Saturday, December 10, 2016

Vô thường - Bài hát cải lương ( của 1 vị Phật tử khg biết tên sáng tác )


( của 1 vị Phật tử mình khg biết tên đã sáng tác )

 Thầy Tổ dạy rằng :

cuộc hồng trần xoay vần qúa ngắn

rồi kiếp phù sinh đây tụ tán biết bao lần

sanh tử tử sanh thì cứ xoay vần

xuân hạ thu đông cứ 4 mùa lay chuyển

Ra vẻ ngày nào giờ tóc điểm hoa sương

gẫm cuộc đời nghỉ lại mà thương

đường danh lợi kia nó củng chỉ  vô thường

đời người như điện chớp sương đêm

chung cuộc rồi củng 2 bàn tay trắng



khi mùa xuân đến thì trăm hoa đua nở

coi lại xem thì cây lá củng trụi cành

người giàu sang cho đến kẻ cơ hàn

ai củng ngỡ sinh ra là sống đời mãi mãi

ai đâu ngờ có ngày phải chia tay

hạnh phúc cuộc đời củng lắm lúc đắng cay

mùi vị ngọt sao chứa đầy chua chát

đời khg đẹp như bài thơ câu hát

nhưng chỉ là ảo mộng phù du  a a a a ă a a   a 

Thursday, December 8, 2016

Con vật nuôi trong nhà củng là con của mình đó nha


   Mình có nhiều việc xảy ra rất lạ lùng lắm , mà mọi việc mình đoán biết được là nhờ nằm mơ thấy trước khg à . Chẳng hạn như mỗi lần mà mình nằm mơ thấy có người ẵm cho 1 đưá con nít là tự nhiên tháng sau đi khám bác sĩ là có mang thai , mấy đứa con của mình toàn là mình nằm mơ thấy có người đem lại cho khg vậy đó ..... rồi sau khi hết  có con được nữa thì mình củng nằm mơ thấy người ta đem cho 1 đứa con gái , mình thấy nó đẹp và dễ thương lắm kìa  nên cứ ẵm nựng nịu nó hoài , cho đến khi người  ta bảo cho đó thì mình phát  bỏ chạy  ( trong mơ ấy ) , thì khoảng 1 tháng sau là ông xã xin con mèo về nuôi , mà con mèo này nó củng lạ lắm , nó giống như 1 thành viên trong nhà mình vậy , cứ y chang như 1 đứa út nhỏ nhất trong nhà vậy đó , mấy đứa con của mình nó cưng và chìu con mèo này qúa cỡ luôn , mà nàng mèo này ỷ nhỏ nhất nhà ai củng chìu nên chị ta ăn hiếp mấy anh chị của nó lắm nha , anh chị tuy lớn nhưng củng ngán ẻm luôn , nhỏ mà nó dữ lắm á , mà lạ cái là nó rất thương ông xã và mình nghe , và nó rất sợ nữa , còn mấy đứa con của mình thì ẻm chả ngán em nào hết :)

   Rồi gần 1 tháng trước mình lại nằm mơ thấy có người ẵm lại cho 1 thằng con trai nữa chứ , mà mình thấy thằng con trai này củng đẹp trai và dễ thương lắm nên mình rất là cưng nó và ẵm nó hoài à , lần này thì khg có bỏ chạy nữa , mà mình củng thấy thằng con trai nhỏ này củng thương mình lắm á , nó đeo theo mình miết vậy đó ...... thế rồi ông xã mình lại sắp sửa xin thêm 1 con mèo baby ( kitten )về nuôi nữa , mình mới hỏi vậy mèo đực hay cái vậy ? OX bảo là con mèo đực .... ối giời , bởi hồi xưa cái ông kia mình quen  coi bói ổng xem chỉ tay rồi bói nói mình sau này con đông lắm , ít nhất là củng 4 hay 5 đứa con ..... yeah thì đông con đó tính luôn cả 2 con mèo .....  hix ..... mắc nợ thì đúng hơn á .....

