build up ác cảm với mình , nó sẽ dựng lên bức tường vô hình ngăn cách giữa mình và nó , rồi sau này mình nói caí gì nó sẽ chống lại và khg bao giờ nghe lời mình . Cho nên phải rất là hiểu tâm lý con caí thì mới dạy nó được .

 Mình mới hỏi caí vụ mở nhạc niệm Phật hay kinh Phật cho hương linh nghe thì họ có nghe được không ?

   SP bảo : khg nghe được , vì hương linh họ chỉ  hiểu được khi mình suy nghĩ trong đầu cái gì , còn maý móc điện tử thế gian này thì họ khg thể nghe được nếu mình mở bỏ đó và ở 1 nơi khác . Cho nên khi mình mở máy nghe giảng kinh hay máy niệm Phật , vì mình nghe và hiểu , suy nghĩ cho nên vong linh họ mới hiểu và tu tập theo mình , thì cả 2 cùng lợi lạc .

Thưa Thầy , khi con phóng sanh hay làm phước , cúng chùa này kia mà con muốn cho hết phước cho những người trong gia đình con thì có được không ?

 SP bảo : khg được hay củng tùy là người nhận họ có mở tâm hoan hỷ  vì mình phóng sanh hay làm phước không , và từ đó phước báo họ hưởng được củng khác nhau . Theo Kinh Địa Tạng thì khi làm phước thì người làm hưởng 70 phần trăm  , còn người nhận được 30 % . SP củng nói thêm là khi biết mình làm phước hay phóng sanh vì họ , họ mở tâm ra hoan hỷ theo , rất thích những việc mình làm , và phát tâm muốn giải thoát cho những con vật khỏi bị giết chết thì khi mình hồi hướng họ sẽ hưỏng được phước báo nhiều hơn , nói chung đạo Phật quan trọng nhất là ở cái tâm của mình , tâm thaàh , tâm tốt thì sẽ có phước báo rất là nhiều . Còn nếu làm bởi vì muốn danh tiếng hay vì 1 mục đích nào đó thì cái phước mình hưởng được rất là ít , cho nên nhiêù người khi làm việc thiện người ta muốn giấu tên là vậy , khg muốn phô trương lung tung .

Còn 1 vài câu hỏi nữa , mình sẽ ghi tiếp later vì giờ qúa khuya rồi , buồn ngủ qúa  :) Chúc các bạn tu hành tinh tấn nhé , rảnh mình sẽ ghi thêm SP dạy mình về phong thủy cho xem , hay lắm đó và phong thủy là có thật đó .Nhất là cách bày trí trên bàn thờ  Phật như thế nào và sắp đặt như thế nào cho đúng cách .



  

Wednesday, April 5, 2017

Bánh bò hấp - New York / Steam honeycomb cake


Sunday, April 2, 2017

Đa nghi qúa mức là 1 triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt


 Đây có thể là những biểu hiện của bệnh tâm thần phân liệt. Bệnh nhân thường xuyên nghi ngờ cả với người thân, có hành vi theo dõi, kiểm tra... hoặc có những ý nghĩ sai lệch, không phù hợp với hoàn cảnh thực tế.
Vị chuyên gia cho biết người bệnh  xuất hiện những ý nghĩ kỳ lạ, không thể giải thích được như cho rằng có người đang theo dõi, hại mình và người thân của mình, hoặc có người biết mọi ý nghĩ, chi phố hành vi, việc làm của mình... Một số bệnh nhân lại cho rằng bản thân có khuyết điểm tội lỗi không thể tha thứ, có thể nảy sinh ý tưởng và hành vi tự sát.
Tâm thần phân liệt là một rối loạn có thể điều trị. Trong quá trình này, người bệnh vẫn làm việc, sinh hoạt bình thường với nhân viên y tế, người thân.

Sunday, March 5, 2017

Gói bánh tét chay


 Hôm gần tết busy qúa nên gói có 5 đòn bánh à , ăn ngon qúa cho nên ra mùng gói thêm vài đòn nữa :)  Nếu chuẩn bị trước như trụng lá và lau lá cho sạch , nếp ngâm trước , đậu xanh thì mình ngâm 1 đêm , để ráo , sau đó nêm nếm cho vừa ăn rồi bỏ vào gói , vậy thôi , khg cần phải nấu đậu trước đâu cực công lắm , mà khi ra bánh thì đậu nó vẫn nát biến và ăn ngon vô cùng ......   khi thèm gói vài đòn bánh củng nhanh lắm ..... mình nấu bánh 1 đêm , gói xong khoảng 4 giờ chiều , bắt lên bếp nấu tới 2 giờ sáng sau đó mình vặn lửa thật nhỏ để tới sáng , rồi vặn lửa lớn nấu thêm 30 phút nữa ..... nếp nó ra mềm ngon lắm , đậu củng nát hết và ngon vô cùng , có thêm trứng muối nữa  yummy..... làm cái này cho mấy người ăn chay được luôn .... nấu xong phơi cho ráo nước sau đó bỏ tủ đá liền , khi nào ăn thì bỏ ra cho tan đá tí rồi đem hấp lại   hay microwave hơi lâu tí , ngon lắm . Mình thích đem chiên sau đó gói rau cải chấm nước mắm chua ăn , ui ngon lắm luôn :) nếu nêm nếm gia vị đậm đà vào nếp và đậu thì ăn khg còn ngon hơn là đem chiên nữa ....


Vì khg thik  thịt mỡ nên mình cho lòng đỏ trứng muối vào , ăn củng ngon lắm . 



Friday, March 3, 2017

Nếu giấc mơ là thật ? :)



Nhớ khoảng mấy năm trước có lần mình nằm mơ thấy có 1 bà lão nhìn mặt nhăn nheo lắm , trong mơ mình thấy bà lão đó khi gặp mình thì rất là mừng , và rưng rưng muốn khóc , rồi bà lão đó nói là đã đi tìm mình tới 700 trăm năm rồi đến bây giờ mới gặp được mình , và bà lão ấy muốn lại gần và ôm mình nhưng khg thể tới gần mình được ( củng khg biết tại sao ) ..... mình thì chẳng biết  bà lão ấy là ai mình mới hỏi : ủa con có quen với bà sao ? Và bà là ai ? Bà mới nói : ta là  vú nuôi của con , và có 1 kiếp  con là công chúa Huyền Trân . Sau khi ta chết thì ta đã đi tìm con  rất lâu , ta tìm con khắp nơi mãi tới hôm nay mới tìm  được con ...... mà trong mơ mình thấy bà lão đó thương mình lắm , nói chuyện với mình mà vừa khóc vừa cười và muốn ôm mình nhưng lại gần mình khg được .....

   Thế là khi tỉnh dậy thì gần sáng , mình cứ suy nghĩ về giấc mơ đó hoài mới lên google tìm về lịch sử của công chúa Huyền Trân xem sao ..... sau khi đọc và so sánh , tính toán về cái năm thì thấy thật , cái năm mà công chúa Huyền Trân chết tới giờ tính ra là 700 năm nhỉ ? ( Công chúa mất ngày mồng 9 tháng giêng năm Canh Thìn - 1340 )  . Mà lạ 1 cái là khi mình đọc về lịch sử ghi chép lại thì mình thấy có 4 điểm trùng hợp với mình  , thứ nhất là mình rất thích nghe băng giảng của Sư Ông Thanh Từ , mà khi hỏi lại đệ tử của Sư Ông thì có nghe kể lại là củng có 1 ông nào đó hồi nào giờ khg từng biết Sư Ông vì ở tận ngoài Bắc , nhưng củng nằm mơ và thấy được có người nói kiếp trước của ông ta là 1 tướng hầu kế bên vua Trần Nhân Tông và là 1 tay đắc lực của vua thời đó , và chỉ đường cho đi tìm Sư Ông , và có nói rõ ràng vua Trần Nhân Tông hồi xưa giờ là Sư Ông Thích Thanh Từ tái sanh lại . Mình nghe Thầy kể lại . Và ông đó củng lật đật từ ngoài Bắc mà chạy vô tới trong nam tìm gặp Sư Ông , khi gặp được thì ổng mừng và khóc qúa trời qúa đất luôn . Còn mình thì chưa có cơ hội gặp được Sư Ông nhưng lần đầu tiên khi nghe được video của Sư Ông là tự nhiên mình củng khóc , khg hiểu tại sao luôn và từ đó thì đi collect toàn bộ video của Sư Ông để post lên mạng ( vì hồi năm 2009 tìm trên mạng rất ít video của Sư Ông , toàn là mp3 khg à mà nghe khg rõ nữa ) ..... mà lạ cái là mỗi khi mình sắp gặp nạn hay đang gặp nạn gì đó ( bị bệnh nặng ) thì mình năm mơ thấy Sư Ông tới nhà mình và khuyên mình ráng tu , rồi thấy Sư Ông để tay lên đầu như là trị bệnh cho mình nữa , sau đó thức dậy thì mình thấy khoẻ trong người lắm , có nhiều cái lạ lùng lắm .... khi mình hỏi mấy ông Sư Phụ khác thì SP bảo là có , có thể là Sư Ông đến độ cho mình trong mơ thật . Mà mình nằm mơ thấy 3 lần như vậy đó , những lần đó là mình bị nạn rất nặng . ( À mà có vài lần đi xem bói ( những ông thầy bói này tương đối coi đúng về tương lai ) thì đa số đều nói là nếu mình có gặp nạn gì thì nên vái cửu huyền thất tổ của mình , vì họ rất mạnh và có nhiều thần lực lắm , mà ngay cả những ông Sư Phụ tu lâu năm của mình củng bảo mình vậy đó , lạ thật ! Hèn chi mỗi lần ai mà có tâm xấu muốn hại mình là y như họ gặp nạn liền tay đó ) .

