Friday, December 18, 2009
Tuesday, December 15, 2009
Mưa Lâu Thấm Đất (Tác giả: Nguyễn Trần Diệu Hương)
9:29:00 AM
No comments
Diệu Hương là tác giả đã hai lần được tặng giải thưởng viết về nước Mỹ. Với bài "Chương Kết Của Cuộc Đời", cô nhận giải danh dự 2001. Sau 4 năm liên tục góp thêm bài viết mới, cô nhận giải vinh danh tác phẩm Viết Về Nước Mỹ 2005, với bài viết về một cựu sĩ quan Việt Nam Cộng Hoà trong dịp 30 lần thứ Tư tại Mỹ. Tác giả hiện cư trú và làm việc tại vùng San Jose. Bài mới của cô viết về Mẹ, nhân mùa Vu Lan đang tới.Thế hệ của Ba Mẹ không còn "cổ hủ" như thế hệ ông bà, cho nên chỉ thỉnh thoảng bầy con mời được nghe những câu răn dạy bằng văn vần rất dễ nhớ từ bà nội hay bà ngoại, chẳng hạn:"Trai thời trung hiếu làm đầuGái thời đức hạnh làm câu trau mình"
Nhưng Ba Mẹ, đặc biệt là Mẹ có lối dạy con kiểu "mưa lâu thấm đất", nghĩa là lập đi lập lại hoài đến một lúc nào đó, tự nhiên những điều giáo huấn sẽ thành "chân lý" trong lòng bầy con Mỗi lần Ba Mẹ khuyên răn, anh cả, chỉ khoảng mười tuổi lúc đó, vẫn lén lút thì thầm với bầy em là đã đến giờ nghe "kinh nhật tụng".
Hồi nhỏ xíu, Mẹ dạy chung cả bầy con mổi giờ ăn trưa hay ăn tối:-Phải cố gắng học hành cho giỏi. Ba Mẹ không có nhiều của cải để lại cho tụi con, chỉ biết hết sức lo cho các con ăn học nên ngượi. Phải học hành đến nơi đến chốn thì đời sống mới khá được, và mới giúp đỡ được người khác.
Bầy con, chưa đứa nào qua khỏi ngưỡng cửa Tiểu học, nghe thì nhiều nhưng hiểu chẳng đươc bao nhiêu, Nhưng vẫn cố gắng học hành vì những gói phần thưởng bọc giấy kiếng màu đỏ mỗi cuối niên học hơn là vì hiểu lời Mẹ dạy..
Lâu lâu Mẹ mở rộng "kinh nhật tụng" với những lời khuyên bảo "cao xa" hơn:- Anh em như thể tay chân, phải biết đoàn kết bảo bọc cho nhạu. Phải biết kính trọng người già yếu và biết giúp đỡ nguời tàn tật.
Điều này còn mơ hồ hơn chuyện "phải học giỏi", nhưng bầy con vẫn giữ thói quen khoanh tay chào người lớn (vì Ba Mẹ nhắc), và thỉnh thoảng đặt những đồng tiền cắc năm đồng có hình bông hoa (là cả một "gia tài vĩ đại" với con nít lúc đó) vào tay những người ăn xin tàn tật. Tuy vậy, lâu lâu vẫn húc cùi chỏ vô đứa ngồi bên cạnh, hay gõ đầu em khi Ba Mẹ vừa quay lưng.
Lâu lâu cãi nhau với hai anh em bạn hàng xòm, con trai chạy về nhà kéo thêm đứa em chạy ra để ... "biểu dương lực lượng", đễ yên tâm mình không bị "một chọi hai" chứ thật sự cũng chưa hiểu rõ "kinh nhật tụng" mỗi ngày nghe từ Mẹ lớn hơn một chút, Mẹ phân chia con trai, con gái riêng biêt.
