Thursday, July 12, 2012

KHÔNG QUÁ MUỘN ÐỂ NÊN THÁNH


chánh đạt online - duy tuệ thị nghiệp
Người Nhật Bản có câu chuyện như sau:
Zenkai là một thanh niên con của một hiệp sĩ Samourai. Anh được tuyển vào phục dịch cho một viên chức cao cấp trong triều đình. Không mấy chốc, Zenkai đem lòng say mê người vợ của chủ mình. Anh lập mưu giết người chủ và đem người đàn bà trốn sang một vùng đất lạ.
Anh tưởng có thể ăn đời ở kiếp với người đàn bà. Nhưng không mấy chốc, người đàn bà đã để lộ nguyên hình của một con người ích kỷ, đê tiện. Zenkai đành bỏ người đàn bà và ra đi đến một vùng đất khác, ở đó anh sống qua ngày bằng nghề hành khất.
Trong cảnh bần cùng khốn khổ, Zenkai đã bắt đầu hồi tâm để nhớ lại những hành động tội lỗi của mình. Anh quyết định làm một việc thiện để đền bù cho quá khứ nhơ nhớp của mình. Anh đi về một vùng núi hiểm trở, nơi mà nhiều người đã bỏ mình vì khí hậu khắc nghiệt cũng như vì công việc nặng nhọc. Zenkai đem hết sức lực của mình để khai phá một con đường xuyên qua vùng núi ấy.
Ban ngày đi khất thực, ban đêm đào đường xuyên qua núi. Zenkai cặm cụi làm công việc ấy ròng rã trong 30 năm trời.
Hai năm trước khi Zenkai hoàn thành công trình của mình, thì người con của viên chức triều đình mà anh đã sát hại trước kia bỗng tìm ra tung tích của anh. Người thanh niên thề sẽ giết Zenkai để trả thù cho cha mình. Biết trước mình không thoát khỏi án phạt vì tội ác mình đã gây ra mấy chục năm trước, Zenkai phủ phục dưới chân người thanh niên và van xin:
"Tôi xin sẵn sàng chịu chết. Nhưng cậu hãy cho phép tôi được hoàn thành công việc tôi đang làm dở. Khi mọi sự đã hoàn tất, cậu hãy giết tôi".
Người thanh niên ở lại để chờ cho đến ngày trả được mối thù cho cha. Nhưng trong khi chờ đợi, không biết làm gì, người thanh niên đành phải bắt tay vào việc đào đường với Zenkai mà vẫn nuôi chí báo thù cha.
Nhưng chỉ một năm sau cùng làm việc với kẻ đã giết cha mình, người thanh niên cảm thấy mọi ý muốn báo thù đều tan biến trong anh. Thay vào đó, anh lại thấy dậy lên trong lòng sự cảm phục và thương mến đối với sự nhẫn nhục, chịu đựng của Zenkai.
Con đường đã được hoàn thành trước dự định. Giờ đây dân chúng có thể qua lại vùng núi hiểm trở một cách dễ dàng.
Giữ đúng lời hứa, Zenkai đến phủ phục trước mặt người thanh niên để chấp nhận sự trừng phạt. Nhưng người thanh niên vừa đỡ Zenkai dậy vừa nói trong tiếng khóc:
"Làm sao tôi có thể chém đầu được thầy của tôi?"
Câu chuyện trên đây hẳn hàm chứa được nhiều bài học. Ngạn ngữ Latinh thường nói:
"Sai lầm, vấp ngã là chuyện thường tình của con người, nhưng ngoan cố trong sai lầm là bản chất của ma quỉ".
Nét đẹp quí phái nhất nơi lòng người đó là còn biết hồi tâm, còn biết nhận ra lỗi lầm và từ đó quyết tâm xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn.  Bài học đáng chú ý hơn trong câu chuyện trên đây có lẽ là: tình liên đới xóa tan được hận thù trong lòng người. Người thanh niên đã khám phá ra giá trị ấy khi bắt tay làm việc với Zenkai, con người mà trước đó anh đã quyết tâm tiêu diệt cho bằng được. Quả thực, tình liên đới, sự đồng lao cộng khổ, sự hiện diện bên nhau có sức tiêu diệt được hận thù trong lòng người.
Tác giả Veritas - Snowy Nguyễn gởi đăng