  Mà khi đọc lại câu chuyện viết về công chúa Huyền Trân thì có nói là công chúa có lập am tu lúc cuối đời .... mà hồi nào giờ từ khi biết đạo đến giờ thì khg hiểu sao mình rất thích tu trong am nha  , thích lắm luôn á , mình khg bao giờ mà thích vô chùa tu , mình chỉ thích có 1 chổ riêng biệt  như caí am mà tu vậy thì thích vô cùng .... vì có lần về VN đi lại cái Chùa kia , mình thấy có khoảng 20 cái am nằm chung quanh chánh điện  Chùa , mình nhìn thấy thì lúc đó thích lắm , thích vô cùng luôn , nhưng khi Hòa Thượng kia hỏi mình muốn tu khg HT cho 1 cái am thì mình khg chịu  :)  còn mê đời mà tu sao nổi :) 

   Rồi có 1 vài điểm giống nữa nhưng đó là trong phạm vi private của mình khg thể kể trên đây được :) Nhưng nói chung lại mỗi lần xem video của Sư Ông Thanh Từ mình cảm giác như Sư Ông là 1 người cha ruột của mình vậy , cảm giác rất là thân thuộc , mà cùng họ với Sư Ông nữa mới lạ khg nhỉ ? :)  Và kiếp này  mình củng bị rất nhiều thị phi và những sự vu oan cho mình nhiều lắm , củng giống như kiếp xưa vậy đó . Chắc là khi biết tu thì ai củng bị vậy hết qúa :) Như Sư Ông Thanh Từ , HT Trí Quảng , có vài SP của mình , HT Tuyên Hóa , ai ai củng bị người ta vu oan đủ thứ hết , khi mình nghe băng giảng mình mới biết :)

http://www.tinmoi.vn/su-that-huyen-tran-cong-chua-tu-thong-voi-tran-khac-chung-011275185.html

(Tinmoi.vn) Viết về công chúa Huyền Trân, cả chính sử và dã sử đã tốn khá nhiều giấy mực để luận “công” và “tội” của nàng. 
Việc nàng thuận theo ý phụ vương là thái thượng hoàng Trần Nhân Tông về làm phi của vua Chế Mân nước Chiêm Thành đã góp phần thắt chặt tình bang giao giữa hai nước, tạo mối thâm tình để chống kẻ thù chung là giặc Nguyên Mông vẫn đang ngày đêm nhòm ngó và đặc biệt là việc dâng châu Ô, châu Lý của vua Chế Mân để cầu hôn nàng (vùng đất Thuận Hóa - Phú Xuân - Thừa Thiên Huế ngày nay) đã giúp nước ta mở rộng bờ cõi về phía Nam.
Hình ảnh Sự  thật Huyền Trân công chúa “tư thông” với Trần Khắc Chung số 1Chân dung công chúa Huyền Trân. Ảnh minh họa
Nhưng lịch sử cũng đặt ra nhiều câu hỏi xung quanh cuộc đời nàng: Làm thế nào Huyền Trân công chúa có thể thoát khỏi nước Chiêm Thành mà không phải chịu án “hỏa táng” theo vua Chế Mân khi nhà vua băng hà? Làm thế nào để nàng và đoàn hộ tống có thể sống sót trở về sau hơn một năm lênh đênh trên biển, vượt qua những hải khẩu chi chít của nước Chiêm Thành với đội quân tinh nhuệ thiện chiến hay lũ hải tặc luôn đêm ngày rình rập? Và tại sao, sau hơn một năm trời, đoàn thuyền mới trở về? – Đó cũng là mấu chốt của nghi án mối tình giữa Huyền Trân công chúa và quan Hành khiển thượng thư tả bộc xạ Trần Khắc Chung – vị tướng trẻ tài ba, mưu lược được nhà Trần cử sang Chiêm quốc để tìm cách rước công chúa về nước.
Chuyến tàu định mệnh và nghi án “tư thông”
Trong Đại Việt Sử Ký Toàn Thư có đọan chép như sau: Theo tục lệ Chiêm Thành, chúa chết thì bà hậu của chúa phải vào giàn thiêu để chết theo. Vua biết thế, sợ công chúa bị hại, sai bọn Khắc Chung, mượn cớ là sang viếng tang và nói với người Chiêm: ”Nếu công chúa hỏa táng thì việc làm chay không có người chủ trương, chi bằng ra bờ biển chiêu hồn ở ven trời, đón linh hồn cùng về, rồi sẽ vào giàn thiêu”.
Hình ảnh Sự  thật Huyền Trân công chúa “tư thông” với Trần Khắc Chung số 2Công chúa Huyền Trân được gả sang nước Chiêm Thành. Ảnh minh họa
Một sự việc quan trọng như thế mà nhà chép sử chỉ gói gọn trong chừng ấy dòng một cách hết sức sơ sài. Điều đó đã gây ra bao sự hiểu nhầm đáng tiếc, cho rằng trong hơn 1 năm lênh đênh trên biển ấy Huyền Trân và Trần Khắc Chung đã có cơ hội tư thông với nhau.
Từ đó đến nay lẻ tẻ cũng có một vài tiếng nói phản biện nhưng hầu như chưa ai bỏ công nghiên cứu, phân tích thật kỹ lưỡng, nghiêm túc về sự việc trên để minh oan cho Trần Nhân Tông, Trần Anh Tông, Trần Khắc Chung và công chúa Huyền Trân. 
Cuộc giải cứu Huyền Trân chắc chắn là có nhiều điều bí ẩn. Triều đại nhà Trần vì một lý do tế nhị nào đó mà không muốn công khai vụ việc này. Những người trực tiếp tham gia vụ giải cứu  như Trần Khắc Chung, Đặng Vân… đã mang theo bí mật ấy xuống mồ. Vì thế những kẻ thâm thù với triều đại nhà Trần, với thượng tướng Trần Khắc Chung sau này có cớ để đơm đặt, suy diễn.
 Sự thật Huyền Trân có “tư thông” với Trần Khắc Chung?

