Thursday, February 23, 2012
Nghiệp Khẩu Và Quả Báo
Ngày xưa trong thành Xá Vệ có một người nhà rất giàu, tên gọi là Sư Chất, đã hơn 40 tuổi rồi mà chưa có con. Hai vợ chồng rất lo lắng cho việc nối dõi tông đường, nên tìm đến một Bà La Môn xin bốc một quẻ bói xem sau này có sinh được đứa con trai hay con gái nào không? Nhưng họ vô cùng thất vọng khi nghe thầy bói trả lời rằng suốt đời họ sẽ không có con!
Sư Chất nghe thế không chịu tin hẳn, lại đi tìm đến một ông thầy tướng số khác, cao tay ấn hơn, nhiều kinh nghiệm hơn, để xin bốc quẻ... Vị thầy tướng này vốn được mọi người tôn kính và khen ngợi là bói linh như thần, nhưng lạ thay lại cũng làm cho Sư Chất thất vọng vì quẻ lại như lần đầu!.
Sư Chất về mà lòng lúc nào cũng vấn vương phiền muộn, bỗng sực nhớ đến bậc Đại thánh Thích Ca Mâu Ni, tự nghĩ:
- Ðức Phật là giáo chủ của trời và người, là bậc Nhất thiết trí, không có gì là Ngài không biết, không có gì là Ngài không hiểu, tại sao ta lại không đến gặp Ngài xin chỉ giáo?
Nghĩ đến đây ông bèn nhắm hướng Kỳ Viên tinh xá mà đi. Cung kính đảnh lễ Đức Phật xong, ông chắp tay bạch:
- Bạch Ðức Thế Tôn đại bi, xin Ngài thương xót chúng sinh ngu si mà chỉ giáo: Con có chút ưu tư, năm nay đã hơn 40 mà chưa có đứa con trai nối dõi, đó là do nhân duyên gì, cúi xin Đức Phật khai thị.
Ðức Phật trả lời:
- Không lâu nữa ông sẽ có một đứa con trai, vừa có phúc lại vừa có đức, chỉ có điều là khi nó vừa lớn nó sẽ xin xuất gia.
Nghe tin này Sư Chất rất đỗi vui mừng, thành tâm đảnh lễ chân Phật, rồi thỉnh cầu:
- Cầu xin Thế Tôn và chư tăng cho phép chúng con được cúng dường vào trưa mai, để chúng con được kết thêm thiện duyên và trồng chủng tử vào ruộng phước của Như Lai.
Ðức Phật nhận lời rồi, Sư Chất hoan hỉ quay về chuẩn bị đàn trai. Hôm sau ông dẫn đầu gia nhân, chân thành cúng dường những món ăn thức uống ngon lành đẹp mắt nhất.
Ðức Phật nhận cúng dường xong, thuyết một thời pháp rồi dẫn đầu tăng chúng quay về tinh xá. Ði được nửa đường, Đức Phật và tăng chúng ngồi dưới một gốc cây bên bờ sông nghỉ ngơi. Bỗng từ trên cây, một con khỉ nhẩy xuống xin mượn bình bát của Đức Phật. Nó ôm bình bát chạy đi thật xa rồi quay về, trong bình bát chứa đầy mật ngọt. Nó dùng hai tay kính cẩn dâng bình bát lên Đức Phật, Ngài nhận lấy và chia cho chư tăng dùng để con khỉ được nhiều phúc đức. Con khỉ thấy thế mừng rỡ nhẩy nhót.
Không lâu sau nó đến ngày tận số, đầu thai làm người, sinh vào nhà của Sư Chất.
Lúc nó sinh ra, trong nhà phàm có vật dụng gì có thể chứa đựng thức ăn, thì vật dụng ấy bỗng đầy ắp mật và đường. Vợ chồng Sư Chất thấy điều quái dị, bèn do nhân duyên này đặt tên con là Mật Thắng.
Thời gian vùn vụt trôi mau như tên bắn, hơn mười năm trôi qua như trong nháy mắt, Mật Thắng nay đã lớn khôn. Chú bé chán ngán chuyện thế tục, xin phép cha mẹ cho mình được xuất gia, cha mẹ hết sức vui mừng mà trả lời:
- Lúc con chưa ra đời, Đức Phật đã biết sẽ có ngày hôm nay. Bây giờ con muốn xuất gia, cha mẹ rất hoan hỉ. Không bao giờ cha mẹ ngăn chận con một cách vô lý.