[Kỹ năng-khám phá bản thân]bí mật siêu hình

Có Đức Mặc Sức Mà Ăn - ĐĐ Thích Phước Tiến

Wednesday, July 11, 2012

Làm bạn theo kiểu Mỹ



Sống trên xứ Mỹ này thì CN thấy người Mỹ có nhiều cái xấu, nhưng học cũng có nhiều điểm rất hay. Những cái xấu thì miễn đi mình bỏ qua CN không muốn nói tới. Điểm hay thì mình học hỏi. Ăn tới già nên học tới già.
Hồi xưa CN đi làm trong tiệm tóc, trong đó có Mỹ trắng và Mỹ đen. CN thấy người Mỹ gây nhau ầm ầm hôm nay, xong, ngày mai họ lại hòa với nhau như không có chuyện gì... Trong chuyện làm ăn, hễ chung là đụng. Một ngày đụng độ không biết bao nhiêu chuyện, nhưng hôm sau họ bắt tay huề như không có chuyện gì xảy ra. Vì vậy làm trong tiệm rất vui như là 1 đại gia đình vậy.
Làm bạn theo kiểu Mỹ
Có lần nhỏ Mỹ đen làm chung trong tiệm nhờ CN làm dùm rồi không trả tiền. Tiệm đông lắm vả lại làm kiểu Mỹ nên không thể “free” cho nhau được. CN để xem cô ta "quên" đến bao lâu. Mãi đến 2, 3 tháng sau chưa trả tiền CN nhắc khéo khéo, không ngờ cô ta cự nự với mình quá chừng là chừng. CN giận dễ sợ, không thèm nói chuyện với cô ta... Không ngờ là ngày hôm sau cô ta cầm tiền trả mình còn xin lỗi lia lịa. Sau đó cô ta thân thiện với CN, như không có chuyện gì xảy ra...
CN suy nghĩ hoài, cô ta làm sao mà như không có chuyện gì xảy ra vậy. Trong khi đó CN giận cô ta muốn chết tự hỏi không biết có đóng kịch với mình  không nữa? CN để ý quan sát kỹ thấy cách xin lỗi của cô ta rất chân thành, không hề giả dối. Điều lạ là khi mình đang “sùng” người nào đó họ chỉ cần một lời xin lỗi chân thành là mình hết giận ngay. Bởi vậy CN ráng học cái tánh này lắm. Nhưng nói thiệt đó là chỉ đụng độ sơ sơ thôi; khi có người nào làm tổn thương mình nặng quá, thì phải xét lại chút. Nhiều lúc lý trí kêu thôi bỏ qua, nhưng có cái gì đó trong lòng mình không thể buông được. Lúc bị thương sâu quá khó mình khó lòng buông xả trong khoảng thời gian ngắn được. Cho nên thời gian là liều thuốc làm lành vết thương lòng rất hay. Mấy câu này CN tự nói với mình chứ không có ý ám chỉ đâu nhé, đừng hiểu lầm tội nghiệp tui nghe.
Trong cuộc sống, khi có một mối quan hệ  là có một phiền phức. Mỗi bước chân ra ngoài là gặp cỏ. CN thấy nhiều quan hệ bạn bè, lúc đầu thì thân thương lắm, khi quan hệ sâu hơn, thân quá không chừng sẽ xảy ra chuyện. Không hiểu sao nữa, người Việt mình, khi hờn là giận luôn, không chơi lại với nhau nữa. Đa số người Mỹ họ gây nhau ầm ầm đó, chuyện qua rồi thì bỏ hết, chơi với nhau lại rất bình thường.
CN thấy chơi theo kiểu Mỹ cũng rất hay, khi đi ăn tiền ai nấy trả, không ai bao ai. Nhiều người nghĩ lối sống vậy hơi vô tình, nhưng thật ra sòng phẳng vậy rất tốt cho tương lai. Cứ bao qua bao lại mà có người “quên” nghĩa vụ là có chuyện. Người Mỹ không thích cái gì, họ nói thẳng ra, mới đầu thì cãi hăng lắm, khi đã hiểu nhau thì bình thường như không có chuyện gì.
Trở lại cái tiệm tóc hồi xưa.  tiệm đó khá vui, gây đó rồi làm lành đó, không có tình trạng mặt lớn, mặt nhỏ. Từ đó CN cũng rút ra bài học kinh nghiệm xương máu cho bản thân. Khi mình chưa buông xả được, thì không nên hết lòng. Khi có chuyện mình sẽ là người bị thương nặng không gượng dậy được không có lợi cho đường tu. Sơ sơ ngoài da vậy mà khỏe hơn , không ai giận ai hết... đó là bài học xương máu. Chơi bạn theo kiểu Mỹ vậy thấy bền hơn.
"Ăn tới già học tới già", "đi một ngày đàng học một sàng khôn". Cái gì hay ta học hỏi, cái gì xấu ta không bắt chước. Người đời rất đa dạng, có thể mình sẽ gặp đủ loại người, tính khí khác nhau. Chuyện đụng chạm cũng không tránh khỏi nên mình phải biết cách cách hóa giải và tha thứ.
Làm sao mà tha thứ được đây? Chỉ có cách ráng nhìn vào mặt tốt của người khác. Ờ bạn mới giúp mình cái này; ngày kia bạn mới khen mình một câu; hoặc nghĩ đến những món quà bạn tặng mình... tập suy nghĩ được như vậy, lâu dần mình sẽ tha thứ được cho người khác. Mà không phải mình chỉ tha thứ cho người ta không đâu mà mình còn đang tự giúp mình đó!