Showing posts with label TT. Thông Phương. Show all posts
Showing posts with label TT. Thông Phương. Show all posts
Wednesday, May 4, 2016
Thursday, January 7, 2016
Sunday, December 20, 2015
Wednesday, December 2, 2015
TÔN CHỈ TU HÀNH LÀ XẢ BỎ - Thượng tọa Thích Thông Phương - giảng
http://www.thuongchieu.net/index.php/phapam/thaytruclammp3/4085-tuhanhxabo
Thầy nói ai tu đúng là xả bỏ hết , cái gì củng xả cho sạch hết , tu vậy mới đúng .....
Nếu tu mà " thấy" được vọng tưởng qúa nhiều của mình thì đừng sợ , vì trên đường tu vậy là tu khá đó .... Thầy nói nếu mình đi ra chợ cá thì có thấy được vọng tưởng của mình khg ? Chỉ có những lúc ngồi tu , tâm lắng lại thì mới tự nhìn thấy được vọng tưởng của mình ......
Theo kinh nghiệm của mình thì sau khi thấy được vọng tưởng rồi thì mình bị phiền não dập mình muốn " chết " lun :) lúc đó mình khg biết xả bỏ cho nên SP bảo thôi ngưng tu 1 thời gian đi , chứ tu kiểu con mà bị phiền não qúa xá như vậy thì dễ bị tẩu hỏa lắm , mà mình nói nghe nhé , tu là phải có 1 ông Sư Phụ kế bên chỉ dạy cách tu nha , tự tu 1 mình dễ bị khùng lắm đó , mình thấy tu thiền hay tu tịnh gì mà tu sai củng bị khùng như chơi , theo mình nghỉ vậy đó khg biết có đúng khg nữa .... nếu khg tìm được Thầy nào dạy thì niệm Ngài Quán Thế Âm giúp cho , Ngài sẽ khiến cho mình "tự thông " ra vấn đề , còn khg thì Ngài sẽ khiến ai đó lại giúp mình ..... gì chứ mình chịu tu là Phật và Bồ Tát theo giúp đỡ mình tối đa , các bạn nên tin điều này nhé ....
Tuesday, December 1, 2015
CÁI MÊ TRUYỀN KIẾP - ( Trích trong GIẢI TRỪ BẢN NGÃ của Thầy Thích Thông Phương )
Mỗi người đang sống ở đây đều mang một cái ta trong đầu, cái này không phải một đời hay hai đời mà là từ vô thủy, không biết chỗ nào là chỗ bắt đầu. Vô thủy là tìm không ra lúc ban đầu vì quá xa rồi, từ lúc một niệm bất giác khởi lên nên thấy có ta liền đi trong luân hồi sanh tử, và đi dài dài mãi đến bây giờ! Nếu hôm nay không có duyên lành gặp gỡ chánh pháp của Phật thì chắc mình cũng chưa biết được cái lầm này.
Nhưng đây là có duyên gặp gỡ được chánh pháp, được quý thầy giảng pháp cho nghe thì mình cũng biết cũng giác được chút chút. Xét kỹ lại, mình sống đây là sống trong cái ngã tưởng tức là sống quanh một cái ta khái niệm nên làm cái gì thì cũng vì cái ta này. Hàng ngày quý vị ăn là vì ai? Vì ta. Rồi uống, rồi vui, rồi buồn cũng vì ta, rồi ta yêu ta ghét, ta đòi hỏi cái này cái kia, cho đến ta giận ta hờn v.v… có gì thoát khỏi cái ta này không? Nếu ngoài cái ta này thì cũng không còn gì để nói. Bảo rằng anh kia hay chị kia đáng ghét lắm là vì sao? Là vì không thuận cái ta thôi, anh đó không thuận ta nên ta ghét. Rồi tôi ở đây không thích hợp là tại sao? Tại tôi không được nuông chìu, nên tôi bỏ đi. Còn ở chỗ kia được thoải mái hơn vì sao? Là vì tôi được thỏa ý. Vậy là mê hay tỉnh? Rõ ràng là mê. Do vậy, trong kinh Viên Giác, Phật định nghĩa vô minh:
"Người chấp thân bốn đại giả hợp này làm ta, chấp cái tâm suy nghĩ theo bóng dáng sáu trần bên ngoài là ta, đó là vô minh".
