Dạo này khi xem TV CN rất sợ những cảnh bạo lực. Người ta quay lại vụ giết người có thật ở ngoài đời trên đài làm cho CN rất sợ hãi. Nhớ lại hồi xưa xem những cảnh còn bạo lực dữ dội hơn mà CN chả thấy sợ gì hết, giờ không biết sao lại “nhát như gà” thế này
. Có lần CN nghe băng giảng, Hòa thượng Huyền VI nói khi mình tu niệm khá chút thì rất sợ những cảnh giết chóc hay ngang trái ngoài đời. Vì tâm mình đã đỡ mê chút, khởi phát lòng từ bi. CN thấy cùng là con người với nhau tại sao nhiều người nỡ ra tay ác độc. Khi thấy người khác đau đớn, bộ vui lắm sao ta? Thật là u mê qúa độ.
TV mới chiếu, có thằng Mỹ
kia chuyên môn đi vô quán bar uống rượu, bắt gái trẻ về hành hạ và giết chết... Cô gáinọ, bị hắn ta hành hạ, đánh đập xong rồi thiêu sống. Cô ta cũng liều mạng nhảy lầu, mặt mày bầm tím, gãy tay, gãy chân, bể đầu và bất tỉnh khoảng 3,4 tháng trời... Đến khi tỉnh dậy thì phải học nói chuyện lại từ đầu như là 1 đứa trẻ, thật là tội nghiệp... CN không biết sao trên thế gian này lại có người ác như vậy... Ông thanh tra theo dõi hắn rất lâu nhưng không đủ bằng chứng nên hắn mới đi gây họa hết người này tới người kia. Khi được phỏng vấn, người thanh tra rất hối hận không kiếm ra được cớ gì bắt hắn để hắn không ra ngoài gây họa.
Tốt nhất là tập cho con mình đi Chùa, hay những chỗ lành mạnh, chứ đi vô quán bar chơi có ngày bị chết oan mạng... Ngày xưa khi còn đi học, bạn của CN rủ vào quán càfê hay bar nhảy đầm, không bao giờ CN đi. Ai chê nhà quê mình chịu, những chổ đó thật sự không hợp chút nào... CN để ý chổ nào thiên hạ tụ tập nhậu nhẹt một hồi là có chuyện. Thế giới đàn ông lạ lắm nghe, dẫn bồ vô quán càfê, ai mà liếc liếc cô bồ của mình một phát sẽ có đụng độ lớn. Chỉ có lời nói hơn thua qua lại chút mà hông chừng có án mạng. Chúng sanh vô minh thấy khiếp, xem mạng sống mình rẻ hơn bèo.
Dạo này sao xem TV hay một cuốn phim, CN hay suy nghĩ khác hơn hồi xưa nhiều. Xem phim CN lúc nào cũng nhớ nghĩ tới luật nhân quả trong những lời giảng của các Thầy. Nghĩ đi nghĩ lại thấy trong Kinh Phật nói không sai chút nào. Trong câu chuyện tội ác ở trên, khi thanh tra đủ bằng chứng kết tội tù chung thân, thì hắn ngồi khóc òa như 1 đứa trẻ con... Khi đi gieo nhân ác sao không nghĩ tới có ngày mình sẽ bị bắt... Cô gái bị đốt vậy mà trước tòa cô ta đã tha thứ cho hắn, làm hắn càng khóc và đau khổ hơn nữa. Sợ nhất là sự vô minh của kiếp người, không biết tới nhân quả nghiệp báo. Thấy hắn nhận lãnh nghiệp báo CN thấy cũng tội nghiệp ghê! Tội nghiệp cho sự vô minh của hắn. Trước đây nếu hắn may mắn tiếp xúc với Phật pháp và biết được luật nhân quả thì sẽ không đi gây hoạ như thế.
Còn cảnh giới của đàn bà là sao? Đàn bà thì chắc ít phạm tội giết người hơn đàn ông, nhưng tội lỗi nhất là cái miệng. Chỗ CN làm, có bà chị hay đâm thọc. Trong tiệm ai mà vô tình nói gì là chỉ đi mách lại lại liền, làm cho mọi người bất hoà, đau khổ. Chị còn cái tật trộm cắp vặt nữa. Hoàn cảnh của chị ta cũng khổ lắm, ly dị chồng, một mình nuôi con, vậy mà không ráng tu còn tạo thêm tội nghiệp...
CN nghĩ phải làm sao cho mọi người hiểu luật nhân quả chi phối con người. Phải truyền bá rộng rãi giáo pháp của Đức Phật, cho mọi người đừng đi lầm đường lạc lối. Bởi vì một khi đi vào đường tối, muốn rút lui không phải chuyện dễ dàng. Nếu là người Phật tử, mỗi người phải giúp một tay, dùng nhiều phương tiện thiện xảo. Đối với Phật tử cái phước làm cho người khác hết mê mờ là lớn lắm nghe.
Uớc gì mà tất cả mọi người đều “tỉnh mộng” để các Thầy các Cô đỡ vất vả không phải lo Phật sự nữa, lúc đó CN toàn viết về món ăn chay thôi.
Ước gì mọi người đều an vui, thế giới hòa bình, con người sống với nhau thật tốt đẹp.
Ước vậy thôi chứ chúng sanh lúc nào cũng tự làm khổ mình, tự làm khổ với nhau. Khổ đế! Khổ đế!