Sunday, December 11, 2011

Kinh Thiện Sinh (Sigala – Sutta – Trường Bộ Kinh – Kinh số 31)

268449_1850259501599_1394075323_31590873_3451697_n Một chàng thanh niên trẻ tuổi tên là Thiện Sanh (Sigala) thường đảnh lễ sáu phương hướng : Đông, Nam, Tây, Bắc, Trên Và Dưới theo di chúc của người cha anh ta trước khi ông qua đời. Đức Phật dạy chàng trai thanh niên trẻ tuổi rằng “giới luật thánh thiện” của lời dạy của Ngài thì sáu phương đó là : phương Đông chỉ cho cha mẹ ; phương Nam chỉ cho sư trưởng ; phương Tây chỉ cho vợ con ;phương Bắc chỉ cho bằng hữu, họ hàng và láng giềng ; phương Trên chỉ cho Sa môn Bà la môn và Bậc Thánh ; phương Dưới chỉ cho đầy tớ, người giúp việc. Đức Phật dạy :”lễ lạy” (worship), rất là đặc trưng và có ý nghĩa,bởi vì anh ta lễ lạy một điều gì thiêng liêng, một điều gì xứng đáng được tôn trọng và kính ngưỡng.

Sáu nhóm quan hệ đối với gia đình và xã hội được đề cập ở trên, trong Phật giáo, được xem là thiêng liêng đáng được tôn kính và lễ lạy, tôn thờ. Nhưng người ta phải lễ lạy, tôn thờ những mối quan hệ ấynhư thế nào? Đức Phật dạy rằng người ta có thể lễ lạy và tôn thờ những điều ấy chỉ thông qua việc thực thi trách nhiệm và bổn phận của anh ta đối với những điều ấy. Những trách nhiệm và bổn phận này được giải thích trong bài pháp của ngài cho chàng thanh niên Thiện Sinh.

Trước tiên, cha mẹ là thiêng liêng đối với con cái, Đức Phật dạy : cha mẹ được gọi là phạm thiên (Brahma) từ phạm thiên (Brahma) ám chỉ một quan niệm cao nhất và linh thiêng nhất đối với tư duy Ấ Độ thời bấy giờ và Đức Phật liệt bố mẹ vào trong đó. Do đó, trong một gia đình Phật tử thuần tín, đối với thời đại ngày nay, đúng là con cái tôn thờ bố mẹ của chúng mỗi ngày, sáng lẫn tối. Họ phải làm một số nhiệm vụ và bổn phận đối với bố mẹ của họ theo giới luật thánh thiện : họ phải quan tâm chăm sóc bố mẹ của họ ở độ tuổi xế chiều, phải làm bất cứ những gì họ phải làm vì nhu cầu của bố mẹ, phải duy trì danh dự của gia đình và tiếp tục phát huy truyền thống của gia đình, phải bảo vệ tài sản, của cải do bố mẹ của họ kiếm được, và lo  tổ chức tang đám khi bố mẹ qua đời. Bố mẹ, ngược lại, phải có một số trách nhiệm đối với con cái của ho. Họ phải giáo dục con cái tránh xa những việc làm xấu xa, tội lỗi; hướng chúng vào những nghề nghiệp lành mạnh và có lợi lạc; cho con cái ăn học đến nơi, đến chốn. Dựng vợ, gả chồng cho chúng ở những nơi gia đình tốt, và giao của cải tài sản cho chúng đúng lúc.

Thứ hai :mối quan hệ giữa thầy và trò : học trò phải cung kính và vâng lời thầy, phải hỗ trơc thầy lúc cần thiết, phải siêng năng học tập. Và ngược lại thầy đối với trò : phải rèn luyện và dạy dỗ học trò nên người tốt; giới thiệu học trò cho bạn bè của chúng, và cố gắng tạo việc làm đảm bảo sau khi học trò học xong.

