Wednesday, December 10, 2014

ỨNG DỤNG THIỀN VÀO VIỆC TẬP LUYỆN THỂ DỤC


Theo một kết quả nghiên cứu của Viện Đại học University
of Wisconsin, Madison ở Hoa Kỳ, người lớn ngồi thiền hoặc
tập các bài tập thể dục thông thường như đi bộ nhanh, trong
hai tháng sẽ ít bị bệnh cảm lạnh hơn so với những người
không làm gì. Nghiên cứu phát hiện ra rằng những người
ngồi thiền có số ngày nghỉ việc do bệnh ít hơn 76% trong
khoảng thời gian 9 tháng từ tháng 9 đến tháng 5 so với những
người không ngồi thiền. Những người chỉ tập thể dục nghỉ ít
hơn 48% trong giai đoạn này. Ngoài ra, các nghiên cứu trước
đó đã cho thấy thiền chánh niệm có thể làm giảm căng thẳng
thần kinh trong cuộc sống, làm cho tâm được an lạc và tăng
cường khả năng của hệ miễn dịch.
Việc nghiên cứu trên về hai phương diện ngồi thiền và
tập thể dục liên hệ đến sức khỏe có tính cách độc lập. Riêng
người viết đã ứng dụng đồng bộ hai phương thức này từ rất
lâu (hơn 10 năm) và kết quả cho một sức khỏe vô cùng tốt
là không cao mỡ, cao đường và cao máu và điều tuyệt diệu
hơn nữa là trong suốt hơn 10 năm ở tuổi cao niên đã không
hề chích ngừa cảm cúm mà cũng không hề bị cảm cúm, nhức
đầu và sổ mũi gì cả. Mỗi năm chỉ đến phòng mạch bác sĩ 140 PHẬT PHÁP TRONG ĐỜI SỐNG
thuộc hệ thống y tế Kaiser Permanente một lần để thử máu
và khám bệnh tổng quát theo đòi hỏi của họ.
Một cách đều đặn, mỗi sáng sớm sau khi ngồi thiền tại
nhà người viết đến trung tâm tập thể dục (Fitness Center)
gần nhà để tập thể dục trong khoảng 2 tiếng đồng hồ. Nơi
đây có đầy đủ các trang thiết bị để tập luyện theo những nhu
cầu khác nhau, tập thể hình, vận dụng cơ bắp, luyện tập dẻo
dai, tăng sức bền bỉ. Có đủ các máy như đi bộ, tập tay chân,
vai và bụng… Có cả sân chơi bóng rổ và hồ bơi… Tất nhiên
loại luyện tập thể dục, thể thao nào cũng tốt cho sức khỏe nếu
môn đó thích hợp với người tập.
Đối với người viết ở lứa tuổi cao niên ngoài 70 chỉ cần
tập một số thiết bị cần thiết để gọi là bảo trì sức khỏe, chống
lại sự lão hóa do sức đề kháng bị giảm theo năm tháng, và
thường có nguy cơ cao nhiều chứng bệnh phát sinh. Theo
thống kê của y khoa Mỹ, người cao niên thường bị các bệnh
như bệnh về tim mạch, bệnh về hệ hô hấp, đường tiêu hóa,
bệnh về hệ tiết niệu - sinh dục, bệnh về hệ xương khớp và hệ
thần kinh trung ương.
Các bác sĩ y khoa cũng như các chuyên gia huấn luyện
thể dục thường khuyên người cao tuổi nên tập với các thiết bị
hỗ trợ tim mạch như là chạy hoặc đi bộ trên máy treadmills,
máy đạp xe (recumbent exercise bike), máy elliptical, máy
chèo thuyền, máy lên cầu thang (step mill)... Các thiết bị này
giúp cho hệ tim mạch và hệ hô hấp được tốt. Ngoài ra bơi
lội, xông hơi và với một chế độ dinh dưỡng hợp lý như giảm
chất béo, chất đường và muối đối với người cao tuổi là một
phương pháp tích cực và hiệu lực chống lại sự lão hóa.
Để được hưởng lợi ích tối đa cho việc bảo trì sức khỏe,
người viết đã ứng dụng thiền chánh niệm hơi thở trong mọi
động tác khi luyện tập thể dục. Nhiều người tập thể dục nhưng
không biết phối hợp hơi thở trong các động tác tập luyện, để
tâm suy nghĩ miên man nhiều chuyện, nói chuyện với bạn bè,
hoặc xem truyền hình trong lúc tập. Điều này không mang lại
kết quả tốt, có thể làm gia tăng việc tim đập nhanh quá đáng
cũng như tâm thần không được thư giãn. Người viết tạm gọi