Ðược cha mẹ hoan hỉ cho phép rồi, Mật Thắng đến Kỳ Viên tinh xá xin xuất gia với Đức Phật. Nhờ có tiền duyên, Mật Thắng chứng quả rất mau.
Một hôm, thầy đang trên đường đi độ hóa với các bạn đồng tu, cảm thấy vừa nóng vừa khát lạ thường, ai nấy đều ao ước có một cái gì uống. Tỳ kheo Mật Thắng bèn cầm bát tung lên trời rồi sau đó dùng hai tay tiếp lấy bát trở về. Bấy giờ trong bát đựng đầy mật ngọt, Mật Thắng bèn chia cho chúng tăng giải khát.
Về tới tinh xá, một vị tỳ kheo đi tìm Đức Phật xin thỉnh giáo:
- Trong quá khứ tỳ kheo Mật Thắng đã tu được phúc đức gì mà bây giờ bất cứ lúc nào, ở đâu cũng có thể có đường và mật?
Ðức Phật trả lời:
- Các ông có nhớ có một lần lâu lắm rồi, có một con khỉ đem mật ngọt đến cúng dường Như Lai và chúng tăng không? Nhờ bố thí với thiện tâm, chết rồi nó được sinh ra làm người và nhờ nó chân thành cúng mật ngọt cho Phật nên kiếp này nó có thể được mật bất cứ lúc nào và ở đâu.
Ðức Phật nói xong, vị tỳ kheo nọ hỏi tiếp:
- Bạch Thế Tôn! Thế thì tiền kiếp Mật Thắng do nhân duyên gì mà bị đọa xuống làm khỉ?
Lúc ấy xung quanh Đức Phật có rất nhiều đệ tử vân tập, Ngài nhìn họ một lúc rồi đáp:
- Thầy ấy bị đọa xuống làm khỉ là do một nhân duyên xẩy ra cách đây 500 kiếp trước, thời Ca Diếp Như Lai còn tại thế. Lúc đó có một vị tỳ kheo trẻ tuổi, tình cờ thấy một vị tỳ kheo khác đang băng qua một con suối nhỏ, vị trẻ tuổi bèn cười chế nhạo, bảo là dáng điệu của vị tỳ kheo kia giống hệt như con khỉ. Vị tỳ kheo trẻ tuổi đã phạm tội ác khẩu nên bị đọa xuống làm khỉ, nhưng sau đó thầy ấy biết lỗi lầm của mình, đến xin sám hối với vị tỳ kheo mà mình đã chế nhạo. Nhờ thắng duyên ấy mà kiếp này mới được gặp Phật và được Phật độ, chứng quả A La Hán một cách mau chóng.
Nghe Đức Phật giảng xong, các vị tỳ kheo đều nhận ra rằng một câu nói ác cũng có thể chiêu cảm nghiệp khổ, vì thế không còn ai dám ác khẩu, ngay cả đến một câu nói đùa cũng không dám nói.
Bởi vì nhân quả không nhường bất cứ một người nào.
Wednesday, February 22, 2012
Phương pháp giải sao hạn cho năm xui
CN chỉ nói đại về vấn đề này thôi nha các bạn ,có gì sai thì xin các bạn góp ý nhé .