Với con trai, Mẹ khuyên răn:-Làm gì cũng phải suy nghĩ, Không bao giờ đành nhạu Giải quyết mọi chuyện bằng cái đầu, không phải bằng tay chận Phải nhớ một sự nhịn là chín sự lành.Với con gái, Mẹ thì thầm mỗi ngày:-Con gái phải có ý tứ, đi đứng nằm ngồi gì cũng phải ngó trước ngó sau. Ăn nói phải giữ ý giữ tứ, không cười to nói lớn ở nơi công cộng.Mẹ dạy kỹ như vậy, mà lâu lâu, con trai vẫn chia phe chơi đánh nhau với bạn bè; lúc đầu đánh chơi; sau hăng quá, đánh thiêt. Tàn "cuộc chiến", anh em kéo nhau về nhà, lấy quần áo dài tay ra mặc, để che "dấu tích chiến tranh" trên bắp đùi, trêm khuỷu tay; và hậu quả của chuyện không nghe lời cha mẹ.
Con gái thì lúc vui quá vẫn thoải mái cười to, phơi bày cả hàm răng sữa vừa mới mọc hãy còn lởm chởm chưa đều, và ăn to nói lớn không kém gì tụi con trại Còn tệ hơn, lúc chơi đánh thẻ bằng mười chiếc đũa tre thì ngồi bệt dưới đất, hai chân duỗi dài xòe ra thành một góc chín mươi độ, không còn nết na cần phải có của đàn bà con gái.
Nhưng đúng là "mưa lâu thấm đất", mãi về sau này, lúc lênh đênh trên chiếc ghe mong manh giữa đại dương, nôn mửa đến cả mật xanh đắng nghét con gái vẫn ngồi ngay ngắn đàng hoàng vì ghe vượt biên chật cứng, mà cũng vì ngay cà giữa hiểm nguy, lời Mẹ dạy vẫn vâng vẳng bên tai "con gái đi đứng nằm ngồi phải giữ ý".
Thời gian Ba bị "học tập cải tạo" không biết ngày về, Mẹ vừa làm cha, vừa làm mẹ, như con gà mái, dù nhọc nhằn xác xơ, vừa xù lông che chở cho đàn gà con, vừa bương chải kiếm sống (với sự đỡ đần của ông bà ngoại và bà nội), không còn cò dịp dạy dỗ, khuyên răn các con mỗi ngày. Bữa ăn lúc đó, buồn bã, không có tiếng cười, tiếng nói như thời nhỏ dại. Và khi mất rồi mới thấy quý, cả bầy con bỗng nhớ ;kinh nhật tụng" hơn bao giờ hết.
Không biết vì "bần cùng tất biến", tự nhiên khôn ra mà không đợi lớn, hay vì mưa lâu đã thấm đất, lời khuyên răn của Ba Mẹ thấm vào tâm hồn tự lúc nào không biết, cả bầy con già trước tuổi, chửng chạc ra vì thấy sự vất vả của Ba Mẹ, vì thấy mình không còn dược học thêm lễ nghĩa từ học đường, nên những điều Ba Mẹ dạy năm nào thời thơ dại ngày càng rõ nét, hằn sâu vào tâm hồn
Bẵng đi rất lâu, một mình Mẹ xoay sở lo toan mọi thứ, không có giờ "đọc kinh nhật tụng" mỗi ngày cho con cái Đến lùc bầy con vào tuổi niên thiếu, không còn chọn lựa nào khàc, phải đi xa, băng qua cả một đại dương, Trước lúc ra đi, Mẹ dặn dò từng đứa . Lần này, không còn là điều nói công khai trong bữa ăn có đông đủ cả Ba Mẹ và các con như năm xưa, mà là tiếng Mẹ thân yêu thỏ thẻ bên tai mỗi đứa con bên ngọn đèn dầu buổi tối, ảm đạm đen tối như tương lai con cái những người tù chính trị thập niên 80.
