Bởi chúng ta từ vô thỉ đến nay gây ra tội chướng vô biên, nếu bị một lời khinh chê, tất được giảm bớt một phần tội nghiệp. Thông thường, người mới tu hay thấy mình phải kẻ khác quấy. Người tu hơi lâu, thấy mình và kẻ khác đều có phải có quấy. Người tu càng lâu, duy chỉ thấy mình quấy. Tại sao thế? - Bởi khi việc khinh báng xảy ra, nếu hiện tại mình không sai quấy tất kiếp trước cũng lỗi lầm, nên đời nay phải chịu quả. Đức Phật dạy: “Người ác hại người hiền. Giống như mình ngửa mặt lên trời mà phun nước miếng, nước miếng không tới trời mà lại rơi xuống thân ta. Giống như mình tung bụi ngược gió, bụi không đến người kia, trở lại dính vào mình. Cũng như thế, người hiền chúng ta không thể đụng chạm họ được. Bôi lọ hay làm gì gây tai họa cho họ, quả ác sẽ đến hủy diệt thân ta.”
Saturday, January 15, 2011
Friday, January 14, 2011
Bài học Làm chủ chính mình
10:50:00 AM
No comments
Trong cuộc sống, khi bạn bị đau đớn, bị phê phán hay bị hạ nhục bởi hành động của kẻ khác, bạn sẽ phản ứng lại như thế nào? Bạn mất bình tĩnh và trả thù một cách giận dữ hay nuốt hận mà giữ kín trong lòng? Sau đó, bạn có thấy bực mình mỗi khi nghĩ về chuyện ấy và nó gây ảnh hưởng xấu đến tâm tính của bạn? Nếu là một người bình thường thì rất khó kiểm soát tốt những cảm xúc dưới loại hoàn cảnh này. Tuy nhiên, với một người tu tập tốt, người ấy sẽ có khả năng giáp mặt nỗi khổ cực một cách ung dung và xử sự với sự bình tĩnh lớn trước cơn khủng hoảng.
Có một câu truyện như thế này: Một ngày, khi Phật Thích Ca đi qua một ngôi làng nọ, một số người đi ra gặp Đức Phật và nói những lời vô lễ và thậm chí có kẻ còn chửi thề. Phật Thích ca đứng đó lặng lẽ lắng nghe, và sau đó Ngài nói: "Cám ơn các bạn đã đến gặp ta. Nhưng giờ ta phải tiếp tục lên đường bởi vì mọi người ở làng tiếp theo đang đợi. Nhưng khi ta trở lại ngày mai, ta sẽ có nhiều thời gian hơn. Nếu các bạn có nhiều thứ hơn để nói , xin đến lần nữa”. Những người này không thể tin vào tai của mình nữa.
Chuyện gì xảy ra với người này thế nhỉ? Một trong số những kẻ đó hỏi Đức Phật: “Ông có nghe bọn tôi nói gì không? Bọn tôi nói ông chẳng là cái thá gì cả, thế mà ông không phản ứng gì à?”
Đức Phật trả lời: “Nếu những gì các ngươi muốn chỉ là xem thái độ của ta, thì các người đã đến quá trễ rồi. Nếu là 10 năm trước thì có lẽ ta sẽ phản ứng lại. Còn 10 năm trở lại đây thì ta đã không còn bị kẻ khác điều khiển nữa rồi. Ta không còn là nô lệ mà là chủ nhân của chính ta. Ta có thể làm những gì mình muốn, chứ không hành động dựa trên cảm xúc".
Tôi có nghe kể một câu chuyện thế này: Có một anh chàng luôn mua báo tại duy nhất một sạp báo. Dù người bán báo luôn giữ bộ mặt lạnh lùng và thiếu thân thiện, anh này luôn lịch sự nói "cám ơn" với ông kia.
Một ngày kia, khi một đồng nghiệp anh ta đã nhìn thấy thế và hỏi: "Ông ta vẫn luôn bán hàng với bộ mặt đó à?"
- Đúng.
- Tại sao bạn vẫn đối xử với ông ta lịch sự như vậy?
Anh này trả lời: "Tại sao tôi phải để cho ông ta quyết định hành động của tôi chứ?"