lối thiền phối hợp với việc tập thể dục này là Thiền Thể Dục,
vừa an trú tâm trong hơi thở vào ra cùng với các động tác của
thân tức là liên kết thân và tâm làm một. Đây chính là một
hình thức thiền trong động.
Điều quan trọng trong việc ứng dụng thiền vào việc
luyện tập thể dục này là thở phải đúng cách. Một sai lầm mà
nhiều người mắc phải trong lúc tập luyện là thở nhanh và thở
không sâu, nên không làm đầy hai lá phổi, khiến cơ bắp trở
nên căng thẳng, giảm kết quả tập luyện. Cho nên phải luôn
luôn thở đúng cách. Có nghĩa là hít vào bằng mũi và thở ra
bằng miệng. Hít thở thật chậm và sâu xuống bụng, để tăng
khối lượng oxy từ khí trời đưa vào và thải bỏ chất thán khí
CO2
 từ trong cơ thể ra ngoài. Khi thở ra thì thì thóp bụng lại.
Nhờ vậy chúng ta có thêm nhiều năng lượng không những
để luyện tập mà còn có thể dùng cho cả ngày làm việc cũng
như là để tiếp tục duy trì sự sống.
Hít thở bình thường chúng ta chỉ dùng một phần ba hay
một nửa thể tích của hai lá phổi. Một phần lớn phổi chưa
được sử dụng và chứa đầy không khí cũ, có thể đó là nguyên
nhân phát sinh cảm lạnh và các bệnh về hô hấp. Còn thở sâu
là hít thở thật sâu xuống bụng, bụng phình ra từ từ, hoành
cách mạc được đẩy xuống và xoa bóp ruột cùng các bộ phận
khác trong bụng, rất tốt để làm các bộ phận đó khỏe mạnh.
Thở sâu cũng chính là hít thở với trạng thái biết tỉnh thức
hoàn toàn. Cùng với các động tác tập; hít vào, thấy bụng
phình ra; thở ra, thấy bụng xẹp lại. Và với tâm hân hoan, như
đức Phật dạy trong kinh Anapanasati (Niệm Hơi Thở) đã cho
thấy: “Với tâm hân hoan, tôi thở vào; với tâm hân hoan, tôi
thở ra”, để như thế mà đi vào Thiền trong khi tập thể dục.
Nói ra thì có vẻ dễ nhưng thật ra là không quá dễ, cũng
không quá khó. Cứ tập từ từ theo thời gian sẽ có kết quả tốt.
Trong lúc tập đôi khi tâm lại đi lang thang đâu đó, lại nghĩ
hết chuyện này đến chuyện khác, vì thế chúng ta phải cố
gắng tỉnh thức và đem tâm trở về an trú trên đối tượng thiền
bằng cách theo dõi hơi thở vô ra và dán chặt tâm nơi điểm
xúc chạm ở cửa mũi hay phồng xẹp ở bụng. Chú tâm vào hơi
thở và không để tư tưởng nào khác tới. Nếu có ý niệm nào tới
thì cứ phớt lờ nó, không giữ nó cũng như không đuổi nó, chỉ
để tâm tập trung vào việc theo dõi hơi thở mà thôi.
Nét cơ bản chung trong Thiền Thể Dục là: (1) tư thế lưng
phải thẳng, (2) hít vào bằng mũi thật sâu, (3) kế tiếp là thở ra
từ từ bằng miệng theo các động tác tập luyện của cơ thể với
nguyên tắc khi dùng lực (sức nặng) để thực hiện động tác thì
thở ra. Hay nói cách khác nặng thì thở ra còn nhẹ thì hít vào.
Thời gian cho một hơi thở tốt nên kéo dài khoảng từ 15 đến
20 giây cho một lần hít vào, thở ra. Nếu ta thở gấp quá hoặc
không được sâu thì thời gian hoán đổi khí quá ngắn, không
sử dụng được hết lượng oxy ở trong máu đưa vào tế bào,
cũng như không thải được thán khí ra khỏi cơ thể.
Một ví dụ cụ thể là khi tập máy lat pull down (máy tập
cơ xô): (1) Hít vào thật sâu khoảng 10 giây thì kéo thanh tạ
xuống trước ngực đồng thời thở ra từ từ khoảng 10 giây. (2)
Đem thanh tạ về vị trí ban đầu đồng thời hít vào. Cứ thế tiếp
tục bài tập. Nên nhớ là theo dõi hơi thở khi hít vào và khi thở
ra cùng với động tác chuyển động lên xuống một cách thoải
mái tự nhiên. Với thiết bị tập này, khi bắt đầu bài tập chúng