-Nếu đến được quê người bình yên, phải lo học hành thành người, phải luôn nhớ lời Ba Mẹ dạy. Anh chị em ở xa, không có Ba Mẹ bên cạnh lại càng phải đoàn kết, đùm bọc thương yêu nhau nhiều hơn. Làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng
Chỉ có vậy và chỉ được nghe một hay hai lần trước lúc ra đi, không còn phải nghe hàng ngày như thời thơ ấu, nhưng ví lớn hơn, có trí khôn, ý thức được hoàn cảnh của xã hội, của gia đình nên "mưa rào vẫn thấm đất".
Nhờ Mẹ thành tâm cầu nguyện, và hình như cả Phật lẫn Chúa chỉ trao cho con người gánh nặng mà con người đủ sức gánh, nên anh chị em nối tiếp nhau, lần lượt từng đứa đến được quê người, "vô sản” về của cải vật chất, nhưng giàu có vê tinh thần nhờ những lời khuyên "mưa lâu thấm đất" của Ba Mẹ năm nào.
Những năm đầu ở xứ sở tự do, không có quan hệ ngoại giao giữa hai quê hương, nên tưởng như không còn có ngày về, không biết đến thủa nào mới gặp được Ba Me. Nhưng nhờ bận rộn, đầu tắt mặt tối với học hành và kiếm sống từ khởi điểm zéro, nên cả bầy con chỉ nhớ Ba Mẹ mà không buồn lắm. Nhửng lúc gặp khó khăn thì tự nâng mình lên bằng "kinh nhật tụng" của Ba Mẹ suốt thời thơ dại.
Thập niên cuối cùng của thế kỷ hai mươi, quan hệ ngoại giao Mỹ Việt được tái lập, mặc dù vẫn không được ở gần Ba Mẹ nhưng đường dây điện thoại viễn liên đã đem được tiếng nói và lời khuyên của Ba Mẹ đến các con. Lúc này nhửng lời giáo huấn, dù ngắn ngủi như mưa rào hay lê thê như mưa dầm đều có mang màu sắc tôn giáo vì Ba Mẹ đã ở ngưỡng cửa tuổi già.- Mỗi năm cho Ba Mẹ xin một ít tiền, tùy lòng hảo tâm của mỗi dứa để Mẹ mua gạo cho người già, mua sách vở cho các em bé mồ coi Mình có chén cơm ăn thì nên chia xẻ cho người khác vài muỗng cháoLúc đầu, mổi đứa gởi tiền về như yêu cầu của Me. vì muốn Mẹ vui, nhưng nhờ "mưa lâu thấm đất", những năm sau này, việc gởi tiền về giủp người không may ở quê nhà không chỉ là do "đơn đặt hàng" của Me. mà là tự nguyện, mà còn là niềm vuiKhi Ba Mẹ qua Mỹ thăm các con, lại có lời khuyên mới rất "hơp thời trang", đi trước cả luật lệ:- Lái xe phải cẩn thận, ngó trước ngò sau. Khi lái xe thì không làm việc gì khác, không nói chuyện diện thoại...- Có sống ở đâu đi nữa cũng phải giữ lễ nghĩa Việt Nam của mính, con người ai cũng có gốc, gốc phải tốt thì ngọn mới xanh dươc. Đừng sống đua đòi quá đáng khì chung quanh mình nhiều người vẫn còn khổ...Bên cạnh đó vẫn là những câu "kinh nhật tụng" cũ rích nâm xưa:- Anh chị em phải biết thương yêu đùm bọc nhau.
Nhưng ở tuổi nửa đời người, cả bầy con đều thích nghe, đều hết sức trân trọng những lời khuyên bảo được lập đi lập lại từ lùc có trí khôn đến tận bây giờ. Những lời dạy quý báu mở đầu bằng động từ "phài" đã thấm vào tâm hồn từng đứa con tự lúc nào và đã giữ cho cả bầy con không bao giờ đi chệch về bên "trái"Cũng ở tuổi nửa đời người, cả con trai lẫn con gái đều nhận ra rằng sau lưng mỗi người đàn ông thành công, không những chỉ có một người vợ khôn ngoan mà còn có cả một bà Mẹ tuyệt vời, kỳ quan đứng trên tất cả mọi kỳ quan đẹp nhất trên đời.
