Sunday, August 26, 2012

Thôn bản bốn mùa thanh bình trong tranh của Koukei Kojima

Thời gian thì vẫn cứ lặng lẽ trôi qua hờ hững. Nhưng những khoảnh khắc đẹp đi vào lòng người sẽ khó mà quên được.
Họa sĩ Koukei Kojima (Nhật Bản) đã mang đến cho tôi những cảm giác thật yên bình, thanh thản trong tâm hồn GIA qua những bức thủy mạc theo lối cổ điển. Từng vệt màu nước uống lượn, uyển chuyển đưa ta qua những vùng đồi núi chập chùng mờ ảo như tiên cảnh.
Xuân - Hạ - Thu - Đông bốn mùa cứ như những giai điệu thăng trầm chuyển biến cùng những sắc thái khác tạo nên sự đồng điệu hòa nhập giữa con người và thiên nhiên với nhau!
Mùa Xuân cây nở lộc đâm chồi trăm hoa đua nở
Mùa Hạ mùa vàng bội thu
Mùa Thu lãng mạn khắp núi đồi sắc vàng cam quyến rũ
Đông về trắng tuyết một màu
Nguồn: Net
Lời bình: Quạ Đen

Chiều Mưa Quê Ngoại

Đặt chân lên thành phố Saigon lần thứ hai nầy cùng má tôi sau mười năm cách
biệt, chàng trai với hai giòng máu Ý-Việt trong tôi không hiểu mình đang là
người tìm về nguồn cội hay chỉ là một khách du hành Âu châu bình dị.

Hôm nay chúng tôi đến tiệm cơm chay Bồ Đề ở đường Phạm Ngũ Lão để dùng cơm
trưa. Một người đàn bà tàn tật cụt nửa chân, bà đang dùng hai đầu gối di
động trên nửa đôi chân còn lại, lê lết khắp từ bàn này đến bàn khác để bán
những tập lưu ảnh cảnh đẹp Việt Nam cho khách ăn trong các tiệm quán.
Tôi chợt ngó sang trước tiệm đối diện khoảng cách không xa bên kia đường có
một tiệm bán thức ăn Ý. Má tôi nhìn tôi và nhận ra liền sự thèm muốn món ăn
thường nhật trong tôi, người bảo tôi cứ tự nhiên. Tôi đứng dậy sang bên
tiệm bên kia và chọn một bàn gần bàn của một nhóm người Đức.

Người đàn bà tàn tật cụt chân đang tiến vào tiệm và dừng chân nơi bàn của
những người khách Đức. Họ không ngước nhìn bà, cứ như sự hiện diện của bà
chẳng có gì dù bà đang chìa ra một cọc bưu ảnh để mời họ mua. Bà cứ đứng đó
chờ, có lẽ sự kiên nhẫn của bà làm họ bực bội nên một người trong bọn móc
bóp rút ra tờ bạc mười ngàn đồng rồi ném lên bàn về phía bà mà không cần
nhìn bà dù chỉ một ngước mắt để chọn bưu ảnh, họ muốn ngầm bảo với bà rằng
tiền đó, bà hảy đi đi, họ không cần mua.
Tôi cũng ngỡ là bà sẽ nhận tiền và bước đi, nhưng ngạc nhiên làm sao, bà
cất tiếng rỏ ràng, tiếng Việt với những từ ngữ mà tôi dễ dàng hiểu được:
- Tôi bán bưu ảnh chứ không ăn xin. Nếu không mua, các ông hãy cất tiền của
các ông đi, tôi không nhận.

Những ông khách da trắng đó thấy bà đẩy tiền trả lại, họ bình thản cất tiền
vào, không màng nhìn đến bà nữa. Người đàn bà tàn tật khập khểnh trên đôi
đầu gối lặng lẽ bước ra khỏi tiệm và đi về đầu ngõ. Lòng tự trọng của bà
làm tôi xúc cảm.

Một tuần lễ trôi qua, trong một buổi chiều mưa đi bộ về khách sạn cùng má
tôi với chỉ một cây dù. Tôi để dù cho má tôi che, còn tôi đi trước cho mau
về đến nơi. Ngang qua khúc quẹo đường Bùi Viện tôi chợt dừng lại vì tôi vừa
thấy người đàn bà tật nguyền hôm nào. Bà đang lê đôi gối trước cửa một tiệm
ăn, không dù che cũng chẳng phủ áo mưa. Tôi nhìn bà và như nghĩ ra được
điều gì, tôi chạy ngược về phía má tôi xin mượn cây dù rồi chạy nhanh về
phía người đàn bà tàn tật, bà vẫn còn đúng đó, ướt sủng, co ro. Tôi đến bên
bà, đưa chiếc dù tận tay và nói mau:
- Chiếc dù nầy của bà đó, bà che cho bớt lạnh.