Người điếc nghe Kinh - HT Tuyên Hóa

( Ngài là HT Tuyên Hóa đó nha ) 
  Lúc ở Hương Cảng, Ngài có một đệ tử tại gia tên là Lưu Quả Quyên đã trên sáu mươi tuổi. Bà bị điếc nên không thể trò chuyện với ai hay cùng người bàn lời thị phi. Bà thường lần chuỗi tràng, không ngừng niệm Phật. Lúc Ngài giảng kinh, thuyết pháp, bà tuy tuổi đã cao, nhưng mỗi tối đều leo núi đến chùa đúng 7 giờ để dự khóa giảng. Bà không quản trời mưa hay gió, ngày ngày đều leo lên cả ba trăm bậc thang cấp đến chùa nghe kinh. Người điếc nghe kinh thật hiếm báu vô cùng. Khi buổi giảng kết thúc khoảng 9 giờ hơn, bà lại một mình xuống núi đi trên đường mòn không một ngọn đèn soi lối. Vậy mà bà ta thành tâm, tinh tấn mỗi ngày đều đặn lên Chùa.
Mùa Hè năm 1953, Ngài giảng Kinh A Di Đà. Bà Lưu như thường lệ nhất định mỗi ngày đều sớm đến nghe Kinh. Mồng 2 tháng 5, trước khi khai Kinh đại chúng đồng niệm: “Nam Mô Liên Trì Hải Hội Phật Bồ Tát,” bỗng nhiên bà Lưu cả mừng bật nói: A! Các vị niệm Nam Mô Liên Trì Hải Hội Phật Bồ Tát, tôi nghe rõ cả.
Từ đó tai bà nghe được như thường. Đây chính do công đức nghe Kinh mà ra, tuy bà không cầu mà vẫn được cảm ứng. Sau khi hết bị điếc, bà càng siêng năng niệm Phật, nhưng ma chướng lại đến; vì đôi khi để thử thách những vị tu hành nghiêm túc. Một khi người tu nỗ lực học Phật, nghiệp báo của những tội lỗi cũ phát hiện nhanh chóng và làm cho sự tu bị trở ngại. Nên có bài học là, “ Người Phật tử muốn thành Phật thì phải chịu sự khảo nghiệm của quỷ ma.”
Bà Lưu chợt mang bệnh kỳ lạ, mà triệu chứng của bệnh này là bà ta chỉ thích ăn. Bà bị ám ảnh bởi thức ăn và bà ăn uống suốt ngày từ sáng cho đến tối không ngừng. Cứ khoảng hai giờ đồng hồ là bà phải ăn một bữa, trong một ngày bà ta phải ăn ít nhất là mười lần. Nếu không ăn, bà cảm thấy càng khó chịu hơn. Các Bác sĩ Đông, Tây đều không tìm ra được nguyên nhân, lại cũng không phải trong bụng bà có sán lãi. Vậy mà Bà đã ráng nhẫn chịu bệnh này trong hai năm. Đến mồng 7 tháng 2 năm 1954, khi Ngài từ Đại Tự Sơn trở về Tây Lạc Viên, bà bẽn lẽn thưa:
- Sư Phụ, trong bụng con có người nói chuyện.
- Bụng bà có người nói chuyện? Vậy có phải là thai nhi đó không?
- Bạch Sư Phụ, con đã ngoài sáu mươi tuổi rồi ạ!
- Vậy nó nói những gì?
- Sáng sớm này, con lấy bột nếp để làm bánh ăn và khi con vừa ăn được một miếng thì có tiếng trẻ nít trong bụng con nói: “Tôi không thích ăn thứ này.”  Con nghe rất rõ ràng và chính xác.
- Vậy bà trả lời sao?
- Con nói: “Mi không thích món nầy vậy mi đòi ăn món nào? Ăn no là đủ rồi, còn kén chọn này nọ làm gì?”  Thế rồi con không nghe nó nói chi cả.
- Nếu những đứa bé trong bụng bà đã biết nói chuyện, vậy thì bà phải mau giúp cho chúng nó ra ngoài. Tối nay khi trở về nhà (khi Hòa Thượng đi vắng, bà Lưu ở lại trông chùa) vào lúc nửa đêm, bà hãy nấu cho một tô mì nóng hổi ngon lành, rồi quỳ trước bàn thờ thắp hương cúng dường và tịnh tâm niệm Phật.
Bà trở về nhà làm y lời Ngài, trong lúc niệm Phật, mơ mơ, màng màng bà thấy có ba đứa bé bụ bẩm khả ái từ trong bụng bà thoáng đi ra, chúng tranh nhau để ăn tô mì hấp dẫn kia. Đột nhiên có một luồng khí và bà thấy Ngài Hộ Pháp Vi Đà dùng hai tay, xách lỗ tai của ba đứa bé mà lôi đi, và bà lập tức cảm thấy trong bụng nhẹ nhàng, dễ chịu. Từ đó bệnh đói của bà không cần thuốc mà khỏi.
Trong ba đứa nhỏ kháu khỉnh kia, hai đứa là cắc kè tinh còn đứa thứ ba là nhái tinh; tin hay không là do bạn. Bà bị bệnh lạ lùng này là do quả báo đời trước, bà đã không tin có bệnh kỳ quái như vậy. Thế nên đời nay trong một đêm nọ bà mơ thấy có ba đứa bé khoảng hai, ba tuổi mủm mỉn, tròn trịa tai to đầu bự rồi khởi niệm tham ái mà chiêu cảm ba con quỷ nhỏ kia nhập vào. Do đó việc đầu tiên của người tu đạo là phải khử trừ lòng tham ái.