Thứ ba : mối tương quan giữa vợ và chồng : tình yêu giữa vợ và chồng được xem như rất là tôn giáo và thiêng liêng. Nó được gọi là “Sadara – Brahmacariya” ( đời sống gia đình thiêng liêng). Ở đây cũng vậy, ý nghĩa đặc trưng của từ “Brahma” nên được hiểu là : sự tôn trọng cao nhất  đối với mối quan hệ này. Vợ và chồng phải chân thành tin tưởng lẫn nhau, tôn trọng và hết mình vì nhau, và họ có một số trách nhiệm đối với nhau : người chồng phải tôn trọng vợ và không bao giờ thiếu sự tôn trọng đối với vơ; anh ta phải yêu thương vợ và chung thủy, chân thành với cô ta; đảm bảo vị trí và tiện nghi của vợ, và làm cho vợ vui lòng bằng cách thường mua áo quần và nữ trang cho cô ta. (Sự kiện Đức Phật đề cập những món quà như thế do người chồng tặng cho vợ, chứng tỏ Ngài hiểu và thông cảm những cảm xúc và tình cảm thế gian của Ngài đối với tình cảm bình thường của con gnười). Ngược lại, người vợ nên giám sát và chăm lo công việc nội trợ nhà cửa; đón tiếp khách khứa, bạn bè, bà con, họ hàng, và người làm thuê; thương yêu và trung thành với chồng mình; bảo vệ của cải do chồng kiếm được, và phải sáng suốt và nhiệt tâm trong tất cả các công việc.

Thứ tư : mối quan hệ giữa bạn bè, họ hàng quyến thuộc và hàng xóm : họ phải hiếu khách và nhân từ đối với nhau, nói lời vui vẻ và dễ chịu, làm việc lợi lạc cho nhau, đối xử bình đẳng với nhau, giúp đỡ nhau trong những lúc cần thiết, và cưu mang lẫn nhau khi gặp khó khăn, hoạn nạn.

Thứ năm : mối tương quan giữa chủ và tớ : người chủ có một số trách nhiệm đối với người giúp việc của mình : công việc được giao cho phải phù hợp với khả năng và năng lực của họ; trả tiền công thích đáng; điều trị người giúp việc khi họ có bệnh hoạn, ốm đau, thỉnh thoảng cho nghỉ phép. Người giúp việc trở thành bạn của mình. Nếu không đối xử đúng đắn thì người giúp việc sẽ trở thành người thù của chủ. Ngược lại, đối với chủ, người giúp việc hay người làm thuê phải thức khuya dậy sớm, siêng năng và không giải đãi; trung thành và vâng lời chủ và không phản bội chủ mình; tự bằng lòng với những gì chủ cho; khéo đảm đang công việc, và đem danh tiếng tốt về cho chủ

Thứ sáu : mối quan hệ giữa Sa môn, Bà la môn và cư sĩ tại gia : người cư sĩ phải quan tâm chăm lo những nhu cầu về đời sống vật chất của các Bậc Đạo Sư, Sa Môn ... với tình thương và sự kính trọng. Sa môn, Bà la môn thương xót chúng sanh với tâm từ bi, dạy dỗ những điều chưa biết và ngăn không cho làm điều ác, khuyến khích làm điều thiện, và làm cho thanh tịnh những điều đã nghe.

Như vậy chúng ta có thể thấy rằng cuộc sống tại gia của người cư sĩ, với những quan hệ gia đình và xã hội trong “ giới luật thánh thiện” và nằm trong khuôn mẫu của một lối sống theo tinh thần Phật giáo như Đức Phật đã vạch ra.

(Theo Đạo Phật Ngày Nay)