Người đàn bà khốn khổ nhìn tôi ngơ ngác, và như chợt hiểu ra, bà cầm dù và
cám ơn. Tôi sung sướng thấy bà không từ chối như đã từ chối những tờ giấy
bạc miệt khinh của những khách da trắng hôm nào. Tôi và má tôi cùng bước
dưới mưa, nhưng tôi nghe lòng ấm áp làm sao. Tôi không nghĩ  mình là một du
khách tìm thăm xứ lạ nữa. Những giọt nước trong cơn mưa chiều đang tưới mát
hồn tôi để tôi nghe nữa giòng máu Việt đang luân lưu đưa tôi trở lại nguồn
bằng một chuyến hồi hương về thăm quê mẹ.

Theo Mạch Sống

Đàn ông Việt 'lười, ham nhậu' trong mắt người nước ngoài



 "Tôi đến TP HCM bất kể giờ tan sở hay trước khi tan sở cũng thấy trong những quán cafe, quán nhậu, quán cóc, nhà hàng đều đầy ắp đàn ông ngồi túm 5 tụm 3 uống bia", Alex (người Australia) phản ánh và nhận xét "đàn ông Việt Nam lười quá".

Là một doanh nhân và thường xuyên sang Việt Nam công tác, Alex cho biết đây không phải lần đầu mà hầu như lần nào đến TP HCM ông cũng thấy cảnh những người đàn ông bù khú nhậu nhẹt với nhau, bất kể là giờ nào.

Ông kể: "Có hôm nhìn đồng hồ đã 6h chiều, lúc này là lúc cần ở nhà để xem có phụ giúp được gì cho vợ con không. Nếu vợ có con nhỏ thì mình nên giúp nhiều hơn, tại sao họ lại rảnh rỗi ngồi nhậu với nhau như vậy?".

Theo một nghiên cứu đánh giá tình hình sử dụng và lạm dụng bia rượu tại Việt Nam do Viện Chiến lược và Chính sách y tế tiến hành, 63% người sử dụng rượu bia là nam giới, trong đó trí thức lại là nhóm có tỷ lệ sử dụng cao nhất.

Người Việt tiêu thụ 1,3 tỷ lít bia và hơn 300 triệu lít rượu hằng năm, tức là bỏ ra hàng trăm nghìn tỷ đồng. Đó là chưa kể phí tổn điều trị các bệnh và tai nạn giao thông do lạm dụng rượu bia gây ra.

Sau gần một năm định cư ở Bà Rịa - Vũng Tàu, Henry (người Pháp) kể, cho đến giờ anh vẫn chưa hiểu rõ lý do tại sao đàn ông Việt lại thích "ngồi đồng" nơi này nơi kia hơn là về tổ ấm. Hiện là giám đốc một resort có tiếng ở Long Hải, Henry cho biết, bản thân anh vì công việc nên cũng thường xuyên đi gặp đối tác ăn uống xã giao nhưng luôn ý thức vợ con đang chờ ở nhà nên cố gắng về sớm và phụ vợ một số việc lặt vặt trong nhà.

"Tôi thắc mắc thì nhiều người bảo ở Việt Nam đó là chuyện bình thường. Trong khi phụ nữ có nhiệm vụ lo cho gia đình, con cái thì người chồng chỉ lo kiếm tiền. Nhiều ông còn viện cớ đi nhậu để xã giao làm ăn đến đêm mới về, vợ mà hỏi thì bị chửi, thậm chí còn bị đánh", Henry (37 tuổi) tròn mắt nói.

Chàng giám đốc 37 tuổi cho biết, anh có một số bạn nữ là người Việt Nam hiện đã có chồng và con. Mặc dù các cô ấy lúc nào cũng hết mực chăm lo, hy sinh cho chồng con nhưng gia đình cũng vẫn không mấy hạnh phúc.

"Tôi thấy người đàn ông nào lấy được họ thì thật là có phước vậy mà cô bạn vẫn phàn nàn chồng chẳng mấy khi có mặt ở nhà, mà có về nhà cũng chỉ lăn ra ngủ, chẳng bao giờ quét nhà hay rửa chén phụ vợ. Chẳng lẽ trong mắt họ, gia đình là của riêng phụ nữ?", anh băn khoăn.  
   