http://hoavouu.com/p44a39559/phat-phap-trong-doi-song

Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh


  Dạo này khi mình  nói chuyện tiếp xúc với ai thì mình hay để ý thấy  tuy mỗi người nói nói cười cười nhưng bên trong là "cả 1 bầu tâm sự " , mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh , thấy ai cũng khổ , khg bị bệnh tật ngặt nghèo thì cũng làm ăn thất bại , gia đình ly dị , con cái ly tán , có người bị "dồn nghiệp" trong 1 năm thiếu điều muốn treo cổ chết  luôn ..... cái này gọi là khổ chồng khổ , họa vô đơn chí  phúc bất trùng lai , tai họa khg xảy ra 1 lần  mà thường đến nhiều lần , hết nạn này tới nạn khác , còn phúc lộc may mắn thì ít khi được lặp lại  .....

   Có dịp nói chuyện với Sư Phụ thì SP bảo  vì khi ai mà  bị kém phước là hoạ sẽ ập vào đầu người đó ngay , cho nên mỗi ngày hay mỗi tuần ráng đi kiếm làm phước và tu tập nhé các bạn , khi mình ngồi tu thì  những cái xui xẻo sẽ đứng ở trước cửa nhà mình kg dám vào , vì  nhà mình sẽ được thiên long hộ pháp theo bảo vệ , "nó" đứng chờ lâu 1 hồi nó chịu kg nổi là nó sẽ bỏ đi , còn nhà mình kém phước là hoạ nó sẽ bay thẳng vô nhà luôn , dập cho mình tan nát cả thân lẫn tâm  :) ( cái này là mình nghe Thầy giảng và hiểu vậy chứ kg tự ý nói bậy à nha , chỉ sợ hiểu lầm ý của Thầy thôi  hic )  , nếu  có xui xẻo thì thay vì kg biết tu mình sẽ lảnh 10 phần qủa báo  ngay ngaỳ đó , còn khi mình lạy Phật , ngồi thiền , tụng kinh , phóng sanh , cúng Chùa  thì mình sẽ bị  1 phần qủa báo thôi , cho nên công đức tụng kinh , lạy Phật , làm phước , cúng dường chùa chiền rất là thù thắng , giải quyết được biết bao  là nghiệp xấu của mình đã lỡ tạo , mình sống giờ là  thừa hưởng cái nhân của kiếp trước , còn kiếp này làm gì là cho kiếp sau  hưởng , cho nên mỗi lời nói , mỗi cử động của mình phải rất là cẩn thận .

     Chư ác mạc tác, Chúng thiện phụng hành,
     Tự tịnh kỳ ý, Thị chư Phật giáo.

   Không làm các điều ác, Gắng làm các việc lành,
   Giữ tâm thanh tịnh, Đó là lời chư Phật.