Saturday, December 10, 2011

Câu chuyện hay thời Đức Phật

 293927_111408058964520_100002859801551_61083_784178774_n

Ngày xưa giữa vua Phạm Chí và vua Trường Sinh có mối thù từ nhiều đời kiếp. Vua Phạm Chí cất quân sang đánh chiếm nuớc của vua Trường sinh, bắt vua và hoàng hậu đem đi xử trảm. Thái tử còn nhỏ được người trung thần ẵm mang đi thoát được, mai danh ẩn tích trở thành một trẻ bụi đời kiếm sống bằng nghề hát rong. Một hôm đi ngang hoàng cung bấy giờ đã bị vua Phạm Chí chiếm đoạt, nghe giọng hát hay, hoàng hậu của vua Phạm Chí bèn gọi đứa trẻ vào cung để mua vui. Đứa trẻ được hoàng hậu yêu mến, cho ở luôn trong cung cấm. Một hôm xâu ngọc quý của hoàng hậu không cánh mà bay mất. Nhà vua, hoàng và đình thần đều nghi đứa bé ăn cắp, vì ngoài nó ra không người nào được vào ra trong cung. Khi bị bắt, đứa trẻ bèn nhận tội ngay không chối cãi. Hỏi cung, nó khai ra thêm bốn người liên lụy trong vụ này là thái tử, quan tể tướng, ông tỷ phú trong thành, và nữ danh ca được yêu chuộng nhất. Cả bốn người đều bị bắt vào tù. Quản tể tướng hỏi: "Này con, tại sao con biết rõ là ta không lấy, mà lại khai ẩu?".
Nó bảo: "Vì quan thông minh, đa mưu túc trí, thế nào cũng tìm ra manh mối vụ này".
Thái tử cũng hỏi nó một câu tương tự, nó đáp, "Tại vì ngài là con vua, vua sẽ không nỡ giết. Không lẽ cha mà lại đi giết con?".
Ông tỷ phú vào tù gặp nó, bứt đầu bứt tai bảo: "Trời đất quỷ thần ơi, sao cháu nỡ nào khai oan cho bác vậy?"
Thì nó tỉnh bơ đáp rằng: "Tại vì bác có thể bỏ tiền ra chuộc mạng để khỏi ở tù".
Và khi cô ca sĩ khóc lóc hỏi nó, "Em ơi, tại sao em nỡ vu khống cho chị lấy xâu chuỗi ngọc trong khi chị chẳng biết ất giám gì?"
Nó trả lời: "Vì thiên hạ đều hâm mộ chị, nên thế nào người ta cũng tìm cách đưa vụ này ra ánh sáng càng sớm càng tốt, để cứu chị thoát nạn lao tù".
Quả nhiên sau đó một người đầu đảng khét tiếng tài danh về nghề trộm cướp được đưa vào khám đường đối chất. Gặp nó, người chuyên nghề trộm cướp hỏi: "Trong cung, ngoài đức vua, hoàng hậu và bé ra, còn có con vật nào được ra vào không?"
- "Có một con khỉ thường theo chơi với hoàng hậu".
Kẻ trộm nổi danh đi về, rồi trở lại đem theo vào nội cung một bầy khỉ. Ông cũng xin cho đem con khỉ của hoàng hậu đến. Sau khi mượn tạm những xâu chuỗi của các cung nữ đang đeo, y phân phát cho mỗi con khỉ một chuỗi, rồi tự đeo vào cổ một xâu. Cả bầy khỉ đềm làm theo y, con nào cũng tròng chuỗi trang sức vào cổ. Con khỉ của hoàng hậu trông thấy liền bắt chước đi lấy xâu chuỗi ngọc quý nó đã ăn cắp ra đeo. Thế là nội vụ đã ra manh mối.
Khi nhà vua hỏi tại sao nó không lấy cắp mà chịu nhận tội, lại khai thêm những người vô tội khác. Nó trả lời, "Con chỉ là một tên bụi đời, dù con có nói mình không lấy cũng chẳng ai tin. Con không có chứng cớ gì để minh oan nếu không nhận tội sẽ bị vua trừng trị. Do vậy con cứ nhận đại, rồi khai thêm mấy người mà con biết có bị tống vào ngục cũng không sao. Họ là những người danh tiếng, có thể nhờ họ mà người ta sẽ ra công điều tra vụ án này". Vua công nhận thằng bé thông minh, và từ đấy càng thêm yêu mến, cho hầu cận luôn bên mình.
Một hôm theo vua đi săn lạc giữa rừng sâu, cậu bé bây giờ tuổi đã thành niên, đang canh cho vua ngủ. Thấy nhà vua ngủ say li bì, cậu tuốt gươm khỏi vỏ toan giết để báo thù cho cha, nhưng bỗng nhớ lời cha dặn: "Lấy oán báo oán, oán ấy chất chồng; lấy ân báo oán, oán ấy tiêu tan" cậu tra gươm vào vỏ. Đúng lúc ấy, nhà vua trở dậy kể lại giấc chiêm bao: "Vừa rồi ta mộng thấy con vua Trường Sinh đến báo mối thù giết cha ngày trước". Cậu bé liền thú thực với vua tông tích của mình, vốn là thái tử. Nhà vua cảm động, trả lại ngai vàng cho thái tử con vua Trường Sinh, lại gả con gái cho chàng. Mối thù giữa hai nhà từ đấy chấm dứt, hai nước láng giềng trở thành bạn hữu.