Theo giáo lý nhà Phật thì những gì mình gặp phải trong kiếp này là do kiếp trước mình đã gây tạo ,CN rất đồng ý ,nhưng mình có thể chuyển nghiệp nặng thành nhẹ ......giống như HT Thích Thanh Từ đã giảng : 1 tô muối mà bỏ trong cái nồi thì nó mặn kinh khủng ,nhưng khi bỏ nó vào cái lu thì sẽ lạt bớt , và khi bỏ vào biển thì chẳng thấm vào đâu .....hạt muối ví như cái nghiệp của mình ,và cái nồi , cái lu và biển thì ví như là phước đức của mình .....Sư Phụ của CN thường dạy : mỗi ngày con phải ráng tu ,tích lũy nhiều phước đức ,cũng giống như mình đi "cày " ,bỏ tiền vào nhà bank vậy ,nhưng đây là bank công đức ......con cũng phải trả nghiệp vậy nhưng rất nhẹ ,khg đến nổi nặng nề ......cho nên gặp năm xui xẻo qúa ,thì mỗi ngày mình phải ráng lạy Phật sám hối thật lòng ,phải tận trong đáy lòng ăn năn ,sám hối dữ dội lắm thì mới tiêu trừ được nghiệp chướng nhiều đời ,nhiều kiếp của mình ......khi CN gặp việc gì phiền não qúa thì tụng Bát Nhã Tâm Kinh và trì chú Chú Đại Bi khoảng 100 biến (lần )....lạy Phật khoảng 1 tiếng đồng hồ .....sau đó thì vui vẻ lại và trong tâm hồn rất an lạc....đồng thời phải làm phước thêm như gởi tiền cúng Chùa ,phóng sanh ,giúp đỡ những cảnh đời bất hạnh .....mỗi ngày mình phải ham kiếm phước vậy đó giống như ham tiền vậy , thì bản thân mình và gia đạo mới bình an ,khg bị xào xáo.....Nhớ lại nhiều cảnh hồi xưa ,mình phải trả nghiệp 1 cách thảm khốc , giờ nhớ lại mà còn rùng mình ,rởn óc .....khoảng 10 năm về trước CN gặp ngay sao La Hầu , cả năm mình xui xẻo kinh khủng , nữa năm đầu mình bị bệnh nặng muốn chết luôn ,bác sĩ nghi là CN bị bệnh ung thư , cả ngày đêm hành mình đau nhức khg ngủ được ,khổ sở tận cùng , khó chịu kinh khủng ,sống cũng khg được mà chết cũng khg xong ....cái thứ dở dở ương ương đó mới làm mình như rớt xuống tận vực thẳm sâu tối .....nhưng cũng may phước biết Đạo Phật ,ngủ khg được thì mình ráng niệm Phật , mới đầu niệm vọng tưởng qúa chừng ,nhưng sau đó CN mới nghỉ ra cách mở máy niệm Phật nào mà mình nghe thấy thích và niệm theo liên tục ,tuần đầu thì vọng tưởng nhiều lắm ,nhưng tuần thứ 2 thì đỡ đỡ ,và tuần thứ 3 thì nhập tâm lắm ,và đến tuần thứ 4 thì khg cần máy niệm Phật nữa , tự nhiên là trong đầu như có tiếng vang niệm Phật cả ngày lẫn đêm ,ngủ thì thôi mà thức giấc là tự nhiên nghe tiếng niệm Phật liền .......đến 1 ngày tự nhiên CN cảm giác như mình là riêng và cái xác là riêng ,như có 2 người khác nhau trong thân này vậy ......và biết rất rõ là cái xác mình đang bị bệnh đau đớn lắm ,nhưng mình thấy khg đau ,và niềm an lạc trào dâng ,1 cảm giác rất vui ,1 niềm vui khg tả nổi .....cái vui mà từ nhỏ tới giờ khg thể nào có được .....cảm giác như mình đang ở cõi trời nào đó ,nó vui dữ lắm ,khg biết diễn tả sao nữa .....CN được 2 ngày thì mất , đến giờ thì tu hoài mà khg có lại được ......Sư Phụ bảo : phải bỏ luôn cái vui đó ,tu làm sao mà thấy tâm rỗng không ,thì mới tu đúng .....tu sao mà buông càng nhiều càng tốt ,buông cho tới khg còn gì để mà buông thì mới đạt Đạo ngay trong đời thường đầy đau khổ này . CN cũng rất may mắn gặp được vài vị Sư Phụ rất giỏi và rất tốt ,chỉ dạy CN rất tận tình .... nhờ vậy mà CN buông bỏ rất nhiều ,nhiều tật xấu cũng buông luôn .....CN có 2 vị SP ,người thì ngọt ngào ,nhỏ nhẹ chỉ dạy lắm .....còn ông SP kia thì chê mình thẳng cẳng , mới đầu chưa biết ý ,CN sùng dễ sợ ,nhưng sau này biết ý rồi ,bị SP chê là mình vuốt đuôi theo SP tự chê mình luôn .....riết rồi ông SP bảo : Thầy cũng bó tay với con luôn ,dạy con mà lo vuốt đuôi theo hoài .....SP đâu biết mình làm vậy cho SP mắc cười nên khg chê mình nữa .....phải mánh chút chớ ....))) mà thật ra tại SP khó qúa thôi ,chứ mình thấy mình perfect lắm mà , 101 điểm luôn á .....sao cứ bị chê hoài vậy ta ????