Chỉ cần tinh ý ta cũng có thể nhận thấy những điều hết sức phi lý trong đoạn văn trên của Ngô Sĩ Liên. Nên nhớ là giai đoạn lịch sử ấy (1220- 1340), mối bang giao giữa hai nước Đại Việt và Chiêm Thành hết sức tốt đẹp. Trong cuộc kháng chiến chống quân Nguyên - Mông hai nước đã từng liên kết với nhau. Vua Chiêm đã từng mang quân ra tận Nghệ An giúp Trần Nhân Tông. Vua Trần Nhân Tông đã từng cử hàng nghìn binh mã, hàng trăm chiến thuyền ứng viện giúp chủ tướng Chế Mân đánh thắng Toa Đô khi Toa Đô hùng hổ đưa 5 nghìn quân, 100 hải thuyền, 250 chiến thuyền tấn công Chiêm Thành (năm 1282 - 1285). Việc Thái thượng hoàng và vua đồng tình gả công chúa “cành vàng lá ngọc” Huyền Trân cho Chế Mân (vua nước Chiêm) và Chế Mân dâng tặng hai châu Ô - Lý cho Đại Việt làm sính lễ đã nói lên mối bang giao tốt đẹp đó. Đây là chiến lược Hòa – Thân của cả hai nước để liên minh chống giặc xâm lược phương Bắc. Không lẽ chỉ vì sợ công chúa Huyền Trân bị đưa lên giàn thiêu theo tục lệ người Chăm khi Chế Mân băng hà mà Trần Nhân Tông và Trần Anh Tông lại làm một việc chẳng lấy gì quang minh chính đại như vậy đối với một nước láng giềng đang hết sức thân thiện với nước mình? Chuyện Trần Nhân Tông và Trần Anh Tông sợ Huyền Trân bị đưa lên giàn hỏa thiêu là có thật. Chuyện Thái thượng hoàng và vua cử thượng tướng Trần Khắc Chung đi giải cứu Huyền Trân là có thật. Nhưng sự việc không phải đơn giản như mấy dòng sao chép sơ sài của tác giả ĐVSKTT. Nhiệm vụ đặt ra cho vụ giải cứu này là bằng mọi giá cứu được Huyền Trân nhưng không làm tổn thương mối bang giao hai nước. Đó là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, buộc Thái thượng hoàng và vua phải “chọn mặt gửi vàng”. Thượng tướng Trần Khắc Chung là một sự lựa chọn thích hợp và sáng suốt nhất. Ông vừa có tài quân sự vừa có tài ngoại giao. Chính Toa Đô cũng đã phải kính nể tài ứng đối của Trần Khắc Chung.
Chính Trần Khắc Chung đã có công lớn trong cuộc chiến thắng quân Nguyên - Mông vào năm 1289 (đúng năm Huyền Trân ra đời) và sau đó được phong chức Đại Hành Khiển. Khi trao nhiệm vụ cho Trần Khắc Chung chắc chắn Thái thượng hoàng và vua đã lường trước một số tình huống và dự kiến một vài kế sách ứng phó. Trong bối cảnh mối quan hệ đang tốt đẹp của hai nước thì thượng sách vẫn là dùng con đường ngoại giao, cực chẳng đã mới dùng đến biện pháp quân sự. Theo một số tư liệu đáng tin cậy thì vua Chế Mân băng hà vào tháng 5 - 1306, tháng 9 Huyền Trân sinh thái tử Đa Da và mãi tháng 10 năm đó đoàn giải cứu của Trần Khắc Chung mới đến kinh đô Chiêm Thành đóng tại Quy Nhơn (Bình Định). Cuộc giải cứu kéo dài gần một năm trời. Tháng 8 năm 1307 đoàn mới đưa được Huyền Trân trở về Thăng Long. Bao nhiêu sự việc phức tạp xảy ra trong thời gian đó. Trước hết là vị thế của Huyền Trân. Nàng giờ đường đường là hoàng hậu của nước Chiêm, phải sống trong hậu cung có quân lính canh phòng nghiêm ngặt ngày đêm nên việc tiếp cận với nàng đâu phải dễ dàng. 
Hơn nữa, nàng đang thời kỳ sinh nở nên việc tiếp cận lại càng khó khăn. Như vậy buộc lòng Trần Khắc Chung và đoàn giải cứu phải chờ đợi ít nhất là ba, bốn tháng. Trong thời gian đó Trần Khắc Chung tranh thủ tiến hành công tác ngoại giao, thuyết phục vừa nhu vừa cương để người Chăm buộc lòng đồng ý cho đưa Huyền Trân về nước. Điều này thì Trần Khắc Chung vốn có biệt tài.
Lại còn Huyền Trân nữa. Chắc gì Huyền Trân đã đồng ý trở về cố quốc trong hoàn cảnh chồng vừa mất chưa mãn tang và thái tử Đa Da vừa mới lọt lòng? Trong một năm chung sống với Chế Mân nàng thấu hiểu vì sao cha nàng đã chọn Chế Mân làm con rể. Chuyến ghé thăm Chiêm Thành (vào năm 1301) gần 9 tháng trời, Trần Nhân Tông quá hiểu về cốt cách và tài năng của Chế Mân. Chế Mân là một vị anh hùng của người Chiêm thời đó. Đâu phải như thiên hạ chào xáo: Tiếc thay cây quế giữa rừng/ Để cho thằng Mán, thằng Mường nó leo. Chức danh Hoàng hậu của Huyền Trân được Chế Mân và triều đình sắc phong đủ cho ta thấy tình cảm tốt đẹp của cặp đôi “trai anh hùng, gái thuyền quyên” này. Đứa con mới sinh của nàng cũng là một bằng chứng cho tình cảm tốt đẹp đó. Thuyết phục nàng trở về cố quốc đâu phải là chuyện dễ dàng. Tất cả đều phải có thời gian và phụ thuộc vào tài ăn nói của Trần Khắc Chung. 
Chuyện Khắc Chung “dùng thuyền nhẹ cướp lấy công chúa đem về, rồi tư thông với công chúa” là hoàn toàn bịa đặt. Có người đã chứng minh khá thuyết phục rằng một chiếc “thuyền nhẹ” làm sao thoát được màng lưới thủy quân hùng mạnh và dày đặc đã từng đánh tan 5 nghìn quân, 100 hải thuyền, 250 chiến thuyền của Toa Đô; làm sao chuyên chở đủ lương thực, nước uống cho đoàn giải cứu trong gần một năm trời; làm sao bảo đảm được tính mạng của một phụ nữ chân yếu tay mềm vừa mới sinh con lênh đênh trên biển những khi sóng to gió lớn? Nếu chiếc “thuyền nhẹ” đó thoát ra khỏi vòng vây của thủy quân Chiêm Thành trong thời gian nhanh nhất (vì chậm sẽ bị bắt) thì làm gì có chuyện gần một năm “loanh quanh” trên biển mới về đến kinh đô Thăng Long. Chuyện này đâu dễ dàng qua mắt bá quan văn võ triều đình nhà Trần thời đó. 
Lịch sử hai nước không ghi lại một cuộc rượt đuổi nào hay một sự tổn thất về người nào trong cuộc giải cứu. Và sau khi Huyền Trân về nước một thời gian khá dài không hề thấy phía Chiêm Thành động tĩnh gì. Điều đó cho chúng ta phỏng đoán khả năng cuộc giải cứu đã được tiến hành bằng biện pháp ngoại giao và công đầu thuộc về tài thuyết phục của Trần Khắc Chung. Bởi thế mà sau khi ông mất, triều đình ban tặng cho ông chức Thiếu sư (chức danh xếp hàng thứ hai thời bấy giờ).
Hình ảnh Sự  thật Huyền Trân công chúa “tư thông” với Trần Khắc Chung số 4Đền thờ Huyền Trân ở Huế
 Chuyện một phụ nữ vừa chết chồng - người chồng mà nàng rất mực yêu thương và kính trọng; vừa mới buộc lòng xa lìa đứa con mình mới sinh cùng với việc công chúa đang ở trong thời gian hậu sản, về phương diện y học thì thời gian hậu sản nầy kéo dài vài tháng đến nửa năm, nếu như cách đây 700 năm với hiểu biết vệ sinh, phòng bệnh và các phương tiện, thuốc men chăm sóc cho một sản phụ sau khi sinh nở thì còn rất lạc hậu, đâu có cắt tầng sinh môn, đâu có trụ sinh, phòng cách ly vô trùng như bây giờ, vả lại đối với công chúa đây là lần sinh đầu tiên trong đời, sinh con so khó khăn gấp nhiều lần sinh con rạ, thời gian để lành vết thương hay rách âm đạo, thời gian để co hồi tử cung, hoặc nhiễm trùng hậu sản và phần phụ có thể kéo dài rât lâu, theo phong tục tập quán của người Việt Nam thời gian "Phong Long" là 3 tháng 10 ngày, ngưòi ta thường thường có thói quen treo trứớc phòng sản phụ một nắm lá cây có cây xương rồng, đó là một dấu hiệu, nhắc nhở cho người đàn ông biết chỉ được phép vào phòng vợ và tư thông sau khi cây xương rồng này khô đi !!!! đây chỉ là đầu  thế kỷ XX mà còn nằm than nằm lửa huống hồ gì ở thế kỷ thứ XIV thì e rằng thời gian hậu sãn này còn kéo dài lâu hơn nữa.Điều đó cho thấy về phương diện thuần túy Y học khẳng định chắc chắn rằng chuyện tư thông là chuyện khó có thể xảy ra được.
Hơn nữa việc tư thông với một người đàn ông bằng tuổi cha chú mình liệu có xảy ra? Còn Trần Khắc Chung vốn được Thái thượng hoàng và vua hết lòng tin tưởng, đang giữ một trọng trách trong triều đình, lại theo đạo Phật, là môn đệ của môn phái Thiền Tông, từng viết lời bạt cho tập Tuệ trung thượng sĩ do nhà sư Pháp Loa biên soạn và Trần Nhân Tông hiệu đính… có lẽ nào lại đi làm cái việc xằng bậy ấy? 
Lê Vy
Nguồn : Người đưa tin

Friday, February 17, 2017

Khai Tâm: Gói bánh chưng



Wednesday, February 15, 2017

Bánh bông lan ( bánh birthday cake trái cây )


              Bánh này con gái mình tự trang trí , 2 ẻm trang trí bánh xong rồi dọn dẹp gọn gàng cho mình hết luôn  :) Khoái nhất là cái khâu dọn dẹp giúp mình đấy :)



Chuẩn bị : 

Phần lòng trắng trứng đánh trước và đánh riêng : 

- 4 egg white (cân nặng cỡ 150gr)
- 1/3 cup sugar 

Đánh phần lòng đỏ riêng :


- 8 egg yolks (dùng trứng lớn có trọng lượng cỡ 65gr)
- 1/4cup sugar
- 50ml veggies oil ( gần 1/4 cup ) ( mình thay thế butter cho thơm nhưng bánh ra hơi khô )

75ml nuớc lạnh ( hơn 1/4 cup chưa tới nửa cup ) ( nước lạnh này mình có thể thay thế nước chanh dây , hay nước cam , sửa tươi , nước gì mà mình thích củng được ) 
-  0.4 cup cake flour (  100gr cake flour) ( nhớ rây cake flour và baking powder chung với nhau và để riêng trong tô ) 
- 1/2tsp baking powder


Cách làm bánh sponge cake : 

- Mình tách lòng trắng và lòng đỏ để riêng , sau đó bỏ lòng trắng vào máy kitchen aid đánh trước , khoảng 5 phút thì cho đường vào và mở máy maximum mix cho tới khi lòng trắng cứng lại dính trên cây đánh .  Sang qua cái tô bự để 1 hồi mix sau . 