Thật chí lý! Tại sao chúng ta lại cho phép kẻ khác gây ảnh hưởng đến những hành động và cảm xúc của chúng ta? Chúng ta không thể cấm kẻ khác đối đầu với mình, nhưng chúng ta có thể kiểm soát những cảm xúc của riêng mình và không để bị họ ảnh hưởng. Tất nhiên, nó yêu cầu một quá trình tu luyện để đạt được điều này. Chúng ta hãy bắt đầu từ việc thay đổi nội tâm mình để có để có thể kiểm soát được mọi hành vi trong mọi hoàn cảnh.
Có một câu truyện như thế này: Một ngày, khi Phật Thích Ca đi qua một ngôi làng nọ, một số người đi ra gặp Đức Phật và nói những lời vô lễ và thậm chí có kẻ còn chửi thề. Phật Thích ca đứng đó lặng lẽ lắng nghe, và sau đó Ngài nói: "Cám ơn các bạn đã đến gặp ta. Nhưng giờ ta phải tiếp tục lên đường bởi vì mọi người ở làng tiếp theo đang đợi. Nhưng khi ta trở lại ngày mai, ta sẽ có nhiều thời gian hơn. Nếu các bạn có nhiều thứ hơn để nói , xin đến lần nữa”. Những người này không thể tin vào tai của mình nữa.
Chuyện gì xảy ra với người này thế nhỉ? Một trong số những kẻ đó hỏi Đức Phật: “Ông có nghe bọn tôi nói gì không? Bọn tôi nói ông chẳng là cái thá gì cả, thế mà ông không phản ứng gì à?”
Đức Phật trả lời: “Nếu những gì các ngươi muốn chỉ là xem thái độ của ta, thì các người đã đến quá trễ rồi. Nếu là 10 năm trước thì có lẽ ta sẽ phản ứng lại. Còn 10 năm trở lại đây thì ta đã không còn bị kẻ khác điều khiển nữa rồi. Ta không còn là nô lệ mà là chủ nhân của chính ta. Ta có thể làm những gì mình muốn, chứ không hành động dựa trên cảm xúc".
Tôi có nghe kể một câu chuyện thế này: Có một anh chàng luôn mua báo tại duy nhất một sạp báo. Dù người bán báo luôn giữ bộ mặt lạnh lùng và thiếu thân thiện, anh này luôn lịch sự nói "cám ơn" với ông kia.
Một ngày kia, khi một đồng nghiệp anh ta đã nhìn thấy thế và hỏi: "Ông ta vẫn luôn bán hàng với bộ mặt đó à?"
- Đúng.
- Tại sao bạn vẫn đối xử với ông ta lịch sự như vậy?
Anh này trả lời: "Tại sao tôi phải để cho ông ta quyết định hành động của tôi chứ?"
Thật chí lý! Tại sao chúng ta lại cho phép kẻ khác gây ảnh hưởng đến những hành động và cảm xúc của chúng ta? Chúng ta không thể cấm kẻ khác đối đầu với mình, nhưng chúng ta có thể kiểm soát những cảm xúc của riêng mình và không để bị họ ảnh hưởng. Tất nhiên, nó yêu cầu một quá trình tu luyện để đạt được điều này. Chúng ta hãy bắt đầu từ việc thay đổi nội tâm mình để có để có thể kiểm soát được mọi hành vi trong mọi hoàn cảnh.
(ASSAC – Sưu tầm tổng hợp)
Đơn thuốc bình an cho tâm hồn
10:45:00 AM
No comments
Cuộc sống với vô vàn những khó nhọc vây quanh, ai cũng có lúc suy sụp tinh thần, bị cuốn vào vòng xoáy của những lo toan triền miên không dứt. Vượt qua tình trạng này không có gì tốt hơn là sự nâng đỡ tinh thần, sự thăng hoa của cảm xúc và thái độ biết ơn với cuộc đời. hãy nuôi dưỡng trong lòng những cảm xúc này, cảm nhận từng hơi thở của cuộc sống - cuộc đời bạn rồi sẽ tươi sáng hơn nhiều do những mạch nguồn cảm xúc mà cuộc đời đem lại.
Bác sĩ A.J.Cronin là một người có tâm hồn mẫn cảm. Ông có cách điều trị rất đặc biệt với những bệnh nhân có tâm trạng buồn bã, chán nản hoặc mắc chứng trầm cảm nói chung. Ông kê cho các bệnh nhân của mình những “đơn thuốc” khá kỳ lạ, chẳng hạn họ phải luôn nói “cảm ơn” mỗi khi được ai đó đối xử tốt và lưu giữ lại trong lòng những nghĩa cử tốt đẹp đó. Phương pháp điều trị này- theo bác sĩ Cronin - tỏ ra khá hiệu nghiệm!