(theo daitangkinhvietnam) 

Trích SỰ TÍCH GIỚI LUẬT
Ni Sư Thích Nữ Trí Hải



Lấy ân trả oán, oán liền tan, có đúng không nhỉ ?

375208_323704407657244_100000530620666_1251167_442926256_n

Không biết mọi người thì sao, chứ Chơn Ngọc thì oan gia đầy ngỏ. Hồi xưa mình chưa quán chiếu tu tập nhiều thì khi bị oan gia  hại thì  mình  defense lại rất dữ dội. Nhưng sau này khi  được Sư Phụ chỉ dạy rất nhiều về cách quán chiếu, Sư Phụ bảo ai ai cũng có tánh Phật, không nhiều thì ít. Cho nên mỗi khi con bị hại và vu oan thì con cứ đối xử thật tốt với họ đi, tự nhiên họ cảm thấy hỗ thẹn với những việc họ đã làm với con và đồng thời con cũng trả được nghiệp cũ mà con đã gây tạo.

Rồi sư phụ còn chọc là kiếp trước Chơn Ngọc là vợ của vị quan rất lớn, ỷ quyền hành trong tay nên đàn áp biết bao người, nên kiếp này phải trả quả thật ghê gớm. ....Trời, không ngờ kiếp trước mình là đại ma đầu ....Cho nên kiếp này phải ráng mà trả quả thôi chứ biết sao ....

Sư Phụ dạy cách buông xả cũng rất hay, Sư Phụ nói khi mà con bị người ta hại, thì con phải biết quán chiếu, có 2 cách quán chiếu rất hiệu nghiệm:

Một là quán chiếu rằng  xem như mình  trả nợ cho người ta đi, phải vui vẻ mà trả thì nợ mới mau hết, người ta đòi 1 mình trả 100 luôn cho mau sạch nợ ....Chơn Ngọc mới nói: A! vậy con biết rồi, con giao cho oan gia của con nguyên cái nhà luôn, gia đình con ra ngoài chuồng heo  ở  ......Sư Phụ bảo, thiệt khg đó? Hay giao nhà cho đã rồi, khi người ta ăn nhậu tưng bừng trong nhà con thì lúc đó con đi đốt nhà?....heheh...Sao sư phụ nói thế chứ, Chơn Ngọc hiền khô  à! .....
Còn cách quán chiếu thứ 2 là quán chiếu thân này là tạm bợ, không thật, thân này  nếu mà chia ra từng tế bào thì chắc  do những con vi trùng hợp thành, ôi thôi  vô số vi trùng trong thân.

Cho nên những vị chứng quả họ nhàm gớm thân này lắm, vì toàn đồ bất tịnh trong thân khg à , và quán chiếu âm thanh thì quán chiếu rằng người đang nói móc, mỉa mai mình, hay đang chửi mình là do cái lưỡi lắc qua, lắc lại, tạo ra âm thanh, âm thanh buông ra  thì bay mất mà mắc gì mình phải chấp vào lời nói của người kia chứ?

Nhiều lúc người ta vô tình  nói xong quên mất, còn mình thì ở đây ôm cả khối sầu .....ngu dại chi dữ vậy ta .... Sư Phụ dạy kỹ và nhiều lắm. Nhưng Chơn Ngọc chỉ nhớ bao nhiêu thôi (học trò dõm mà )

....Hôm nào rảnh Chơn Ngọc phải viết về "Sư Phụ tôi" mới được, Chơn Ngọc rất may mắn được gặp Sư Phụ chỉ dạy rất rõ cách tu tập  và những trắc trở mình mắc phải trên đường Đạo cũng như đường đời ......Nhưng Sư Phụ bảo tu cách quán chiếu thì đi rất nhanh và mình nhổ cỏ tận gốc những vấn đề mình mắc phải ....Nhưng Sư Phụ dạy cách quán chiếu là phải quán nhiều từng giây, từng phút, vậy đó.