Vô minh là không sáng suốt, là mê lầm. Mà đúng là như vậy, nhận cái giả làm thật, không phải mình mà nghĩ là mình, ôm giữ, chấp vào nó rồi tạo thành bao nhiêu nghiệp, tội lỗi tày trời, gây đau khổ cho mình và cả cho người nữa. Có khi giết con này, giết con kia để làm những món thật ngon mà ăn, để nuôi cho béo bổ cái tôi này. Có khi tranh cãi nhau, giết nhau nữa để bảo vệ cái tôi hiểu biết, cái tôi thấy, tôi nghĩ. Do vậy, cứ chấp chặt vào cái thân, cái tâm này, không dám buông nên đời này, kiếp khác cứ lao theo con đường luân hồi. Đó là cái mê truyền kiếp, đời này kéo đến đời kia, kiếp này kéo đến kiếp nọ không bao giờ hết, vừa mất cái ta này thì tìm cái ta khác thay vào. Có khi gặp phải cái ta đui mù, ghẻ lác cũng bám, cái ta có sừng có lông lá v.v… cũng bám vào. Ví dụ như con chó, nó bám vào cái ta lông lá nên khi giết nó thì nó cũng la chứ đâu có chịu buông. Mình cũng vậy, bám vào cái ta này rồi có dám buông nó không? Gắn vào đâu thì bám chặt vào đó, không phải vô minh thì là gì? Có câu chuyện của ông tăng Vô Căn, ông ngồi thiền nhập định luôn mấy ngày, chúng Tăng thấy vậy tưởng ông chết nên mới đem thiêu. Tới khi xuất định, không thấy thân đâu nữa nên ông tối tối hiện hồn về tìm thân, cứ gọi: "Tôi đâu rồi?". Nghe chuyện như vậy, Thiền sư Diệu Không dùng phương tiện để ông đi vào trong nước, vào trong đất, vào trong lửa. Vì không còn mang thân này nữa nên ông vào được hết, vào lửa lửa không cháy, vào nước nước không nhận chìm, vào đất đất cũng không ngăn ngại được, thấy có tự tại không? Vậy mà ông không nhận ra, cứ đi tìm, cố bám vào cái tôi mấy chục kí lô này rồi oán, rồi mê lầm. Ngay đó, Thiền sư Diệu Không mới cảnh tỉnh:
- Ông được tự tại vậy mà không chịu, còn đi tìm cái thân hôi thối này làm gì?!
Rõ ràng đó là mê lầm, cứ bám chặt cái tôi này là mình nên khi mất nó thì lo tìm. Trong khi đó, nếu quán: "Mình đã mất thì còn ai đi tìm đây?". Cứ hỏi: "Tôi đâu rồi?" mà quên "ai" hỏi đây? Cũng vậy, Thiền sư Đặng Ẩn Phong một lần thiêu chết một vị tăng, ông này tối tối hiện về đòi thân thì Ngài gạn lại: "Ông đã chết chăng mà đòi thân?". Đáp: "Đã chết". Hỏi: "Đã chết sao còn biết trả lời đây?". Biết đến đây đòi thì đâu có chết! Ông liền tỉnh, từ đó hết đến đòi nữa. Do vậy, đây là cái mê truyền kiếp. Danh từ chuyên môn nhà Phật gọi là câu sinh vô minh, tức vô minh cùng sinh với mình, mình ở đâu thì nó có theo, ai cũng có hết.
CHẤP NGÃ LÀ NGUỒN GỐC ĐAU KHỔ - Thượng tọa Thích Thông Phương ( Thầy là bậc cao tăng thời nay đó )
Chính cái chấp ngã đó là nguồn gốc đưa đến đau khổ triền miên, mọi thứ đau khổ trên thế gian này đều từ nó mà ra. Nghe người ta nói xúc phạm liền nổi giận, chửi mắng lại vì đụng tới cái tôi này. Lại có những trường hợp tính toán ngày đêm khiến ăn ngủ không yên, đến tối lên giường ngủ vẫn còn mơ thấy chuyện lo tính, đó cũng vì cái tôi này, vì thỏa mãn nhu cầu của nó.