Phật lực vô biên - HT Tuyên Hóa


( Ngài là HT Tuyên Hóa đó nha )
Mặc dầu Ngài đã nghiên cứu nhiều tông phái Phật giáo, cùng tham thiền thoại đầu, nhưng đối với chư đệ tử quy y Ngài, Ngài luôn dạy họ niệm “Sáu chữ Hồng-danh” Vì pháp môn niệm Phật A Di Đà đều thích hợp cho mọi người, không kể thông minh hay ngu đần. Điều quan trọng là hành giả thường phải xưng niệm đến nhất tâm bất loạn thì chắc chắc lúc lâm chung sẽ được vãng sanh Tây phương Cực Lạc. Đối với người học Phật, đây là con đường tắt, dễ nhất, hữu hiệu nhất, không nghi ngờ gì cả.
Quả Thiện là đệ tử kiền thành quy y Ngài đã lâu. Ngày nọ bà đến Chùa lễ Phật, sau khi đảnh lễ Ngài, bà khóc kể rằng chồng bà là La Khang Duệ bị bệnh lao phổi đã đến thời kỳ cuối cùng và các bác sĩ đều tuyên bố là không còn phương chước. Nghe thế Ngài an ủi bà ta chớ quá ưu sầu, và dạy bà trở về khuyên chồng nên chí tâm niệm Phật. Nếu thọ mạng của ông ta chưa hết, thì sẽ nương Phật lực khiến ông lành bệnh; Còn nếu kiếp số của ông đã mãn, mà ông chân thành niệm Phật A Di Đà thì ông sẽ được vãng sanh. Ngài còn giảng cặn kẽ cho bà đạo lý “Thiên lý nan trắc, nhân mạng vô thường”  nghĩa là Trời cao thật khó đo lường, cũng như mạng sống con người rất đổi vô thường vậy.
Ông La nghe vợ thuật lại lời dạy của Ngài, ông nhận thấy rất có ý nghĩa, liền bảo bà đến cầu Ngài truyền giới Quy-y. Sau khi quy y được ba ngày, ông mơ thấy Ngài đến nhà, đầu đội chiếc mão giống như mão của đức Điạ Tạng và đắp cà sa đỏ, cùng với nhiều vị Bồ Tát, pháp tướng trang nghiêm; và Ngài bảo ông: Bệnh của con sẽ khỏi, con chớ quá ưu phiền!
Ngoài chứng bệnh lao phổi, ông La còn bị bệnh bao tử, bụng bị thủng phình trướng ra. Chỉ riêng chứng bệnh phổi của ông đã làm cho gia đình ông điêu đứng rồi, nên ông dấu người trong nhà chứng bệnh bao tử này. Khi thức giấc, bao tử ông tiết ra chất mặn không ngừng và mửa ra nhiều máu đọng. Kết quả là các bướu làm sưng đã được tống ra. Sau biến cố này ông càng tin tưởng Phật pháp và tinh tấn hơn. Trong bất cứ lúc đi, đứng, nằm, ngồi, tay không rời chuỗi tràng, mỗi ngày ông niệm cả muôn ngàn danh hiệu Phật. Do thành tâm, ông đã được cảm ứng nhiệm mầu; chỉ trong vài tháng sau, ông được bình phục mạnh khỏe và tráng kiện hơn trước. Đến lúc tái chiếu quang tuyến X, kết quả cho thấy bệnh lao phổi của ông đã hoàn toàn biến mất.