                                Mượn đỡ hình từ Sweet home blog .

Sau đó mình khg cần rửa máy , cho lòng đỏ trứng( tổng cộng 8 lòng đỏ trứng )  vào đánh cho nó ngả màu vàng nhạt , sau đó cho đường , dầu ăn , nước vào đánh 1 chút , rồi cho bột   cake và baking powder vào mix 1 hồi cho đều . 

 Đổ phần lòng đỏ ra tô bự và múc lòng trắng trứng vô từ từ và quậy theo 1 chiều kim đồng hồ , chỉ 1 chiều thôi quậy theo vòng tròn vòng tròn , tô lòng trắng trứng đó chia làm 3 và bỏ vô 3 lần và quậy như vậy đó . Nếu sợ thì fold nó lại , múc từ dưới lên và fold bột lại until lòng trắng trứng mix đều  với nhau lại hết . 

 Lấy giấy parchment wax paper lót lên khuôn thì khg cần cho dầu ăn gì hết , nướng chín rồi đổ nó ra ngoaì thôi dễ hơn là đổ bột thẳng trong khuôn sẽ khó lấy ra 

  Nướng 350 độ F , khoảng 30 phút . Lấy tăm ghim thử , bột khg dính tăm là bánh  chín . Khi nướng nhớ dời cái dỉ trong lò nướng để ở khoảng giữa thì bánh sẽ khg bị khét đáy . 

Monday, February 13, 2017

Jello trái cây ( khóm và honeydew )







Khóm hay honeydew mình đem xay nhuyễn , thêm đường tùy thích ( mình thì 1 trái khóm nhỏ mình thêm 6 muỗng mủ ( loại muỗng mủ mình ăn phở đó )  đường khi xay , đổ vô khoảng 6 cups nước lạnh để xay ) , còn honeydew ngọt sẵn rồi cho nên thêm khoảng 2 muỗng mủ đường  ( khoảng 4 cups nuớc lạnh + 2 cups honeydew ) ......xong rồi thì cứ lường 1 cup juice khóm ( hay  honeydew ) là 1/3 teaspoon bột rau câu dẻo là vừa ăn . Món naỳ làm nhanh lắm , nấu xong để ngoài khoảng 3- 5 phút là bỏ vô trong trái honeydew đã khoét lổ sẵn liền , nếu đổ chậm qúa nó sẽ bị đóng cục . 


Friday, February 10, 2017

Monday, February 6, 2017

Lại nằm mơ thấy sóng thần nữa , sợ chết đi được



 Khg hiểu sao cứ lâu lâu là mình nằm mơ thấy sóng thần hoài à , làm sợ thấy mụ nội tui luôn á , chắc chừng nữa chết về cái nghiệp naỳ hay sao á , sợ tới chết đi được , giật mình thức dậy vẫn còn sợ .

  Tự nhiên hồi tối nằm mơ thấy đi đâu gần biển chơi đó , thì tự nhiên thấy nước nó lên từ từ , mình thấy khg ổn nên chạy về phía vùng đất cao hơn , sau đó là đi vô cái nhà thờ thật là cao để trốn nước . Khi đang đứng đứng nhìn ra ngoaì của sổ thì bổng đâu 1 ngọn sóng thật là cao , cao ngút trời luôn ập vô caí nhà thờ mà mình đang trốn , mình hoảng hồn la 1 caí thật lớn, rồi xong luôn , cái nhà thờ chìm trong biển nước , sập xuống , mọi người trong đó chạy tán loạn . Ngay lúc đó mình sợ qúa nên niệm Ngaì Quán Thế Âm , rồi khg hiểu sao mình chạy thoát ra ngoài được với 2 người kia , tiếp tục chạy và chạy , giật mình  thức dậy sợ muốn chết luôn ....

  Trước caí trận sóng thần ở Nhật là mình củng có 1 giấc mơ về sóng thần , mà mình thấy nước đen ngòm à , cao ngất trời ập xuống mình , trong mơ mình thấy mình sợ qúa chạy đâu có kip nên ngồi xếp bằng niệm Phật và chờ chết . Thế là vài tuần sau hay vài tháng sau gì đó sóng thần ở Nhật , nước củng đen ngòm , còn trận này thì mình thấy sóng thần nhưng nước trong vắt à . Sau giấc mơ này chắc mình phaỉ niệm Phật ngaỳ đem lại qúa , sợ qúa rồi , khg dám lo chơi nữa đâu , kiếp người vô thường qúa , với lại mình sợ ngộp nước lắm , ráng niệm Phật tới mức độ là làm sao caí hồn đừng dính chặt vào cái xác thân này , lỡ bị sóng thần dập thì mình niệm Phật xuất hồn ra liền để đỡ bị đau đớn  :) Là vầy nè , mình nhớ có lần mình củng bị bệnh qúa trời , khg biết bệnh gì mà toàn thân đau nhức , nhức từng sớ thịt và đau dữ dội lắm , mình mới mở máy niệm Phật và niệm theo ngaỳ đêm , tới  tuần thứ 2 thì tự nhiên mình cảm giác như có 2 người khác nhau trong cơ thể mình vậy đó , và tự nhiên hiểu được đó là caí xác đang bị bệnh nặng , còn cái hồn thì trú trong caí thân này . Mà sao mình thấy cái thân đang đau bệnh nhưng mình lại khg cảm thấy đau , mình chỉ biết là cái thân đang đau nhưng mình khg có bị đau , cảm giác lúc đó lạ lắm , và thấy tâm mình rất an lạc và rất thích niệm Phật , chị vậy thôi à , mà càng niệm Phật thì thấy đã lắm , an lành lắm , dễ chịu lắm và biết là caí thân xác này đang đau nhưng khg thấm gì mình hết , sau này khi nghe băng giảng của mấy vị Hòa Thượng  mình mới hiểu ra , à , thì ra là khi tu là caí hồn nó khg có bị dính chặt vào cái xác nữa , cho nên khi caí xác bị bệnh qúa trời nó vẩn khg thấy đau đớn gì hết , vậy chắc là mấy vị tu lâu  năm họ có thể xuất hồn đi đâu thì đi nhỉ ? :)

  Thôi chúc các bạn ráng niệm Phật nhiều nhiều nhé , chúng mình đang sống trên nhà lửa đó khg biết lúc nào bị sóng thần dập chết hay là tai nạn bệnh hoạn gì có thể ập tới , chúng ta ráng niệm Phật nhiều  nhiều để khi đụng chuyện thì mau mau xuất hồn ra để khg bị đau đớn khi chết . Gì chứ chết ngộp là đau lắm đó , mình nghe Thầy kia bị chết chìm hụt và kể lại , nghe thấy sợ lắm . 

Đạo tràng của thế giới Tây Phương Cực Lạc ở trong nhà bạn (Pháp Sư Tịnh Không)






  Khg ngờ mấy năm nay mình ở nhà tự tu mà hôm nay nghe video này mới thấy đi đúng đường :) Nghe đồn HT Tịnh Không là hóa thân của Phật A Di Đà . 

Friday, February 3, 2017

Uống sửa đậu nành giảm cân và trị bệnh tim mạch

    Chúng ta đều biết rằng sữa là rất lành mạnh và uống dinh dưỡng, 
sữa có thể khó khăn để nghĩ rằng có thực sự là giảm cân. Bạn biết đấy, 
một ly sữa vào buổi sáng để đóng một vai trò trong việc đốt cháy chất béo,
 với vẻ đẹp và các hiệu ứng khác, bạn bè nữ uống sữa là tốt hơn, có rất nhiều 
lợi ích cho cơ thể, sau đó cách chính xác để chế độ ăn uống sữa là gì, 
bao nhiêu để uống cốc trà mỗi ngày ?