Và trường hợp như trong kinh Bách Dụ có câu chuyện, hai vị đệ tử lãnh trách nhiệm làm thị giả chăm sóc cho thầy. Ông thầy lớn tuổi, hai chân không được tốt nên hai vị bèn đấm bóp chân. Người này lãnh chân trái, người kia lãnh chân phải. Nhưng hai ông thị giả không thuận nhau nên một hôm người lãnh chân phải có việc đi vắng, ông thị giả lãnh chân trái có cơ hội nên ông đấm bóp làm gãy chân phải. Khi về, thấy như vậy, ông kia tức giận liền đập gãy cả chân trái. Như vậy là ông thầy gãy cả hai cái chân! Quý vị thấy, hai ông thị giả đập gãy hai cái chân của thầy cũng vì cái ta đố kỵ chứ gì đâu! Anh này đố kỵ anh kia, anh kia đố kỵ anh này, hai cái ta đố kỵ nhau làm khổ ông thầy, ông thầy lãnh đủ! Như vậy, hai cái ta đố kỵ nhau đã khổ rồi, lại làm khổ lây cho người khác. Lúc đó, hai ông có vui không? Bực bội, khổ sở, có vui sướng gì đâu! Rõ ràng mình đã khổ rồi, còn làm khổ lây cho ông thầy nữa. Ở nhà vợ chồng thường cãi nhau hoài cũng vậy, người thì đổ thừa cái bếp, người thì đổ thừa cái cửa. Mà đổ thừa như vậy thì có hết cãi không? Chưa chắc hết, đó là vì mỗi người chấp một cái ta riêng, cái đó khiến mình không cởi mở nên cãi nhau hoài. Cởi mở được cái ta đó thì hết cãi nhau. Cũng vậy, cha con, thầy trò cãi nhau, đó cũng vì không cởi mở được cái ta này. Một vị Thiền sư Thái Lan, vị cao tăng trong thế kỷ 20, Ngài Buddhadasa nói rằng:
"Cái ta là nguy hiểm. Giả tỷ người nọ phát ra ảo tưởng cho rằng: "Mình là một người mẹ", muốn làm điều này, điều nọ, điều kia, điều khác thì đó là điều khổ của người mẹ. Đối với người cha cũng thế, nếu người đó đồng hóa: "Mình là người cha", mong muốn cái này cái nọ thì đó là thọ khổ của người cha. Cho đến khởi tưởng: "Ta là triệu phú, là tỷ phú" cũng vậy, cũng có cái khổ của nó".
Rõ ràng là như vậy. Kiểm kỹ lại, ít nhiều gì ở đâu mình cũng dính vào đó. Ví dụ như ở Yên Tử thì gắn cái "tôi" ở Yên Tử, ở Sùng Phúc thì gắn cái "tôi" ở Sùng Phúc, ở Tây Thiên thì gắn cái "tôi" ở Tây Thiên, ở Đại Đăng thì gắn cái "tôi" ở Đại Đăng, tức ở đâu thì cũng gắn cái "tôi" ở đó, rồi lại muốn cái này cái nọ nên có thọ khổ trong đó. Nói thẳng ra, "đạo tràng này", "đạo tràng kia" cũng vậy, mình đặt tên cho cái đạo tràng rồi thì cũng có thọ khổ trong đó. Đây là đạo tràng Sùng Phúc, kia là đạo tràng Yên Tử v.v… thì đó cũng cùng chung trong tông môn chứ đâu có gì khác! Tuy vậy mà vẫn có ngầm ngầm chia cắt trong đó, bởi vì "cái ta" ngăn cách nhau, lẽ thật là như vậy, nó ăn sâu trong tâm thức mình. Có hiểu Phật, có tin Phật thì mình mới giải trừ cho nhẹ bớt, còn nếu mình không biết thì gây đau khổ cho mình và cho người. Do vậy, một vị Thiền sư Nhật Bản, Ngài Bàn Khuê bảo đại chúng:
"Tất cả si mê lầm lạc không chừa thứ nào, đều được tạo ra do hậu quả của sự tập trung vào bản ngã. Khi thoát khỏi một ngã chấp thì si mê không sinh".