Nguyễn Trần Diệu Hương(Với lòng biết ơn Ba Mẹ của 5H - Vu Lan 09)
Read more: http://nmaddp2.blogspot.com/2009_09_01_archive.html#ixzz0ZintUwmc
Sunday, December 13, 2009
Khi Người Ta Không Thích Quý Vị --- Hòa Thượng Tuyên Hóa
8:25:00 AM
No comments
Trong khi tu Đạo, thỉnh thoảng quý vị có thể thấy quý vị không thể tìm thấy được Đạo, quý vị không biết làm thế nào để tu tập. Quý vị có thể gặp ngã ba đường và quý vị không biết đường nào để đi. Lúc đó quý vị cần phải có trí huệ và định lực. Quý vị cũng phải giữ giới.
Khi quan hệ giao tiếp với người, thỉnh thoảng quý vị có thể rất tốt với một số người, nhưng họ ngược lại không thích quý vị dù quý vị tử tế với họ. Quý vị càng tốt với họ, họ sẽ càng tệ bạc với quý vị. Khi hoàn cảnh này xãy ra, quý vị phải buông bỏ sự dích mắc của quý vị. Sự dính mắc nào? Sự dính mắc muốn đối xử tốt với người khác! Khi quý vị càng tốt với người khác, họ càng tệ bạc với quý vị, họ chính là thiện tri thức “nghịch duyên” của quý vị. Họ đang giúp quý vị học cách buông bỏ khi nghịch duyên xãy đến. Điều này dựa vào kinh nghiệm tu tập của chính tôi. Trên mỗi bước chân trên con đường tu tập, tôi đã từng phải đương đầu với các kiểu đối xử tệ hại và thử thách như thế này. Các kiểu đối xử tồi tệ và thử thách này xãy đến chỉ để xem quý vị sẽ tiếp tục tiến lên hay quý vị sẽ thối lui. Nếu quý vị thật sự hiểu chúng, lúc đó trong các cảnh giới thuận duyên hay nghịch duyên, quý vị cũng sẽ đều tinh tấn như nhau. Có câu nói rằng:
Nếu ý tưởng bạn không thành hiện thực,
Hãy nhìn lại chính mình.
Nếu bạn tử tế với người khác nhưng họ không đền đáp lại,
Hãy nhìn lại sự tử tế của mình.
Nếu bạn ra lệnh người, nhưng họ không phục tùng
Hãy nhìn lại mệnh lệnh của mình.
Nếu bạn tôn kính người, nhưng người không tôn kính bạn
Hãy xem lại tư cách của chính mình.
Giả sử quý vị rất tốt với ai đó, nhưng họ không muốn gần gũi quý vị. Trong trường hợp này, quý vị phải hồi quang xem coi sự tử tế của quý vị có thật sự là tử tế hay không. Nếu đó là sự tử tế thật sự, dần dần quý vị sẽ ảnh hưởng họ để họ trở thành người tốt. Nếu người ta không nghe theo sự chỉ bảo của quý vị, quý vị hãy hồi quang và nghĩ, “Có thể do mình áp đặt quá nhiều quyền lực vào họ?” Nếu quý vị gật đầu hay xá chào người khi quý vị nhìn thấy họ, nhưng họ vẫn làm ra vẻ như họ thậm chí không nhìn thấy quý vị, một lần nữa quý vị phải hồi quang: Quý vị có thật sự tôn kính họ hay không? Nếu quý vị có thể luôn luôn hồi quang, quý vị sẽ không còn xa Đạo. Quý vị đang trên đường đến với Đạo. Nói thì rất dễ, nhưng thực hành thì rất khó!