Sài Gòn được mệnh danh là "thành phố không ngủ", ban ngày đường xá đông nghẹt người, nên đến đêm là lúc các quán nhậu làm ăn tấp nập nhất."Ngồi đồng" ở quán nhậu đa phần là cánh mày râu. Chỉ cần vài con mực khô làm "mồi", các ông có thể tha hồ "chén chú chén anh" đến khuya lắc khuya lơ mới chịu về.

Trời đã khuya mà tiếng "dô dô... trăm phần trăm" và tiếng cụng ly keng keng vẫn không ngớt ở một quán ốc trên đường D2 (Quận Bình Thạnh, TP HCM).

Bà chủ quán cho biết, quán mở cửa từ 16h chiều đến 2h sáng hôm sau. Mỗi đêm ở đây đón tiếp khoảng 300 khách đến ăn uống. "Không chỉ riêng nhà tôi mà ở đây quán nào cũng như thế. Lâu mấy ông nhậu say ngà ngà còn bỏ ra đánh nhau, thậm chí chồng đi nhậu mà vợ đến gọi không về lại xảy ra ẩu đả", người phụ nữ kể.
Cảnh tượng sau giờ tan tầm tại một quán nhậu trên phố Sơn
Tây (Hà Nội) chiều 13/8. Trong quán chỉ toàn đàn ông.
Ảnh: Phan Dương.
Cảnh tượng đàn ông đầy ắp các quán nước, quán nhậu sau giờ tan tầm cũng quá quen thuộc tại Hà Nội. Khoảng 4h chiều 13/8, các quán bia, nhậu dọc đường Tây Sơn (Đống Đa) đã bắt đầu hút khách. Vài thanh niên choai choai đứng xuống lòng đường vẫy gọi. Trong các quán, bàn ghế đã bày la liệt. Bà chủ liên tục hối nhân viên dọn dẹp nhanh để chuẩn bị đón khách. Lúc này, dù chưa tới giờ tan tầm nhưng hơn hai chục người đàn ông sơ vin chỉnh tề đã ngồi chúc tụng nhau. Trên mỗi bàn, 5, 7 cốc bia, đĩa lạc rang, mực nướng đã vơi quá nửa.

Từ 5h chiều trở đi, đàn ông đến quán càng đông hơn. Bước vào quán trên tay mỗi người đều xách một chiếc cặp, nhiều người vẫn còn đeo thẻ nhân viên. Khi có chút hơi men câu chuyện của họ càng trở nên rôm rả, họ cởi mở cả những chuyện bồ bịch, giường chiếu. 
   
Hơn 6h tối, không khí trong các quán nhậu dọc đường Lê Đức Thọ (Mỹ Đình) cũng trở nên cực kỳ sôi nổi. Đây là thời điểm khách hàng đổ bộ vào quán. Khu vực quảng trường Mỹ Đình cạnh đó cũng bước vào giờ làm ăn. Ngoài một số lớn là nam sinh viên thì dân công sở cũng chiếm lượng không nhỏ. Họ thường chọn một chiếc bàn, hay chiếu gọi vài cốc nước, đĩa hướng dương, hoa quả rồi tán chuyện đến tối mịt mới ra về.

Tại một chiếc chiếu trên bãi cỏ ở quãng trường Mỹ Đình, 5 người đàn ông ngoài 30 gọi một chai rượu, một con mực và cá bò nướng hàn huyên. Một anh mở đầu bằng việc công ty vừa ký được một hợp đồng cung cấp cửa kính với số lượng lớn, rằng anh sẽ được hưởng bao nhiêu hoa hồng từ dự án này. Ngay sau, anh khác lại tiếp lời bằng một nhóm thực tập sinh mới về công ty, trong đó anh nhận hướng dẫn một em khá xinh...

Câu chuyện tưởng như không có hồi kết thì đột nhiên, hai chiếc điện thoại cùng kêu. Giọng bốc đồng khi nãy tắt vụt, thay vào đó là tiếng nhỏ nhẹ "anh làm nốt việc nên về muộn", "anh bị tắc đường, gần về đến nhà rồi"... Nghe tiếng bà vợ, một anh giật nảy vì quên không đón con... Cả đám nháo nhác rời khỏi quán.