Tức là khi mình thoát khỏi ngã chấp thì si mê không có chỗ bám.
"Ví dụ bà con lối xóm đang cãi nhau, nếu sự việc đó không liên hệ gì đến bạn thì bạn bình tĩnh nghe lời qua tiếng lại, không buồn giận gì. Không những vậy mà bạn còn sáng suốt để nhận rõ ai đúng ai sai. Nhưng bây giờ nếu chuyện cãi nhau đó có liên quan tới mình thì mình sẽ bước vào một bên trong hai phe tranh chấp đó, bạn chấp chặt những gì bên kia nói, bạn làm mờ đi nhiệm vụ chiếu sáng của tâm".
Lẽ thật là như vậy. Nghe hàng xóm cãi nhau, mà chuyện đó không dính tới mình thì rất là sáng suốt, nhận định phải quấy rõ ràng. Nhưng cuộc tranh cãi đó có dính líu tới mình, hoặc người thân, hoặc bạn bè thân thiết của mình thì mình phải đứng về phe đó, lời nói của phe kia dù có đúng mình cũng cho là sai. Đó là vì mình bị cái ta và của ta che mờ không còn sáng suốt, cho nên Ngài nói mình bị làm mờ đi sự chiếu sáng của tâm.
Những sự yêu thương trên thế gian cũng như vậy. Một hôm, vua Ba-tư-nặc hỏi phu nhân Mạt-lợi:
- Ái khanh trên đời này thương ai nhất?
Bà bèn đáp:
- Thần thiếp yêu thương bệ hạ nhất chứ còn ai nữa!
Rồi bà ngập ngừng và nói tiếp:
- Nhưng nếu bệ hạ cho phép thì thần thiếp sẽ nói thêm câu nữa.
Nghe vậy, vua ngạc nhiên và cho phép, bà mới nói:
- Trên đời này, đúng ra thần thiếp yêu thần thiếp hơn hết.
Vua thắc mắc:
- Ái khanh nói gì lạ vậy?
Bà trả lời:
- Sở dĩ thần thiếp yêu thương bệ hạ là để bệ hạ ban lại sự yêu thương cho thần thiếp. Như ngược lại, bệ hạ nói là yêu thần thiếp nhưng điều đó có thật hay không? Bây giờ đặt trường hợp thần thiếp lại đi yêu thương một người khác nữa thì bệ hạ nghĩ sao? Thì chắc là bệ hạ sẽ chém đầu thần thiếp chứ gì!
Vậy rõ ràng là hai bên yêu thương nhau cũng là mang theo cái tôi. "Thần thiếp yêu thương bệ hạ để bệ hạ ban lại sự yêu thương cho thần thiếp. Bệ hạ yêu thương thần thiếp thì cũng như vậy". Cuối cùng, hai người cùng đến gặp Phật thưa hỏi và Phật xác nhận là bà nói đúng. Như trong đạo có nói từ bi, mà nếu từ bi còn mang bóng dáng cái tôi trong đó thì không còn là từ bi chân chính nữa, mà nó trở thành ái kiến, có sự thiên lệch, có ái trong đó, người nào thuận với mình thì mình mới từ bi. Phật thì không như vậy, nên gọi là vô duyên từ, thương đều hết, không có sự thiên lệch, đó mới thật sự là từ bi chân chính trong sáng. Ngài Đạt-lai Lạt-ma có lần dạy:
Những sự yêu thương trên thế gian cũng như vậy. Một hôm, vua Ba-tư-nặc hỏi phu nhân Mạt-lợi:
- Ái khanh trên đời này thương ai nhất?
Bà bèn đáp:
- Thần thiếp yêu thương bệ hạ nhất chứ còn ai nữa!
Rồi bà ngập ngừng và nói tiếp:
- Nhưng nếu bệ hạ cho phép thì thần thiếp sẽ nói thêm câu nữa.