Còn ai muốn hết xui thì xin giúp xây Chùa đi nha ,bảo đảm là phước như Đông Hải ,thọ tựa Thái Sơn luôn á ......bỏ tiền ra chút đi mà mình hết xui xẻo,hết bệnh hoạn thì chắc cũng nên làm há các bạn ?....
Thầy Thích Thông Phương đang trụ trì Thiền Viện Trúc Lâm Đà Lạt mặc đồ màu nâu sậm đến viếng thăm khu đất đang xây dựng ở Tiền Giang ....
Hiện tại ở nơi này là Tiền giang đang xây lên 1 thiền viện , cần chi phí rất nhiều ,mà chủ trương của Hòa Thượng Thanh Từ là không cho đi quyên góp .....cho nên các Thầy trong thiền viện không biết làm sao mà xoay sở cho nổi .CN thấy tội nghiệp qúa nên liều mạng đăng đại lên ,có ai quở phạt thì tìm CN nhé ...))). Mới ban đầu chỉ là 1 đám rừng đước và nước mênh mông ,vì những khu đất bằng phẳng gần chợ thì xin giấy phép chính quyền khg cho , cái con đê đó là các Thầy phải đổ đất lên cho có đường đi vào ,và muốn làm 1 con đường dài từ ngoài đường lộ vào tới trong phải tốn khoảng 100,000 đô . Dân cư quanh vùng đó thì người nào cũng nghèo cháy túi , làm sao mà các Thầy lo cho xuể 1 công trình lớn như thế này ,thấy mà rầu , CN đăng lên đây với hy vọng có nhà hảo tâm ,tốt bụng nào muốn giúp đỡ thì xin liên lạc qua email của CN: ngocnguyen0908@yahoo.com ,để CN có thể cho địa chỉ liên lạc trực tiếp với các Thầy .
Hôm bửa CN có nghe được Thầy Thông Triết giảng trên Chùa Giác Lâm ,Thầy kể về sư tích của ông vua Lương Võ Đế . Sở dĩ ổng làm vua được là do tiền kiếp ổng là 1 người tiều phu đi đốn củi trong rừng ,1 hôm tình cờ đi ngang Chùa bị bỏ hoang trong lúc chiến tranh ,vào Chùa thấy nóc nhà ngay ở trên đầu tượng Phật lủng 1 lổ ,nắng rọi ngay cái đầu của tượng Phật . Động lòng trắc ẩn ,ông tiều phu ấy mới leo lên lợp mái nhà ngay chổ lủng đó lại .....chỉ với 1 hành động nhỏ đó mà khi chết và tái sanh lại ,ông tiều phu đó được làm vua ,và là vua Lương Võ Đế ......vì thế những gì chúng ta làm hiện nay sẽ khg bao giờ bị mất , tiền bạc tài sản có thể bị mất mát hao hụt ,nhưng phước đức mình tạo sẽ theo mình như bóng với hình ,khg ai có thể giật lấy đi được .....
Như mình giúp đỡ xây dựng Chùa ,có nơi cho mọi người tu học ,ngộ Đạo thì phước đức của mình vô lượng ,vô biên .....mà đâu phải có 1 đời ,có thể là 5,6 đời sau nữa để lại cho con cháu của mình có chổ nơi tu tập ,cho chúng học nhiều việc lành ,thiện ........CN nghe nhiều băng giảng là khi mình giúp xây dựng 1 cái Chùa ,là trên cõi trời tự nhiên có 1 biệt thự lộng lẫy đang chờ mình lên đó hưởng .....cho nên công đức xây Chùa thật to lớn .
Theo như hình này nếu mình giúp đỡ xây con đường cho mọi người vào Chùa tu thì mình sẽ có phước gì nhỉ ? Để đi hỏi lại mấy ông sư phụ xem ,hong dám nói ẩu ,sợ mang tội lắm ....
Mái Chùa che chở hồn dân tộc
Nếp sống muôn đời của tổ tông .