Giữ tâm thanh tịnh là niệm Phật nhiều và đừng đi nói xấu hay đâm chọt người khác đó  :)

Nhà tích chứa điều thiện ắt sẽ có niềm vui; nhà tích chứa điều bất thiện ắt sẽ gặp tai ương



NHÂN QUẢ BÁO ỨNG HIỆN ĐỜI
Đường Tương Thanh biên soạn, Đạo Quang dịch, Nguyễn Minh Tiến hiệu đính 


LÝ SĨ KHIÊM THÍCH BỐ THÍ
Vào đời Tùy có vị cư sĩ tên Lý Sĩ Khiêm, từ nhỏ đã hết sức hiếu thuận. Ông mồ côi cha từ bé, rồi sau khi mẫu thân theo cha về thế giới bên kia thì ông buồn thương thọ tang thủ hiếu trọn ba năm. Kỳ hạn thọ tang vừa xong liền sửa sang ngôi nhà đang ở thành một ngôi chùa, và từ đó lập chí nguyện không tiếp tục làm quan nữa. Cả đời ông không hề nhấm môi dù chỉ một giọt rượu, không ăn thịt cá, hành vi lúc nào cũng đoan chính, khẩu nghiệp hết sức thanh tịnh, từ xưa đến nay chưa từng nói ra lời nào có liên quan đến sự giết hại.

Tiên sinh được kế thừa gia sản kếch xù do cha mẹ để lại nhưng sự sinh hoạt, chi tiêu hằng ngày lại tiết kiệm, dè sẻn hơn cả người nghèo. Ông mặc y phục thô cũ, ăn cơm rau đạm bạc, lúc nào cũng xem việc giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, nghèo đói là nhiệm vụ quan trọng nhất.

Nếu trong thôn xóm có gia đình nào khó khăn, chẳng hạn như người chết không có quan tài, tiên sinh liền bố thí quan tài. Anh em cãi nhau vì phân chia tài sản không đồng đều, ông tự lấy tiền nhà thêm vào cho đủ chia để không ai thấy thiệt thòi. Cũng không ít trường hợp khi đó cả hai anh em đều cảm động và xấu hổ, tự thay đổi tâm tánh không còn tranh chấp mà biết nhường nhịn lẫn nhau, yêu thương và tha thứ cho nhau, nhờ đó mà cả hai đều trở thành người tốt.

Một hôm, tiên sinh phát hiện có người đang cắt trộm lúa trong ruộng của mình. Ông chẳng những không hô hoán để bắt tên trộm, ngược lại chỉ lặng lẽ bỏ tránh đi nơi khác. Mọi người trong gia đình thấy khó hiểu trước hành động của tiên sinh liền theo hỏi, ông giải thích: 

– Con người không ai không có sĩ diện, nào ai thích làm kẻ trộm? Nhưng bởi thiên tai hoạn họa, nghèo đói bức bách nên mới bất đắc dĩ rơi vào đường xấu. Do đó chúng ta nên khoan dung tha thứ cho anh ta đi!

Không lâu sau, người cắt trộm lúa biết được tấm lòng nhân từ của tiên sinh, cảm động sâu sắc liền phát tâm hối cải, từ đó thề với lòng thà chết đói chứ không làm kẻ trộm nữa. Quả thật, nhờ đó mà anh trở thành người tốt.

Một năm nọ, mất mùa đói kém, rất nhiều người rơi vào cảnh thiếu trước hụt sau, gia đình đói khát. Lý tiên sinh liền mở kho xuất hơn ngàn bao tạ lúa để cứu giúp dân chúng. Đến năm sau, mùa màng lại tiếp tục thất bát, những người mượn nợ năm trước đều không đủ khả năng trả nợ, cùng kéo đến nhà Lý tiên sinh xin khất nợ. Lý tiên sinh chẳng những không một lời làm khó mà còn nấu cơm thết đãi, sau đó đem tất cả giấy nợ ra đốt sạch và nói mọi người một cách hết sức từ ái: 

– Ngũ cốc trong nhà tôi được chứa trữ vốn là để cứu tế, giúp đỡ mọi người khi hoạn nạn, tuyệt đối không có ý đầu cơ để thừa nước đục thả câu. Hiện tại nợ nần của các vị đã hết, vậy mọi người hãy yên tâm làm ăn đừng nên lo lắng nữa!