      Chế độ ăn uống sữa là việc sử dụng một khả năng tiêu hóa sữa và đốt cháy
 chất béo mạnh mẽ. Sau khi uống sữa, với sự tiêu hóa các chất dinh dưỡng, 
hiệu quả có thể giúp đốt cháy chất béo. Liệu sữa đậu nành, đậu nành rất giàu 
protein thực vật chất lượng cao, ngoài protein, và đậu nành isoflavone glycoside 
có chứa các thành phần khác có thể ức chế sự hấp thụ của cơ thể chất béo và 
carbohydrate trong cơ thể, để chơi tương đương với đốt cháy chất béo hiệu lực. 
Vì vậy, chúng tôi bắt đầu để đồng hóa sữa uống, sữa đậu nành và nó đóng trong chất béo hiệu quả đốt cháy.

Sữa giàu protein đậu nành, không chỉ có thể cung cấp cho cơ thể đủ dinh dưỡng, 
mà còn thúc đẩy sự bài tiết cholesterol dư thừa, giảm cholesterol máu, thúc đẩy 
đốt cháy chất béo; saponin đậu nành có thể chống oxy hóa và ngăn ngừa xơ vữa 
động mạch; lecithin đậu nành nó có thể ức chế sự tích tụ chất béo, mà còn 
cải thiện giấc ngủ. Saponin trong sữa có thể không chỉ làm giảm cơ thể của
 các loài ôxy phản ứng, bảo vệ cơ thể, ngăn chặn quá trình oxy hóa quá mức
 của các axit béo, mà còn có hiệu quả có thể phá vỡ các chất béo peroxide đã 
được hình thành, với vô song chất chống oxy hóa kép, ngăn chặn có hiệu quả 
lắng đọng mỡ trong cơ thể.

Vì vậy, uống thường xuyên của chất béo cao, lượng calo, protein cao, không có 
vấn đề muốn giảm cân vì lý do sức khỏe, bằng cách uống sữa có thể giúp điều chỉnh 
các hệ thống nội tiết và chuyển hóa chất béo, và do đó phân hủy của chất béo dư thừa, 
cơ thể làm sạch ruột, làm giảm cholesterol trong máu.

Sữa cho đường ruột của con người đóng vai trò tốt là oligosaccharides, 
còn gọi là oligosaccharides, nó không được hấp thu ở ruột non, ruột già sau
 khi nhập thông qua hệ thống tiêu hóa, là vi khuẩn ban đầu lành tính trong 
ruột già, ruột già qua vào sữa chua bifidobacteria và vi khuẩn axit lactic là 
chất dinh dưỡng được sử dụng, các vi khuẩn lành tính truy cập vào đầy đủ 
thức ăn để thúc đẩy nhu động ruột bằng cách kích thích sự trao đổi chất của 
ruột già và chơi một tác dụng nhuận tràng. Đồng thời, sự chuyển động của 
các vi khuẩn lành tính đường ruột có thể ức chế sự sinh sản và phát triển 
của các vi khuẩn ác tính, cải thiện khả năng miễn dịch của cơ thể. Vì vậy, 
có bao nhiêu cốc trà mỗi ngày để uống sữa?

Mặc dù sữa giàu chất dinh dưỡng và hiệu quả có thể giảm cân, nó không có 
nghĩa là thức uống tốt hơn. Tất cả mọi thứ, chúng ta có một biện pháp tiêu thụ. 
Đối với sữa, chúng ta có thể uống một ly trước bữa ăn, 250ML quanh mỗi cốc,
 ngày đó về 700-800ML đủ.

Đây là những thông tin chi tiết về cách chính xác để giảm cân trong sữa, nó có một giảm cân tốt.

Wednesday, February 1, 2017

Tâm bình thường nên vẫn khg thoát khỏi làm phàm phu


 Nhiều lúc khi ngồi tu quán chiếu thì mình củng tự trách mình nhiều lắm vì khg thể vượt qua khỏi tánh phàm phu của con người . Là khi ai đối xử tốt với mình thì mình tốt lại gấp 10 lần ( đó là mấy ông Sư Phụ  nhận xét về mình  :)  )  nhưng đến khi ai mà đối xử qúa tàn tệ và qúa xấu xa với mình trong khoảng 30 năm thì mình mang cái tâm hận người đó khủng khiếp . Mà hận ở  đây khg phải là mình phải đi trả thù  hay là gì nhưng mình hoàn toàn khg muốn gặp mặt , khg muốn giúp đỡ , muốn tránh thật xa , rất xa người đó , thậm chí khg muốn nghe đến tên người đó nữa . Và muốn đời đời kiếp kiếp trong nhiều kiếp sau sẽ khg còn nghe thấy hay gặp mặt lại người đó nữa . Mà như vậy thì làm sao mà tu thành chánh qủa được chứ  ? Thôi kệ , làm phàm phu bình thường được rồi , khg dám mơ cao xa . Hồi mới tu thì mình mơ cao mơ xa lắm , tới khi gặp nhiều nghịch cảnh biết tự lượng sức mình thì chỉ mong kiếp sau làm 1 phàm phu là được  rồi và tu tiếp tục  :) Nhưng ai biết đâu được nhỉ , nếu tương lai mình siêng lên , ráng niệm Phật 24 hours / a  day thì hy vọng sẽ thay đổi được tâm phàm phu chứ nhỉ .... hihi  .....  mà nói thật chứ sống gần những người  ích kỷ , cà chớn , khg biết điều , phản phúc thì mệt chết đi được á , khg riêng mình mà những người chung quanh , ngay cả đến cái nhà và cây cột đèn nó củng muốn bỏ chạy cho thật xa luôn á , mệt mỏi và làm kiệt quệ sức lực mình 1 cách kinh khủng luốn á chứ khg phải chuyện giỡn chơi đâu . Cho nên giờ nha , hễ nghe tăm hơi người đó ở đâu là mình bỏ chạy trước 1000 mét vuông , cho nó khoẻ thân và khoẻ tâm hồn . Mắc công gần chịu khg nổi , nổi sân hoài thì bị yểu mạng lắm , mình phải biết bảo vệ tánh mạng mình để tu chứ , phải biết khôn mới được .  Chúc các bạn 1 năm mới thân tâm thường an lạc nhé , và tránh được oan gia thứ thiệt .

Thursday, January 26, 2017

Wednesday, January 25, 2017

Cách buộc dây bánh tét



Bánh chưng (Vietnamese Tết square sticky rice cake)



Monday, January 23, 2017

Cách Gói Bánh Chưng bằng lá chuối





Mình có người quen làm bánh chưng bán chuyên nghiệp thì sau khi luộc bánh xong để ra bàn và lấy 2 tấm ván ép bánh chưng thật sát lại cho nó ráo nước , họ làm bán thì vặn óc vô 2 miếng ván luôn đó cho nên bánh chưng ra rất ráo nước và nó săn lại rất ngon .

Gói bánh chưng bằng khuôn thông minh



Bánh tét - New York



Dưa cải chua, dưa món, dưa giá - New York



Ma tới để giúp qúy vị tu đạo


"Quý vị nên nhớ: Tu Ðạo không phải là chuyện dễ. Hễ quý vị muốn tu Ðạo thì có ma tới phá. Ma này không phải chỉ từ một nơi, mà từ bốn phương tám hướng kéo tới. Có thứ là ma bịnh, có thứ là ma phiền não; lại có thiên ma, nhân ma, quỷ ma và cả yêu ma nữa. Chúng ma kéo tới từ chỗ quý vị chẳng ngờ chẳng biết, làm cho Ðạo-tâm của quý vị lung lay, khiến quý vị thối lui trên đường tu tập. Chúng dùng đủ cách để dụ dỗ, uy hiếp, đe dọa, khiến quý vị phải thối chuyển, mất Ðịnh-lực, rồi bỏ tu luôn..." 