Theo giáo lý nhà Phật thì những gì mình gặp phải trong kiếp này là do kiếp trước mình đã gây tạo ,CN rất đồng ý ,nhưng mình có thể chuyển nghiệp nặng thành nhẹ ......giống như HT Thích Thanh Từ đã giảng : 1 tô muối mà bỏ trong cái nồi thì nó mặn kinh khủng ,nhưng khi bỏ nó vào cái lu thì sẽ lạt bớt , và khi bỏ vào biển thì chẳng thấm vào đâu .....hạt muối ví như cái nghiệp của mình ,và cái nồi , cái lu và biển thì ví như là phước đức của mình .....Sư Phụ của CN thường dạy : mỗi ngày con phải ráng tu ,tích lũy nhiều phước đức ,cũng giống như mình đi "cày " ,bỏ tiền vào nhà bank vậy ,nhưng đây là bank công đức ......con cũng phải trả nghiệp vậy nhưng rất nhẹ ,khg đến nổi nặng nề ......cho nên gặp năm xui xẻo qúa ,thì mỗi ngày mình phải ráng lạy Phật sám hối thật lòng ,phải tận trong đáy lòng ăn năn ,sám hối dữ dội lắm thì mới tiêu trừ được nghiệp chướng nhiều đời ,nhiều kiếp của mình ......khi CN gặp việc gì phiền não qúa thì tụng Bát Nhã Tâm Kinh và trì chú Chú Đại Bi khoảng 100 biến (lần )....lạy Phật khoảng 1 tiếng đồng hồ .....sau đó thì vui vẻ lại và trong tâm hồn rất an lạc....đồng thời phải làm phước thêm như gởi tiền cúng Chùa ,phóng sanh ,giúp đỡ những cảnh đời bất hạnh .....mỗi ngày mình phải ham kiếm phước vậy đó giống như ham tiền vậy , thì bản thân mình và gia đạo mới bình an ,khg bị xào xáo.....Nhớ lại nhiều cảnh hồi xưa ,mình phải trả nghiệp 1 cách thảm khốc , giờ nhớ lại mà còn rùng mình ,rởn óc .....khoảng 10 năm về trước CN gặp ngay sao La Hầu , cả năm mình xui xẻo kinh khủng , nữa năm đầu mình bị bệnh nặng muốn chết luôn ,bác sĩ nghi là CN bị bệnh ung thư , cả ngày đêm hành mình đau nhức khg ngủ được ,khổ sở tận cùng , khó chịu kinh khủng ,sống cũng khg được mà chết cũng khg xong ....cái thứ dở dở ương ương đó mới làm mình như rớt xuống tận vực thẳm sâu tối .....nhưng cũng may phước biết Đạo Phật ,ngủ khg được thì mình ráng niệm Phật , mới đầu niệm vọng tưởng qúa chừng ,nhưng sau đó CN mới nghỉ ra cách mở máy niệm Phật nào mà mình nghe thấy thích và niệm theo liên tục ,tuần đầu thì vọng tưởng nhiều lắm ,nhưng tuần thứ 2 thì đỡ đỡ ,và tuần thứ 3 thì nhập tâm lắm ,và đến tuần thứ 4 thì khg cần máy niệm Phật nữa , tự nhiên là trong đầu như có tiếng vang niệm Phật cả ngày lẫn đêm ,ngủ thì thôi mà thức giấc là tự nhiên nghe tiếng niệm Phật liền .......đến 1 ngày tự nhiên CN cảm giác như mình là riêng và cái xác là riêng ,như có 2 người khác nhau trong thân này vậy ......và biết rất rõ là cái xác mình đang bị bệnh đau đớn lắm ,nhưng mình thấy khg đau ,và niềm an lạc trào dâng ,1 cảm giác rất vui ,1 niềm vui khg tả nổi .....cái vui mà từ nhỏ tới giờ khg thể nào có được .....cảm giác như mình đang ở cõi trời nào đó ,nó vui dữ lắm ,khg biết diễn tả sao nữa .....CN được 2 ngày thì mất , đến giờ thì tu hoài mà khg có lại được ......Sư Phụ bảo : phải bỏ luôn cái vui đó ,tu làm sao mà thấy tâm rỗng không ,thì mới tu đúng .....tu sao mà buông càng nhiều càng tốt ,buông cho tới khg còn gì để mà buông thì mới đạt Đạo ngay trong đời thường đầy đau khổ này . CN cũng rất may mắn gặp được vài vị Sư Phụ rất giỏi và rất tốt ,chỉ dạy CN rất tận tình .... nhờ vậy mà CN buông bỏ rất nhiều ,nhiều tật xấu cũng buông luôn .....CN có 2 vị SP ,người thì ngọt ngào ,nhỏ nhẹ chỉ dạy lắm .....còn ông SP kia thì chê mình thẳng cẳng , mới đầu chưa biết ý ,CN sùng dễ sợ ,nhưng sau này biết ý rồi ,bị SP chê là mình vuốt đuôi theo SP tự chê mình luôn .....riết rồi ông SP bảo : Thầy cũng bó tay với con luôn ,dạy con mà lo vuốt đuôi theo hoài .....SP đâu biết mình làm vậy cho SP mắc cười nên khg chê mình nữa .....phải mánh chút chớ ....))) mà thật ra tại SP khó qúa thôi ,chứ mình thấy mình perfect lắm mà , 101 điểm luôn á .....sao cứ bị chê hoài vậy ta ????