Nghe vậy, vua ngạc nhiên và cho phép, bà mới nói:
- Trên đời này, đúng ra thần thiếp yêu thần thiếp hơn hết.
Vua thắc mắc:
- Ái khanh nói gì lạ vậy?
Bà trả lời:
- Sở dĩ thần thiếp yêu thương bệ hạ là để bệ hạ ban lại sự yêu thương cho thần thiếp. Như ngược lại, bệ hạ nói là yêu thần thiếp nhưng điều đó có thật hay không? Bây giờ đặt trường hợp thần thiếp lại đi yêu thương một người khác nữa thì bệ hạ nghĩ sao? Thì chắc là bệ hạ sẽ chém đầu thần thiếp chứ gì!
Vậy rõ ràng là hai bên yêu thương nhau cũng là mang theo cái tôi. "Thần thiếp yêu thương bệ hạ để bệ hạ ban lại sự yêu thương cho thần thiếp. Bệ hạ yêu thương thần thiếp thì cũng như vậy". Cuối cùng, hai người cùng đến gặp Phật thưa hỏi và Phật xác nhận là bà nói đúng. Như trong đạo có nói từ bi, mà nếu từ bi còn mang bóng dáng cái tôi trong đó thì không còn là từ bi chân chính nữa, mà nó trở thành ái kiến, có sự thiên lệch, có ái trong đó, người nào thuận với mình thì mình mới từ bi. Phật thì không như vậy, nên gọi là vô duyên từ, thương đều hết, không có sự thiên lệch, đó mới thật sự là từ bi chân chính trong sáng. Ngài Đạt-lai Lạt-ma có lần dạy:
"Động năng nào đã khiến cho một người còn đầy sân hận, tham lam giúp đỡ một người khác, liệu người đó có thực tâm muốn giúp đỡ hay y còn có mưu cầu gì khác nữa?".
Tức là giúp đỡ mà phải có cái gì đó đền bù ở phía sau, nên sự giúp đỡ đó không được trong sáng. Quý vị thấy, có sự chấp ngã ở đâu thì có sự che mờ ở đó.
Friday, November 6, 2015
CHO CÁI Ý ĂN CƠM-TT.THÍCH THÔNG PHƯƠNG ( Thầy là 1 cao tăng thời nay đó , mình khg dám nói nhiều nhưng khi nghe thuyết pháp nên nghe những Thầy có thực hành tu nhiều mà nghe )
Người nào tu mà cứ chấp lấy tướng thì khó mà đạt đạo ...mình kết nhất là câu này , qúa đúng và qúa hay ....
Tuesday, October 27, 2015
Friday, July 31, 2015
Thursday, June 11, 2015
Wednesday, June 10, 2015
Tuesday, February 10, 2015
Saturday, December 6, 2014
Giác Ngộ Nhân Quả Vô Thường – TT. Thích Thông Phương giảng tại chùa Hoa Nghiêm - Pháp
“…Tu là phải nhớ. Khi xử sự một điều gì đó làm cho người bất như ý, mình phải nhớ sao? Sau này mình sẽ phải lãnh cái quả bất như ý. Càng làm cho người ta nhiều điều bất như ý thì cái quả bất như ý mình càng hưởng nhiều chừng nấy. Cho nên, nếu trong cuộc đời chúng ta thường gặp nhiều điều bất như ý thì chúng ta biết làm sao? Biết do nhân quả trước đã gieo nhiều điều bất như ý cho người, hiện tại quả đến phải nhận chịu đừng buồn khổ. Biết được như vậy thì phải chuyển lại, đó là khéo tu, khéo hiểu nhân quả. Còn không hiểu được nhân quả khi gặp nhiều điều người ta làm bất như ý hoài, thì sao? Thì càng trách nhiều hơn, càng phản ứng hơn, rồi kết quả là càng khổ dài dài, càng tạo nên cái nhân khổ mình khổ người.