Theo “Treasure Trove”, trang 121http://www.dharmasite.net/sf/teach/teach3-5.html
Khi quan hệ giao tiếp với người, thỉnh thoảng quý vị có thể rất tốt với một số người, nhưng họ ngược lại không thích quý vị dù quý vị tử tế với họ. Quý vị càng tốt với họ, họ sẽ càng tệ bạc với quý vị. Khi hoàn cảnh này xãy ra, quý vị phải buông bỏ sự dích mắc của quý vị. Sự dính mắc nào? Sự dính mắc muốn đối xử tốt với người khác! Khi quý vị càng tốt với người khác, họ càng tệ bạc với quý vị, họ chính là thiện tri thức “nghịch duyên” của quý vị. Họ đang giúp quý vị học cách buông bỏ khi nghịch duyên xãy đến. Điều này dựa vào kinh nghiệm tu tập của chính tôi. Trên mỗi bước chân trên con đường tu tập, tôi đã từng phải đương đầu với các kiểu đối xử tệ hại và thử thách như thế này. Các kiểu đối xử tồi tệ và thử thách này xãy đến chỉ để xem quý vị sẽ tiếp tục tiến lên hay quý vị sẽ thối lui. Nếu quý vị thật sự hiểu chúng, lúc đó trong các cảnh giới thuận duyên hay nghịch duyên, quý vị cũng sẽ đều tinh tấn như nhau. Có câu nói rằng:
Nếu ý tưởng bạn không thành hiện thực,
Hãy nhìn lại chính mình.
Nếu bạn tử tế với người khác nhưng họ không đền đáp lại,
Hãy nhìn lại sự tử tế của mình.
Nếu bạn ra lệnh người, nhưng họ không phục tùng
Hãy nhìn lại mệnh lệnh của mình.
Nếu bạn tôn kính người, nhưng người không tôn kính bạn
Hãy xem lại tư cách của chính mình.
Giả sử quý vị rất tốt với ai đó, nhưng họ không muốn gần gũi quý vị. Trong trường hợp này, quý vị phải hồi quang xem coi sự tử tế của quý vị có thật sự là tử tế hay không. Nếu đó là sự tử tế thật sự, dần dần quý vị sẽ ảnh hưởng họ để họ trở thành người tốt. Nếu người ta không nghe theo sự chỉ bảo của quý vị, quý vị hãy hồi quang và nghĩ, “Có thể do mình áp đặt quá nhiều quyền lực vào họ?” Nếu quý vị gật đầu hay xá chào người khi quý vị nhìn thấy họ, nhưng họ vẫn làm ra vẻ như họ thậm chí không nhìn thấy quý vị, một lần nữa quý vị phải hồi quang: Quý vị có thật sự tôn kính họ hay không? Nếu quý vị có thể luôn luôn hồi quang, quý vị sẽ không còn xa Đạo. Quý vị đang trên đường đến với Đạo. Nói thì rất dễ, nhưng thực hành thì rất khó!