Hoà Thượng Tuyên Hoá
Trước đây tôi có nói: "Nếu ai tĩnh tọa được một chốc lát thì còn hơn là xây hằng sa tháp bảy báu." Có vị ngồi trong Thiền-đường, nghĩ vẩn vơ rằng: "Tĩnh tọa một giây phút mà công đức còn hơn xây tháp bảy báu"; rồi nghĩ lui nghĩ tới, nên dù là một tích tắc cũng chẳng tĩnh tọa đặng, do đó một tí công đức cũng chẳng có được! Vì sao? Thì cũng giống như nhận ngón tay làm mặt trăng, chỉ thấy ngón tay chỉ mặt trăng mà không nhìn thấy mặt trăng, rồi cho rằng có công đức vô lượng! Vô lượng ư? Quý vị chỉ ngồi đó với vô lượng vọng tưởng thôi!
Lại nói: "Tôi có thể phóng hào quang chiếu khắp vũ trụ! Tôi có thể phóng hào quang chiếu khắp vũ trụ!" Cảnh giới này chẳng cần quý vị nghĩ tới, chẳng cần quý vị nói ra, mà cần quý vị thực hành. Nếu quý vị có khả năng chân chính thanh tịnh nhập Ðịnh thì mới phóng đặng hào quang chiếu khắp vũ trụ. Không thể nhập Ðịnh, nghĩ ngợi vớ vẩn chẳng ích lợi gì. Nghĩ lui nghĩ tới thì cũng đều là vọng tưởng, cách xa thực tại đến tám vạn bốn ngàn dặm.
Lại có vị nghĩ rằng: "Làm sao để tôi nhập Ðịnh? Làm sao để tôi khai ngộ?" Nếu quý vị có vọng tưởng đó, thì làm cách gì quý vị cũng chẳng thể nhập Ðịnh, chẳng thể khai ngộ. Vì sao? Vì quý vị chỉ dụng công hời hợt ngoài da mà thôi, chứ chẳng phải dụng công nơi Trí Bát-nhã. Quý vị toàn là hướng ra ngoài tìm kiếm. Chẳng hướng nội mà tìm, thì mãi mãi chẳng tìm ra.
Quý vị hãy làm bác-sĩ điện liệu (electrotherapist) để giúp thế gian này. Hãy cứu giúp chúng sanh đang sống trong bầu không khí ô nhiễm này để họ có thể thành Phật trong một bầu không khí trong lành. Bây giờ quý vị phải ngồi tĩnh lặng, đừng có quá nhiều vọng tưởng, và tôi hy vọng quý vị biết rõ điều đó. Tôi đã giảng cho quý vị nghe về phương pháp điện liệu làm cho không khí trong sạch rồi. Quý vị hãy thử xem, coi hiệu quả ra sao?
Hôm nay là ngày thứ hai của Thiền-thất, quý vị đã "lên đường" chưa? "Lên đường" có nghĩa là lên con đường Chánh-giác, con đường Bồ-đề. Quý vị đã đề khởi được câu "Niệm Phật là ai" chưa? Quý vị đã buông bỏ vọng tưởng chưa? Nếu chưa đề khởi được câu "Niệm Phật là ai?" thì hãy mau mau làm đi. Phải tập như "mèo rình chuột" vậy, kiên nhẫn chăm chú chờ chuột. Lại cũng giống như "gà mẹ ấp trứng," một lòng một dạ nhớ nghĩ đến đám gà con sắp nở. Lại cũng giống như "rồng giữ hạt châu," cẩn thận chuyên nhất giữ chặt hạt bảo châu. Lúc nào cũng dụng công thì mới hy vọng thành tựu.
Chúng ta tu hạnh "ngày ăn một bữa, đêm chẳng nằm mà ngủ" là cách tu khổ hạnh mà tôi dám nói rằng hay nhất thế giới. Ðặc biệt là lúc đả Thiền-thất, mỗi ngày ngồi mười hai giờ, đi nhiễu sáu giờ. Sự thực hành khắc khổ này đòi hỏi Thiền-sinh phải ăn uống cho đầy đủ. Do đó tại Trung Quốc, khi nào có đả Thiền-thất, mỗi đêm mọi người đều được cho ăn hai cái bánh bao lớn nên ai cũng thích thú lắm. Song ở đây không có cái lệ này. Do đó bữa trưa, quý vị nên ăn thêm một chút, ăn cho no để đủ sức đi nhiễu hoặc chạy.
Giới luật nhà Phật quy định "nhật trung nhất thực," tức là mỗi ngày chỉ ăn một bữa vào giờ ngọ (mười hai giờ trưa) mà thôi. Về sau, lệ này đổi thành "quá ngọ bất thực," tức là sau mười hai giờ trưa thì không được dùng bữa, nhưng buổi sáng có thể ăn cháo điểm tâm. Vì không phải ăn sau giờ ngọ nên việc này không phải là phạm giới.
Trong khóa Thiền, nếu ăn không đủ no thì sẽ không có đủ sức ngồi Thiền, đi nhiễu hay chạy, do đó có thể sinh ra thối chuyển. Vì sao? Nếu quý vị tham Thiền đến tối, bao tử quý vị sẽ cồn cào và trách quý vị là đã quá ích kỷ, chỉ biết tu hành, chỉ chú tâm muốn khai ngộ, chẳng quan tâm đến nó, khiến nó phải đau khổ. Nó hỏi quý vị tu Ðạo gì mà một chút từ bi cũng không có. Thế là nó chẳng hợp tác với quý vị nữa, khiến quý vị dễ thối tâm, không còn muốn tu hành, uổng phí công phu khi trước. Bởi vậy trong khóa Thiền, quý vị cần phải ăn cho đủ no mới có năng lực để mưu cầu trí huệ giải thoát.
Hôm nay tôi kể cho quý vị nghe câu chuyện "Ăn bánh bao lúc đả thất." Ðây là chuyện có thật, không phải bịa đặt. Ở chùa Thiên Ðồng tại tỉnh Ninh-Ba bên Trung Quốc, có vị phương trượng tên Mật Vân. Ngài là một vị Minh nhãn Thiện-tri-thức. Thầy Duy-na cũng là một vị Minh nhãn Thiện-tri-thức. Song lòng từ bi của Thầy Duy-na thì quá rộng lớn còn lòng từ bi của Phương-trượng thì lại hạn hẹp. Ngài Mật Vân thì có tác phong "Ma-ha-tát chẳng để ý đến ai cả," còn ngài Duy-na thì chủ trương "Bồ-đề Tát-đỏa thích lo chuyện người." Vì hai vị có tư tưởng khác biệt nên lối cư xử cũng xung khắc.
Trong lúc đả Thất, ai cũng dũng mãnh tinh tấn ngồi Thiền, cầu trí huệ giải thoát. Một đêm nọ vị Duy-na từ bi này thấy đại chúng vì quá đói bụng nên chẳng còn tinh thần nào ngồi Thiền được. Có vị bị hôn trầm, có vị thì tâm tán loạn, hoặc nếu không ngủ gật thì cũng "ngồi sụm." Bình thường, khi ngồi Thiền người ta cao khoảng ba thước tây, nhưng vì bụng đói quá, không ngồi thẳng lưng được, phải khòm xuống nên chỉ còn cao hơn một thước, do đó gọi là "ngồi sụm." Khi hiện tượng này xảy ra thì chẳng ai còn tiếp tục ngồi Thiền được nữa. Thầy Duy-na thấy vậy mới nẩy lòng thương và muốn giữ sức khỏe cho đại chúng, Thầy bèn nhập Ðịnh, dùng thần thông vào nhà bếp lấy cắp một ít cơm cháy đem phân phát cho mỗi người một ít. Khi ngồi Thiền xong, mọi người mở mắt ra thì thấy trên đùi họ có một miếng cơm cháy, liền rón rén ăn hết. Bởi vì "người là sắt, cơm là thép," nên ai ăn vào cũng khôi phục lại tinh thần. Lúc đi nhiễu, cũng không cảm thấy mệt mỏi. Chẳng còn như trước, vì bụng đói không thể đi nhiễu được nên phải ngồi qua một bên để nghỉ mệt.
Sau khi Thầy Duy-na có lòng từ bi này lấy cắp cơm cháy liên tiếp hai ngày để cho đại chúng ăn điểm tâm, thì đến ngày thứ ba bị vị Phương-trượng phát giác ra chuyện ăn cắp nên bị đuổi ra khỏi chùa.
Sự việc này xảy ra như sau: Buổi sáng ngày thứ ba, Thầy quản lý nhà bếp phát hiện ra rằng cơm cháy ngày hôm qua đã biến mất và Thầy nghi rằng đã bị chuột ăn hết. Vì là nhiệm vụ của Thầy, nên Thầy mới báo cáo chuyện này lên ngài Phương-trượng để xin ý kiến. Ngài Phương-trượng dạy rằng: "Ðược rồi, phải bắt con chuột đó!" Ðến tối, ngài Phương-trượng nhập Ðịnh quán sát mới phát giác là Thầy Duy-na đã trộm cơm cháy của nhà bếp trong lúc nhập Ðịnh. Nhân đó Ngài mới đem nhục thân của Thầy Duy-na giấu dưới ghế ngồi. Lúc Thầy Duy-na xuất Ðịnh thì không thấy "nhà" (nhục thân) của Thầy đâu nữa. Thầy tìm kỹ khắp nơi thì cuối cùng mới thấy nhục thân mình nằm ở dưới ghế nên kéo nó ra. Bấy giờ, Ngài Phương-trượng mới bảo: "Thầy làm gì vậy? Thầy quả là một con chuột lớn. Thầy dám ăn cắp cơm cháy ở nhà bếp hả? Thầy có biết là Thầy đã phạm giới không? Ai phạm giới phải bị đuổi ra khỏi chùa! Ngày mai Thầy phải đi. Chúng tôi không thể lưu giữ Thầy ở đây nữa!"
Thầy Duy-na thưa: "Bạch Ngài, Ngài đuổi tôi thì được rồi, song tôi muốn xin Ngài một việc, mong Ngài thuận cho."
Vị Phương-trượng hỏi: "Thầy sắp ra đi, còn muốn yêu cầu gì nữa?"
Thầy Duy-na thưa: "Các Thiền-sinh nhất định phải được ăn đủ no thì mới có thể dụng công tu hành. Nếu ăn không no, chắc chắn chẳng thể tu hành được. Do đó tôi mới vào nhà bếp lấy trộm cơm cháy để cho đại chúng dùng, chẳng phải để tôi ăn. Tôi hy vọng Ngài Phương-trượng từ bi, mỗi tối cho mỗi người ăn hai cái bánh bao. Ðược vậy thì tôi xin cúi đầu đảnh lễ Ngài. Tôi ra đi rồi, chẳng còn gì thắc mắc nữa!"
Vị Phương-trượng suy nghĩ và thấy có lý: "Ðược rồi! Tôi sẽ thỏa mãn lời yêu cầu của Thầy." Từ đó về sau, khi nào đả Thiền-thất, mỗi người được ăn hai cái bánh bao vào buổi tối.
Thầy Duy-na lại hỏi Phương-trượng: "Thưa Ngài, tôi nên đi về đâu?"
Phương-trượng đáp: "Thầy hãy đến tỉnh Tứ-xuyên xây dựng đạo tràng. Các vị hộ pháp ở đó có thiện duyên với Thầy."
Bấy giờ Thầy Duy-na mới dùng phép Thần-túc-thông để đến tỉnh Tứ-xuyên. Thầy thấy hai cây quế cao to, cành lá sum sê, nên ngồi Thiền giữa hai cây quế ấy. Nhiều vị hộ pháp và cư sĩ thấy Thầy ngồi Thiền dưới gốc cây, nhận ra Thầy là bậc chân tu, một vị cao tăng đức hạnh, do đó họ xây một ngôi chùa dưới hai cây quế ấy lấy tên là "Song Quế Ðường." Tại đây, Thầy truyền Pháp và thâu nhận đệ tử. Về sau, rất nhiều người tham Thiền được khai ngộ và Thầy trở thành vị Tổ đầu tiên.
Tham Thiền cũng như uống nước, nóng hay lạnh chỉ tự mình biết lấy. Dụng công tới chỗ vững vàng thì mình tự biết; dụng công mà chưa thành thục thì cũng chỉ có mình tự hay. Ai dụng công đã vững, đã thành thục thì cần phải liên tục nỗ lực. Kẻ chưa dụng công tới đâu cả thì chớ biếng nhác. Trong lúc tham gia Thiền-thất, quý vị phải buông xả hết mọi thứ. Có câu:
"Ðề khởi được, buông xả được."
"Ðề khởi được" cái gì? Ðề khởi được câu "Niệm Phật là ai?"
"Buông xả được" thứ gì? Buông xả được mọi vọng tưởng. Phải buông xả được vọng tưởng và sự nghĩ ngợi lăng xăng thì trí huệ mới nảy sinh. Không buông xả được vọng tưởng thì dụng công sẽ không có kết quả.
Trong bảy ngày này, quý vị phải dũng mãnh tinh tấn, đừng sinh một mảy may tâm trạng biếng nhác hay một chút hoài nghi. Hãy cùng nhau dụng công. Khi dụng công tới chỗ "không thấy có mình, không thấy có người" thì sẽ khai ngộ. Nếu dụng công tới chỗ "phi sắc, phi không" thì sẽ hợp nhất với Ðức Như Lai. Nếu quý vị chưa hiểu được cảnh giới "phi sắc, phi không" thì thật đáng hổ thẹn.
Vì sao dụng công mà không được tương ưng? Vì thói quen, tập khí từ vô lượng kiếp đến nay quá sức sâu dày; do đó, tâm muốn hướng tới con đường Bồ-đề mà thân thì chẳng chịu tiến tới, cứ muốn thối lui. Quý vị phải biết rằng hễ tập khí, thói quen quá nặng nề, nghiệp chướng dày sâu, thì càng cần phải buông xả vọng tưởng. Buông xả vọng tưởng không khó, quý vị chỉ cần quên mình đi là vọng tưởng hết ngay. Chỉ vì còn có cái "tôi" nên quý vị mới không thể quên bẵng được mình.
Khi tu hành ở Thiền-đường, quý vị phải tu làm sao cho "trên không biết có trời, giữa không biết có người, dưới không biết có đất." Trời, đất, người không còn, đông tay nam bắc cũng tiêu tan, thì lúc ấy một niệm cũng không khởi và toàn thể chân-tâm sẽ hiện bày. Quý vị sẽ đắc được "toàn thể đại dụng."