Trên một số báo “Tuổi trẻ Chủ nhật”, tác giả Danh Gia đã đưa ra một vài nhận định nhỏ về đàn ông phương Tây, cũng là bức tranh đối lập với đàn ông Việt, như sau:
“Đàn ông các nước công nghiệp, tức các nước kinh tế thị trường nhất, đến giờ tan sở mệt nhoài vì công việc chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, ba chân bốn cẳng leo lên tàu điện, đổi dăm ba tuyến đường mới về được đến nhà phụ vợ con dọn cơm, rửa chén rồi đi ngủ sớm, đến cuối tuần cần tranh thủ sửa sang nhà cửa, chở vợ đi chợ. Xu hào đủng đỉnh lắm thì tối thứ sáu đưa vợ, đưa con đi ăn tiệm hoặc đưa vợ con đi nghỉ mát cuối tuần, chứ không ai rỗi hơi nát rượu tối này sang tối khác với bạn bè.Không tin, nếu có dịp đi Tây, chiều tối cứ xuống các trạm xe điện ngầm ở Paris chen chúc với bốn triệu người, ta sẽ thấy rõ thế nào là nếp sống kinh tế thị trường đích thực. Chớ tưởng dân đi chơi tối giữa Paris, Luân Đôn…là người bản xứ. Trừ một thiểu số nhung lụa hoặc của 'thế giới về đêm', người lao động lĩnh lương trong tháng, cho dù có là giám đốc, chẳng mấy khi đến quán xá vào những tối trong tuần.

Khi người ta phải đóng thuế thu nhập giá chót cũng 30%, khi người ta ở nhà thuê hay mua trả góp mỗi tháng cũng phải đóng từ 1/3 đến 1/5 lương cho tiền nhà, khi người ta sắm cái xe hơi, cái máy giặt, cái máy sấy khô quần áo…sao cho cuộc sống gia đình tiện nghi hơn, để rồi cuối tháng bị ngân hàng tự động trừ nợ, người ta mới không dám vứt thì giờ và tiền bạc cho các độ nhậu triền miên vì sợ ngày mai dậy không nổi, mất năng suất, mất óc sáng tạo dễ có ngày thất nghiệp".

* Tên nhân vật đã được thay đổi.

http://www.saigonecho.com/main/phim/cactacgia/36580.html

TÌNH BẠN TRONG ĐỜI . . .


Trong cuộc vui đâu biết ... AI ... là ... BẠN
Lúc hoạn nạn mới biết ... BẠN ... là ... AI
( tặng những người iu...và...ghét...tui...)
 Winking smile
UnAmi... PPS
 
 
 
Tình bạn trong đời


Dù đã sẵn sàng hay còn chưa chuẩn bị, nhưng rồi một ngày kia, chúng ta cũng phải chia tay thế giới này.

Sẽ chẳng còn ánh mặt trời chói chan chào đón, sẽ chẳng còn một ngày mới bắt đầu bằng giọt nắng trong vắt của buổi bình minh.

Sẽ không còn nữa những ngày xuân hiền hòa, ấm áp.

Tiền bạc, danh vọng, quyền lực, … tất cả với ta cuối cùng cũng sẽ trở thành vô nghĩa, còn ý nghĩa chăng là những gì ta tạo ra đối với thế giới này

Vậy điều gì là thật sự quan trọng lưu lại dấu ấn của ta trong cuộc sống ?

Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã chân thành đóng góp cho tha nhân.

Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi.

Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong cuộc đời, mà là ý nghĩa thanh cao của chúng.

Quan trọng không phải là những thứ bạn học được, mà là những gì bạn đã truyền lại cho người khác.

Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà chính là tính cách - là những gì mà bạn đã cư xử với mọi người xung quanh.

Quan trọng là những khoảnh khắc cử chỉ, thái độ mà bạn đã vô tình hay cố ý khắc ghi trong lòng người khác, khi cùng chia sẻ với họ những lo âu, phiền muộn, khi bạn an ủi và làm yên lòng họ bằng cách riêng nào đó của mình, hay chỉ đơn giản là một nụ cười hoan hĩ hay một cái nắm tay, đỡ cho một người khỏi ngã.

Quan trọng không chỉ là những ký ức, mà phải là ký ức về những người đã yêu thương bạn.

Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ gì về bạn (cả tốt lẫn xấu).

Quan trọng không phải là bạn quen biết thật nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất bạn trong đời.

Vậy thì, bạn ơi, hãy nhìn cuộc sống bằng ánh mắt yêu thương và hiểu biết. Bởi vì, chỉ có tình yêu thương, sự hiểu biết mới đem lại những điều kỳ diệu cho cuộc sống, bạn ạ.