Khi ta làm cho người không vui thì ta cũng không vui. Nếu không vui thì không khí chung quanh cũng nặng nề. Cho nên, hiểu vậy phải biết khéo chuyển lại, tránh cái nhân và sợ quả báo đúng theo tinh thần nhân quả. Như vậy, thì sự tu hành mới dễ tiến bộ. Chỉ nhớ bao nhiêu đó là cũng đủ cho chúng ta tu rồi…”
(trích “Giác Ngộ Nhân Quả Vô Thường – TT. Thích Thông Phương giảng tại chùa Hoa Nghiêm - Pháp)
Khi ta làm cho người không vui thì ta cũng không vui. Nếu không vui thì không khí chung quanh cũng nặng nề. Cho nên, hiểu vậy phải biết khéo chuyển lại, tránh cái nhân và sợ quả báo đúng theo tinh thần nhân quả. Như vậy, thì sự tu hành mới dễ tiến bộ. Chỉ nhớ bao nhiêu đó là cũng đủ cho chúng ta tu rồi…”
(trích “Giác Ngộ Nhân Quả Vô Thường – TT. Thích Thông Phương giảng tại chùa Hoa Nghiêm - Pháp)
Tuesday, May 20, 2014
“Cái Biết Sáng Ngời Muôn Thuở” – TT. Thích Thông Phương
8:22:00 PM
bài mới, Mục Lục, Phật pháp, TT. Thông Phương
“Tất cả mọi người đều có cái biết, nói rộng ra là tất cả chúng sanh đều có cái biết. Như con trùng, nó có biết không? Nó cũng biết bò, biết đi, không có biết thì làm sao biết bò? Như những con kiến nó cũng biết có đàn, nhưng vì nó bị cái mê quá sâu che nên không biểu lộ rõ ràng như con người. Ngay như những con muỗi, con lăng quăng, nó cũng có biết. Con lăng quăng cũng có biết cử động.
Song “cái biết” ở con người biểu lộ rõ rệt, rộng rãi hơn. Nhưng tiếc là không mấy người sáng được, vì thường bị vô minh che nên luôn thấy mình “thiếu biết”. Vì vậy nên người ta luôn đi tìm hiểu biết, và sợ mình không biết.
Có nhiều người tu thiền lâu, những cái biết lăng xăng, lộn xộn tạm yên một chút, khi không vọng tưởng thì lại sợ mất cái biết rồi sẽ không còn biết nên liền khởi tâm đi tìm cái biết. Như vậy lỗi tại chỗ nào? Lỗi tại chỗ theo duyên chứ không gì khác. Tức là luôn đuổi theo duyên, ỷ lại vào đối tượng, nương tựa vào cái khác nên quên mất cái gốc của chính nó. Điểm này Phật đã nhắc rất rõ trong kinh Lăng Nghiêm: “Căn bản Bồ-đề Niết-bàn của các ông từ vô thỉ đến nay, tức là cái thức tinh nguyên minh, nó hay sanh ra các duyên mà bị các duyên bỏ sót. Do các chúng sanh bỏ sót cái bổn minh tức sáng suốt sẵn có này, nên suốt ngày tu hành mà không thành được Thánh đạo”.
Saturday, May 10, 2014
Ý Nghĩa Của Tùy Duyên 1 – TT. Thích Thông Phương
9:42:00 AM
bài mới, Mục Lục, TT. Thông Phương
“Lý tùy duyên cũng là phá ngã kiến của chúng ta. Ngã kiến là kiến chấp về ngã. Bởi chúng ta luôn thấy có cái ta thật, vật thật, người thật và cái thấy của ta cũng thật luôn. Vì vậy mà bám vào đó cho một là một, hai là hai nên thành chấp ngã. Vì bảo vệ tối đa cái thấy, cái nghĩ của mình nên có đấu tranh, chết chóc. Xét cho kỹ, cái gì là suy nghĩ của ta? Cái nghĩ của ta không cố định và luôn thay đổi. Hôm nay nghĩ thế này, ngày mai đã nghĩ khác…
Kinh Kim Cang, Phật dạy: “Như Lai nói ngã kiến tức chẳng phải ngã kiến, đó gọi ngã kiến”. Nghĩa là tuy nói ngã kiến nhưng không thật có, chỉ do lầm chấp của con người sanh ra. Nhưng khi nghe nói có chấp ngã thì tưởng đâu có cái chấp ngã thật sự. Phật nói đó chỉ là cái mê lầm, vọng chấp của con người không phải thật. Như vậy, khi xét kỹ rồi biết rõ những suy nghĩ của chúng ta chỉ là ảo tưởng, khái niệm, nếu tìm tột cái thể cố định của ý nghĩ ấy thì tìm không ra.