Còn ai muốn hết xui thì xin giúp xây Chùa đi nha ,bảo đảm là phước như Đông Hải ,thọ tựa Thái Sơn luôn á ......bỏ tiền ra chút đi mà mình hết xui xẻo,hết bệnh hoạn thì chắc cũng nên làm há các bạn ?....
Thiền Viện Trúc Lâm chi nhánh ở Tiền Giang đang xây dựng
Các Thầy đang dự định xây lên 1 Thiền Viện lớn nhất ở Tiền Giang .
Hiện tại ở nơi này là Tiền giang đang xây lên 1 thiền viện , cần chi phí rất nhiều ,mà chủ trương của Hòa Thượng Thanh Từ là không cho đi quyên góp .....cho nên các Thầy trong thiền viện không biết làm sao mà xoay sở cho nổi .CN thấy tội nghiệp qúa nên liều mạng đăng đại lên ,có ai quở phạt thì tìm CN nhé ...))). Mới ban đầu chỉ là 1 đám rừng đước và nước mênh mông ,vì những khu đất bằng phẳng gần chợ thì xin giấy phép chính quyền khg cho , cái con đê đó là các Thầy phải đổ đất lên cho có đường đi vào ,và muốn làm 1 con đường dài từ ngoài đường lộ vào tới trong phải tốn khoảng 100,000 đô . Dân cư quanh vùng đó thì người nào cũng nghèo cháy túi , làm sao mà các Thầy lo cho xuể 1 công trình lớn như thế này ,thấy mà rầu , CN đăng lên đây với hy vọng có nhà hảo tâm ,tốt bụng nào muốn giúp đỡ thì xin liên lạc qua email của CN: ngocnguyen0908@yahoo.com ,để CN có thể cho địa chỉ liên lạc trực tiếp với các Thầy .
Hôm bửa CN có nghe được Thầy Thông Triết giảng trên Chùa Giác Lâm ,Thầy kể về sư tích của ông vua Lương Võ Đế . Sở dĩ ổng làm vua được là do tiền kiếp ổng là 1 người tiều phu đi đốn củi trong rừng ,1 hôm tình cờ đi ngang Chùa bị bỏ hoang trong lúc chiến tranh ,vào Chùa thấy nóc nhà ngay ở trên đầu tượng Phật lủng 1 lổ ,nắng rọi ngay cái đầu của tượng Phật . Động lòng trắc ẩn ,ông tiều phu ấy mới leo lên lợp mái nhà ngay chổ lủng đó lại .....chỉ với 1 hành động nhỏ đó mà khi chết và tái sanh lại ,ông tiều phu đó được làm vua ,và là vua Lương Võ Đế ......vì thế những gì chúng ta làm hiện nay sẽ khg bao giờ bị mất , tiền bạc tài sản có thể bị mất mát hao hụt ,nhưng phước đức mình tạo sẽ theo mình như bóng với hình ,khg ai có thể giật lấy đi được .....
Như mình giúp đỡ xây dựng Chùa ,có nơi cho mọi người tu học ,ngộ Đạo thì phước đức của mình vô lượng ,vô biên .....mà đâu phải có 1 đời ,có thể là 5,6 đời sau nữa để lại cho con cháu của mình có chổ nơi tu tập ,cho chúng học nhiều việc lành ,thiện ........CN nghe nhiều băng giảng là khi mình giúp xây dựng 1 cái Chùa ,là trên cõi trời tự nhiên có 1 biệt thự lộng lẫy đang chờ mình lên đó hưởng .....cho nên công đức xây Chùa thật to lớn .
Theo như hình này nếu mình giúp đỡ xây con đường cho mọi người vào Chùa tu thì mình sẽ có phước gì nhỉ ? Để đi hỏi lại mấy ông sư phụ xem ,hong dám nói ẩu ,sợ mang tội lắm ....
Mái Chùa che chở hồn dân tộc
Nếp sống muôn đời của tổ tông .
Monday, February 20, 2012
Subscribe to:
Posts (Atom)