Mấy năm sau, lại tiếp tục gặp năm mất mùa rất nặng nề, Lý tiên sinh đem hết tất cả gia sản ra để tổ chức việc bố thí lương thực với qui mô lớn, cứu sống hơn vạn người đang đứng trước cái chết vì đói thiếu. 

Mùa xuân năm sau, Lý tiên sinh lại tiếp tục bố thí một số lượng rất lớn hạt giống để giúp nông dân trồng tỉa vụ mùa mới. 

Có người thấy việc làm của tiên sinh như thế, liền nói:

– Lý tiên sinh! Ông đã cứu sống được rất nhiều người, quả thật âm đức không nhỏ!

Ông cười xòa đáp:

– Ý nghĩa của âm đức cũng giống như việc bị ù tai, chỉ bản thân mình biết, người khác không nghe biết được. Hiện tại những việc tôi đã làm, anh đều biết cả, như vậy sao có thể gọi là âm đức được chứ?

Sau đó, con cháu của Lý tiên sinh đều làm ăn phát đạt, mọi người cho rằng đây là quả báo tích đức của tiên sinh. Nhưng lúc đó lại có người không tin đạo lý nhân quả, đưa ra lập luận rằng chẳng có sách vở thánh hiền nào ghi chép về nhân quả cả. Lý tiên sinh ôn tồn nói: 

– Ông sai rồi, đức Khổng Tử tán thán Kinh Dịch, mà trong Kinh Dịch có nói: “Tích thiện chi gia, tất hữu dư khánh; tích bất thiện chi gia, tất hữu dư ương.” (Nhà tích chứa điều thiện ắt sẽ có niềm vui; nhà tích chứa điều bất thiện ắt sẽ gặp tai ương). Như vậy có thể thấy trong sách Nho cũng nói đến đạo lý nhân quả, sao bảo là không? 

Người đó hiểu ra, rất thán phục sở học của tiên sinh, lại thưa hỏi về chỗ khác biệt giữa Tam giáo. Lý tiên sinh giải thích:

– Phật giáo giống như mặt trời, Đạo giáo giống như ánh trăng, Nho giáo giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. 

Người ấy nghe được những lý luận cao thâm của Lý tiên sinh bỗng chốc liền khởi tâm hoan hỉ, tin phục. 

Vào năm 66 tuổi, Lý tiên sinh thuận theo lẽ vô thường, an nhiên xả bỏ xác thân. Người người nghe tin đều đau buồn khóc than thảm thiết. Người đến tham dự lễ tang và tiễn đưa linh cữu có đến hơn hàng vạn.

Một đời của Lý Sĩ Khiêm được nuôi dưỡng trong giáo lý giải thoát của Phật-đà, thấm nhuần Phật pháp, cho nên đối với gia đình hết lòng hiếu thuận song thân, làm tròn trách nhiệm, nghĩa vụ, tình thương; còn đối với xã hội cũng thực hành hạnh nguyện lợi tha rộng lớn, cứu độ chúng sinh chẳng khác hàng Bồ Tát. Ông đã mang toàn bộ tài sản của mình ra để thực hành hạnh bố thí, song trong lòng không khởi chút ý niệm tham cầu danh thơm tiếng tốt hay kể lể công lao. Hành động này có thể nói là những người bình thường không dễ gì làm được. Tấm gương cuộc đời của Lý tiên sinh có thể nói là: “Sống được mọi người kính mến, lúc chết được mọi người thương xót.”
(trích Tùy Sử – truyện Lý Sĩ Khiêm)

Thơ hay !


 Hỏi mình muốn thoát tử sinh ,

 Hỏi ta tu tập lòng thành hay chưa ?

 Đừng nên viện cớ buông lòng ,

Người xưa thành Đạo giữa dòng đắng cay .

                                   Thích Tịnh Liên