Đã xét tột rồi tức sẽ mở sáng được mắt con Bát-nhã, thấy được chỗ lầm thì không bám chặt vào bất cứ điều gì, đó mới là tùy duyên. Cho nên, gọi tùy duyên là phá ngã kiến, phá chấp chặt.”
(trích “Ý Nghĩa Của Tùy Duyên” – TT. Thích Thông Phương)
Ý Nghĩa Của Tùy Duyên” – TT. Thích Thông Phương
9:38:00 AM
bài mới, Mục Lục, TT. Thông Phương
"Người thường thì chấp có, có cái này thật, cái kia thật… Còn chấp cái “không chấp” mới là nguy hiểm. Bởi chấp cho là "ta không chấp gì hết" nên tất cả việc đều không thành vấn đề, trở thành bệnh..."
“…Có người nghe nói sống tùy duyên là không chấp trên hình thức rồi cũng bắt chước. Như vậy không tốt. Điều quan trọng là hình thức ngoài các bậc đạt đạo trông như dễ duôi nhưng bên trong thì rất miên mật, không hề gián đoạn, luôn sáng ngời sống được với lẽ thật nên tự tại.
Cũng có trường hợp người bắt chước làm vậy để tỏ ra ta đây là người hiểu thiền, tự tại không chấp. Chính cái đó lại thành ra chấp, chấp cái không chấp.
Người thường thì chấp có, có cái này thật, cái kia thật… Còn chấp cái “không chấp” mới là nguy hiểm. Bởi chấp cho là ta không chấp gì hết nên tất cả việc đều không thành vấn đề, trở thành bệnh. Bệnh này khó trị vì lầm cho là mình đã tự tại. Nếu chúng ta chưa được như các vị thì đừng nên bắt chước.
Hoặc nói sở dĩ ta làm như vậy là để phá tâm phân biệt. Đó chính là vì chưa sạch tâm phân biệt nên mới còn dụng công để phá, như vậy thì chưa được tự tại, chưa có gì mà đã vội tự kiêu ngã mạn rồi. Đây là chỗ cần phải nghiệm cho kỹ không khéo bị lầm. Một khi tâm phân biệt đã sạch thì không còn dụng công diệt. Còn phá là còn phân biệt, tâm chưa thanh tịnh, chúng ta cần thấy rõ những điều tế nhị này…”
(theo “Ý Nghĩa Của Tùy Duyên” – TT. Thích Thông Phương)
Cũng có trường hợp người bắt chước làm vậy để tỏ ra ta đây là người hiểu thiền, tự tại không chấp. Chính cái đó lại thành ra chấp, chấp cái không chấp.
Người thường thì chấp có, có cái này thật, cái kia thật… Còn chấp cái “không chấp” mới là nguy hiểm. Bởi chấp cho là ta không chấp gì hết nên tất cả việc đều không thành vấn đề, trở thành bệnh. Bệnh này khó trị vì lầm cho là mình đã tự tại. Nếu chúng ta chưa được như các vị thì đừng nên bắt chước.
Hoặc nói sở dĩ ta làm như vậy là để phá tâm phân biệt. Đó chính là vì chưa sạch tâm phân biệt nên mới còn dụng công để phá, như vậy thì chưa được tự tại, chưa có gì mà đã vội tự kiêu ngã mạn rồi. Đây là chỗ cần phải nghiệm cho kỹ không khéo bị lầm. Một khi tâm phân biệt đã sạch thì không còn dụng công diệt. Còn phá là còn phân biệt, tâm chưa thanh tịnh, chúng ta cần thấy rõ những điều tế nhị này…”
(theo “Ý Nghĩa Của Tùy Duyên” – TT. Thích Thông Phương)
Sunday, May 4, 2014
Tuesday, March 18, 2014
Subscribe to:
Posts (Atom)