-Khi đi ra ngoài gặp cảnh vật thì phải quán chiếu sao, chẳng hạn như thấy lá cây đổi màu thì mình phải quán chiếu là đời người vô thường, tạm bợ, cái gì rồi cũng phải tan hoại, cái đó là cái thấy đúng lẽ thật mà Phật đã dạy.....

-Hay là thấy hai người vì một chuyện nhỏ, lời qua tiếng lại. Nhưng không ai nhịn ai rồi một hồi đổ ra chuyện lớn dẫn tới đánh lộn và bắn nhau, cùng nhau tạo tội, cùng nhau xuống địa ngục ở cho vui .....thấy sự việc đó, mình phải quán chiếu thật kỹ vào. Đó là những người thiếu trí tuệ, vì họ chấp vào cái thân này quá đi sinh ra chấp ngã. Cho nên ai hơn chút không chịu, phải làm cho hơn người đó mới vừa lòng. Rồi cuối cùng ẩu đả và có thể còn có chuyện lớn hơn nữa dẫn đến oán thù và mất mạng nữa không chừng ....

Sư phụ bảo những cái hư, cái dở, cái gì thiên hạ chê hết thì Sư Phụ lại ôm về làm hết, Sư Phụ bảo phước không đó con à! mà người ta khg biết. Người ta chỉ lo giành cái đẹp, cái tốt, thật ra là rác không à .......sao Sư Phụ nghĩ gì lạ thật không hiểu nổi ??? .....

Chơn Ngọc nhớ có một lần đi chùa, có một chị trên chùa tánh thật là dễ thương. Hôm đó, thọ Bát-quan-trai nguyên một ngày, lúc ăn trưa xong thì Thầy kêu lên chánh điện ngồi niệm Phật  luôn, thì đồ ăn trên bàn còn nguyên, chén bát cả đống trong sink và cả khoá tu đó thì chỉ có chị ấy và Chơn Ngọc là trẻ nhất trong đám. Cho nên mình cũng muốn ở bếp phụ dọn dẹp tiếp chị ấy. Nhưng không ngờ Thầy  kêu Chơn Ngọc phụ đem tiếp cái mõ lên chánh điện, thế là bị vướng trên chánh điện luôn, tội nghiệp chị ấy một mình ở dưới bếp làm hết tất cả công việc, hôm ấy chắc chị ấy hốt hết phước rồi, mà chuyện gì ai chê không thèm là chị ấy giành hết. Chơn Ngọc thật là đáng kính phục! tu vậy mới thật là tu, Phật pháp ở ngay trong từng cách ứng xử  hằng ngày trong cuộc sống

    Chơn Ngọc thì ai chơi trên đầu trên cổ  mình hoài mình bực lắm chứ!!! Nhưng ráng quán chiếu, oan gia đó, oan gia đến đòi nợ đó, rứt ra thì rứt không được, trốn qua Mexico  thì cũng không xong. Suy nghĩ tính toán đủ kiểu nhưng không cách nào thoát khỏi oan gia thì biết là mình bị nghiệp nó cột cứng ngắt, càng vùng vẫy thì dây nghiệp nó càng thắt mình chặt hơn. Thôi đành vui vẻ trả nợ, người ta tát mình má trái mình đưa má phải cho tát luôn, cứ vậy hoài thì thay vì 20 năm sạch nợ, mình trả trong 5 năm thôi ....không biết tính vậy đúng không? Hay lại tính trật nữa?  Chơn Ngọc viết theo dòng cảm xúc cho nên các bạn chịu khó đọc nhé!!!

Cảm ơn!!! chúc quý vị an lạc hạnh phúc trong ngôi nhà Chánh pháp, hẹn kỳ sau tâm sự tiếp

Chơn Ngọc