Nếu suốt ngày khởi vọng tưởng thì công phu sẽ không tương ưng. Do đó, phải dụng công tới chỗ không sinh khởi một niệm nào cả. Khi đi, không biết là mình đang đi; khi đứng, không biết là mình đang đứng; khi nằm, không biết là mình đang nằm; khi ngồi, không biết là mình đang ngồi. Ði, đứng, nằm, ngồi đều chẳng hay biết:
Cả ngày ăn cơm, nhưng chưa nuốt một hạt gạo.
Cả ngày mặc áo, nhưng chưa mặc một sơi tơ.
Lúc ấy, quý vị với hư không hợp làm một. Nếu hợp làm một với hư không thì mới hốt nhiên dung thông; đột nhiên quý vị sẽ hiểu rõ mọi sự. Ðó là cảnh giới đốn ngộ.
Ðốn ngộ là do bình thường dụng công, dụng đến chỗ tương ưng thì mới hốt nhiên khai ngộ. Nếu bình thường không dụng công thì không thể đốn ngộ được. Cũng như trẻ con sau khi sinh ra, nhờ ngày ngày được nghe tiếng nói nên tới một lúc nào đó chúng tự nhiên biết nói. Khi chúng thốt ra lời đầu tiên thì cũng tương tự như lúc chúng ta khai ngộ. Khi chúng bắt đầu biết đi, thì bước đầu tiên cũng có thể ví như lúc chúng ta khai ngộ vậy. Làm sao chúng đi được bước đầu tiên? Do bởi ngày nào chúng cũng nhìn thấy người lớn đi đi lại lại, cảnh tượng ấy huân tập vào đầu óc chúng, khiến chúng tự nhiên tập tễnh bước đi. Chúng ta dụng công cũng phải như vậy-hôm nay dụng công, ngày mai cũng dụng công. Tiếp tục như vậy, khi công phu chín muồi, không còn khởi ý tưởng gì, hết bặt vọng niệm, thì quý vị sẽ khai ngộ.
Sự khai ngộ do ngày ngày dụng công tu hành hoặc do từng giờ từng phút dụng công tu hành rồi đến khi công phu đã chín muồi thì chợt khai ngộ, là sự khai ngộ do dụng công tu hành trong đời này.
Có người hỏi: "Tôi thấy vị kia chẳng chịu dụng công tu hành gì cả, song tới Thiền-đường chưa được bao lâu thì bỗng nhiên khai ngộ. Ðó là vì sao?" Trường hợp này khá đặc biệt đấy. Ðó là vì kiếp này tuy y không dụng công tu hành, song kiếp trước y đã tu rồi. Không phải chỉ tu bình thường, mà từng giờ từng phút y đều tu, và chỉ thiếu một chút nữa là khai ngộ. Do đó, trong kiếp này gặp được hoàn cảnh y liền khai ngộ.
Ðốn-ngộ tuy là tức khắc khai ngộ, song cần phải vun bồi thiện căn từ kiếp trước. Giống như làm ruộng vậy-mùa xuân gieo giống, mùa hạ cày cấy, thì mùa thu mới thâu hoạch. Nếu mùa xuân không gieo hạt thì mùa thu làm sao có thâu hoạch? Có câu:
"Một phần canh tác thì một phần thâu hoạch."
Người tu Ðạo chúng ta cũng phải như thế-bất luận là khai ngộ hay chẳng khai ngộ đều phải dũng mãnh tinh tấn, nỗ lực tiến tới. Hy vọng trong một phút giây tối hậu chúng ta sẽ đạt kết quả, nhận ra "bản lai diện mục" của mình.
Vì sao chúng ta không nhận ra được "bản lai diện mục" của mình? Bởi vì tướng Ngã (cái "tôi") chưa trừ, lòng ích kỷ chưa dứt. Nếu không còn tướng Ngã và lòng ích kỷ thì có thể nhận ra "bản lai diện mục" ngay.
Nếu quý vị không muốn nhận ra "bản lai diện mục" thì không thành vấn đề-tu cũng được, không tu cũng xong, bởi vì quý vị chẳng có hy vọng gì cả. Song, người tu Ðạo nhất định cần phải có hy vọng. Ðó là hy vọng hiểu rõ mình từ đâu tới, rồi đi về đâu, muốn biết được mình từ đâu sinh ra và chết rồi thì đi về đâu. Nếu muốn biết "bản lai diện mục" của mình ra sao, thì quý vị phải không sợ khổ, sợ khó, sợ gian nan-như thế thì mới có thể phản bổn hoàn nguyên, đắc được "thân kim-cang bất hoại."
Chúng ta làm gì trong Thiền-đường? Chính là rèn luyện "thân kim-cang bất hoại." Một khi đã là "thân kim-cang bất hoại," thân ta ắt hẳn chẳng còn biết khổ sở, chẳng còn biết đau đớn. Do đó nếu chúng ta cứ sợ khổ sợ đau thì không làm sao thành tựu được "thân kim-cang bất hoại." Thân bất hoại này là do rèn luyện mà thành. Và công việc chúng ta đang làm đây chính là rèn luyện "thân kim-cang bất hoại"-rèn luyện thân này cho được kiên cố, vĩnh viễn không hư hoại.
Nghe vậy, có vị nghĩ rằng: "Tôi tu hành không phải vì cái 'túi da thối' này. Rèn luyện nó thành bất hoại để làm gì chứ?" Không sai! Lý luận của quý vị đúng lắm; song, "thân kim-cang bất hoại" mà tôi nói đây không phải là "túi da thối" này. Vậy thì là gì? Là "thân kim cang bất hoại" của tự-tánh, cũng là Pháp-thân và huệ-mạng, mà cũng chính là "thân kim cang bất hoại" của tự-tánh nguyên thủy thanh tịnh.
Quý vị nên nhớ: Tu Ðạo không phải là chuyện dễ. Hễ quý vị muốn tu Ðạo thì có ma tới phá. Ma này không phải chỉ từ một nơi, mà từ bốn phương tám hướng kéo tới. Có thứ là ma bịnh, có thứ là ma phiền não; lại có thiên ma, nhân ma, quỷ ma và cả yêu ma nữa. Chúng ma kéo tới từ chỗ quý vị chẳng ngờ chẳng biết, làm cho Ðạo-tâm của quý vị lung lay, khiến quý vị thối lui trên đường tu tập. Chúng dùng đủ cách để dụ dỗ, uy hiếp, đe dọa, khiến quý vị phải thối chuyển, mất Ðịnh-lực, rồi bỏ tu luôn.
Quý vị ngồi Thiền tới một trình độ kha khá thì sẽ có ma tới thử thách xem Ðạo-lực của quý vị ra sao. Có khi chúng hóa hiện làm kẻ nam hay người nữ với dáng mạo đẹp đẽ để dụ dỗ-nếu không động tâm thì quý vị vượt qua được thử thách, nếu động tâm thì quý vị sẽ đọa lạc. Ðây là điều vô cùng quan trọng, quý vị hãy nhớ cho kỹ! Hễ sẩy chân lỡ bước là ôm hận ngàn đời!
Khi cảnh giới hiện ra để thử thách kẻ tu hành, thì chúng ta cần phải xét xem cảnh giới ấy là giả hay thật. Dùng phương cách gì? Rất đơn giản: niệm "A Di Ðà Phật," chuyên nhất không loạn, chẳng khởi vọng tưởng. Nếu cảnh giới ấy là giả thì nó sẽ từ từ biến mất. Nếu là cảnh giới thật thì càng niệm, cảnh ấy càng hiện ra rõ ràng. Ai ngồi Thiền không hiểu phương pháp này sẽ bị "tẩu hỏa nhập ma" và Ðạo-nghiệp sẽ tiêu tan. Lại có kẻ tự cho rằng mình đã nhập ma-cảnh, do đó sẽ bỏ lỡ cơ hội khai ngộ.
Lúc còn trẻ tôi có nghe nói rằng: "Tu Ðạo thì có ma." Tôi không tin, lại còn kiêu ngạo nói: "Ma gì tôi cũng không sợ! Tôi chẳng sợ bất kỳ thứ yêu ma quỷ quái nào!" Tôi cho rằng nói như thế cũng không sao, chẳng có gì đáng e ngại. Nào ngờ chẳng bao lâu quả có ma lại phá tôi. Ma gì? Ma bịnh! Lần ấy tôi bịnh nặng, hôn mê suốt bảy, tám ngày, chẳng hay biết gì cả. Bấy giờ mới biết là công phu tu hành chưa đủ nên không vượt qua được thử thách. Yêu ma quỷ quái, thiên ma ngoại đạo, tôi đều không sợ; chỉ sợ ma bịnh-không hàng phục được nó, mà cũng không chịu đựng nổi nó. Do đó, người tu Ðạo chớ có khoe khoang, tự đắc, nói rằng mình chẳng sợ gì cả. Nếu quý vị tự mãn tự đắc thì rắc rối sẽ kéo tới ngay!
Người tu Ðạo cần phải thế nào? Cần phải khiêm nhường, cẩn thận giống như đang đi trên bờ vực sâu, hay bước trên mặt băng mỏng vậy. Lúc nào cũng phải hết sức thận trọng, đề cao cảnh giác, thì mới tu Ðạo được. Nói tóm lại, hãy "nói ít, ngồi thiền nhiều"; đó là căn bản của việc tu hành.
Người tu hành thành tựu được Ðạo-nghiệp là nhờ ai trợ giúp? Chính là ma đấy! Cũng như muốn cho lưỡi dao được bén thì phải mài, người tu hành phát huy được ánh sáng trí huệ cũng là nhờ ma lại giúp. Do đó, quý vị hãy xem ma như là hộ pháp vậy. Cho nên có câu:
Kiến sự tỉnh sự xuất thế gian
Kiến sự mê sự đọa trầm luân.
(Thấy việc, hiểu rõ: xuất thế gian,
Thấy việc, si mê: chịu đọa lạc.)
Nếu quý vị có khả năng giác ngộ, gặp cảnh liền hiểu thấu suốt, thì quý vị sẽ siêu xuất thế giới. Nếu quý vị không thể giác ngộ, gặp chuyện gì thì mê mờ chuyện ấy, ắt sẽ đọa địa ngục. Cho nên, người tu Ðạo không sợ gặp ma, chỉ sợ chẳng có Ðịnh-lực. Ma tới là giúp quý vị, thử thách quý vị, xem quý vị có công phu, có Ðịnh-lực hay không. Nếu quý vị có công phu, có Ðịnh-lực, thì bất luận là thứ ma gì đi nữa, chúng cũng không làm quý vị dao động tinh thần được.
Người tu hành lúc nào cũng phải treo mấy chữ "vấn đề sống chết" ngang mày, lúc nào cũng nghĩ cách để liễu sinh thoát tử. Quý vị nên biết rằng không có việc gì trọng yếu hơn "sinh tử sự đại?uot; cả. Nếu chuyện sinh tử chưa giải quyết, quý vị sẽ không biết vì sao mình sinh ra và chết rồi thì đi về đâu. Do đó, chưa chân chính thông suốt "vấn đề sống chết" thì cần phải nỗ lực dụng công; bằng không thì sẽ vĩnh viễn bị vòng sinh tử luân hồi ràng buộc, không sao giải thoát được.