Theo “Treasure Trove”, trang 121http://www.dharmasite.net/sf/teach/teach3-5.html
Saturday, December 12, 2009
Khai Thị Ngộ Nhập
10:34:00 AM
No comments
Tự mình sanh phiền não, tự mình phải giải mở. Hãy đem lời Sư Phụ khai thị ra áp dụng.Sư Phụ khai thị nhiều như vậy, giờ đây xem bạn thọ trì ra sao.Kẻ biết nghe, khai thị mới có ích. Kẻ không biết nghe, khai thị cũng vô dụng.Nghe giảng khai thị, không luận là nghe nhiều hay nghe ít, mà là coi xem nghe vào hay không vào (tâm). Nghe vào tâm rồi thì phải biết áp dụng.Bạn nghe lời khai thị của Sư Phụ hay quá. Song hay là Sư Phụ hay (chứ không phải bạn hay). Vẫn phải cần bạn đem thực hành.Các bạn lạy tôi làm Thầy; tôi dạy các bạn Phật Pháp. Khi tôi không còn ở đời, các bạn phải theo thứ Pháp này mà tu hành thì Ðạo tâm mới kiên cố, con đường xuất gia mới viên mãn.Khi học Phật Pháp, bạn nghe Sư Phụ khai thị cho một câu thì tự mình phải làm sao Giác ngộ, lãnh hội được câu ấy. Không phải cần nhiều lời. Khi lời nhiều thì các bạn vẫn còn bị xoay chuyển.Hỏi: Sau khi Sư Phụ viên tịch, nếu chúng con tưởng nhớ Sư Phụ thì phải làm sao?Một Thầy (Thầy Truyền Văn) phát biểu: “Chính Phật tánh của Sư Phụ nói Pháp, khai thị cho chúng ta; chứ không phải là cái thân giả hợp của Ngài. Có nhớ tưởng tới Ngài thì mình hãy phát tâm dũng mãnh, tinh tấn tu hành!”Lời tôi giảng là nhắm thẳng vào các bạn. Ðừng nghĩ rằng tôi nói lỗi xấu của riêng bạn hay của người nào đó, rồi sinh ra phiền não, bực bội.Nếu bạn có lỗi thì hãy tự thừa nhận, sám hối, phản tỉnh, sửa đổi tánh nết, hành vi.Cứ thường chấp trước thì dễ sinh phiền não. Bạn có phiền não, rồi lại ảnh hưởng, làm kẻ khác cũng bực bội, rồi cả đại chúng đều sinh loạn. Thế thì làm sao “thống lý đại chúng” làm cho mọi người hoà hợp? Phải sửa mình, tề gia trước, rồi sau mới trị quốc, sửa người được.Kẻ có tánh thẳng thắn thì tuy lời nói không êm tai, không dễ nghe cho cho lắm, song bạn chớ cho là lời xấu ác. Có kẻ ăn nói hay ho lắm, song tâm thì không tốt gì cả. Do đó, bạn phải chú ý, phải hiểu suốt tâm lý nhân tình.Nhiều khi kẻ trực tâm lời nói không có ý xấu gì cả, song người nghe thì cong vạy, khúc mắc, xuyên tạc; thậm chí còn cho rằng anh ta suy nghĩ phức tạp lắm nữa!Ðừng nên nghe người bừa bãi. Ðừng nghe bên này nghe bên nọ rồi không biết ai đúng ai sai. Khi tâm bạn không tự làm chủ thì dễ thành tán loạn, dấy vọng tưởng, sinh phiền não.Nghe cũng phải biết cách: cần nghe Phật Pháp, chớ nghe chuyện thế tục.Nghe Phật pháp thì được giải thoát, không còn ngã tướng, không còn cái “tôi”. Nghe chuyện trần tục tức là có chuyện thị phi, phát sinh ra tướng ngã (có “tôi”, có “anh”; có “đúng”, có “sai”). Ðó là chủng tử xấu, về sau khó tẩy trừ.Lời nói đúng sự thật thì bạn mới nên nghe. Lời không đúng chân lý mà bạn nghe vào, thì có thể gieo ảnh hưởng xấu cho kẻ khác, mà tự mình phải gánh chịu quả báo.Kẻ biết nghe, thì chỉ một hai lời nói là y hiểu ngay; không cần phải kể lể rườm rà.Khi xưa mấy Thầy giảng kinh, họ đều dành lại một phần để người nghe tự tìm hiểu và thể hội. Họ không giảng hết, cũng không kể chuyện cổ tích dài dòng.Kẻ có căn cơ, thì bạn nói gì là y nghe ngay. Kẻ không có căn cơ thì khi nghe bạn nói, y liền tán dóc, lép nhép không ngừng.Tự mình phải Giác ngộ bản lai diện mục của mình. Nghe (giảng khai thị) chỉ là cảnh giới của Lục trần mà thôi.
Subscribe to:
Posts (Atom)