Trên đường Ðạo, quý vị hãy nghĩ tới "vấn đề sống chết" này, xem chúng ma như là kẻ hộ pháp giúp mình tu hành. Ai chửi quý vị, đánh quý vị, chính là giúp đỡ quý vị tu hành. Ai nói thị phi về quý vị, gây khó khăn cho quý vị, cũng chính là để giúp quý vị tu hành. Nói tóm lại, khi nghịch cảnh kéo tới, quý vị cứ thuận theo nó mà nhẫn chịu. Hãy coi chúng như là những bạn bè tới để trợ giúp cho quý vị thì phiền não sẽ hết. Hễ hết phiền não thì trí huệ phát sinh. Có trí huệ chân chính thì tất cả ma quái không còn cách gì làm cho tâm quý vị dao động nữa.
Vì sao chúng ta bị cảnh giới của yêu ma làm cho dao động? Bởi vì trí huệ của chúng ta chưa viên mãn. Vì trí huệ không viên mãn nên gặp việc gì cũng sinh mê muội, không nhận thức được rõ ràng-ngã tướng, nhân tướng, chúng sinh tướng, thọ giả tướng đều nẩy sinh, và phiền não cũng theo đó mà trỗi dậy. Nếu quả có trí huệ, thì không có những vấn đề ấy đâu!
Hoà Thượng Tuyên Hoá