Một lần, một nữ bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm tìm đến ông nhờ chữa trị. Bệnh của người này nặng đến mức suốt ngày bà ta ở lì trong nhà, mặt mũi bơ phờ, vô cảm, dáng vẻ thờ ơ, hờ hững, không tỏ vẻ quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh. Bà đã dùng những liều thuốc điều trị thông thường nhưng chúng không có kết quả.
Bác sĩ Cronin đưa cho bà một gói giấy nhỏ và nói: “Tôi muốn mỗi ngày bà bỏ ra mười phút dùng vật này để quan sát các đồ vật ở xung quanh.”
Trong gói giấy là một chiếc kính lúp. Người phụ nữ làm theo lời dặn của bác sĩ, bà bắt đầu quan sát các đồ vật ở trong nhà. Đầu tiên là các sợi vải bọc ghế trong phòng khách, những chấm màu li ti trên các tấm ảnh cũ… Bà vô cùng ngạc nhiên trước những điều nhìn thấy! Tâm hồn bà rung động trước những điều vô cùng tinh tế của cuộc sống xung quanh mà chiếc kính lúp đã giúp bà soi rọi thấy. Bà quan sát cả những bông hoa hái trong vườn nhà, những giọt sương đêm đọng trên cành lá buổi sớm mai…
Bệnh tình của bà từ đó bắt đầu thuyên giảm dần. Bà đã khỏi bệnh nhờ vào phương pháp và toa thuốc chữa trị bằng cảm xúc: lòng biết ơn đối với sự kỳ diệu của cuộc sống.
Nuôi dưỡng trong lòng thái độ biết ơn với người khác, với cuộc đời chính là toa thuốc hiệu nghiệm nhất để giữ cho tâm hồn bạn luôn được bình yên, thanh thản và hạnh phúc.
Bác sĩ A.J.Cronin là một người có tâm hồn mẫn cảm. Ông có cách điều trị rất đặc biệt với những bệnh nhân có tâm trạng buồn bã, chán nản hoặc mắc chứng trầm cảm nói chung. Ông kê cho các bệnh nhân của mình những “đơn thuốc” khá kỳ lạ, chẳng hạn họ phải luôn nói “cảm ơn” mỗi khi được ai đó đối xử tốt và lưu giữ lại trong lòng những nghĩa cử tốt đẹp đó. Phương pháp điều trị này- theo bác sĩ Cronin - tỏ ra khá hiệu nghiệm!
Một lần, một nữ bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm tìm đến ông nhờ chữa trị. Bệnh của người này nặng đến mức suốt ngày bà ta ở lì trong nhà, mặt mũi bơ phờ, vô cảm, dáng vẻ thờ ơ, hờ hững, không tỏ vẻ quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh. Bà đã dùng những liều thuốc điều trị thông thường nhưng chúng không có kết quả.
Bác sĩ Cronin đưa cho bà một gói giấy nhỏ và nói: “Tôi muốn mỗi ngày bà bỏ ra mười phút dùng vật này để quan sát các đồ vật ở xung quanh.”
Trong gói giấy là một chiếc kính lúp. Người phụ nữ làm theo lời dặn của bác sĩ, bà bắt đầu quan sát các đồ vật ở trong nhà. Đầu tiên là các sợi vải bọc ghế trong phòng khách, những chấm màu li ti trên các tấm ảnh cũ… Bà vô cùng ngạc nhiên trước những điều nhìn thấy! Tâm hồn bà rung động trước những điều vô cùng tinh tế của cuộc sống xung quanh mà chiếc kính lúp đã giúp bà soi rọi thấy. Bà quan sát cả những bông hoa hái trong vườn nhà, những giọt sương đêm đọng trên cành lá buổi sớm mai…
Bệnh tình của bà từ đó bắt đầu thuyên giảm dần. Bà đã khỏi bệnh nhờ vào phương pháp và toa thuốc chữa trị bằng cảm xúc: lòng biết ơn đối với sự kỳ diệu của cuộc sống.
Nuôi dưỡng trong lòng thái độ biết ơn với người khác, với cuộc đời chính là toa thuốc hiệu nghiệm nhất để giữ cho tâm hồn bạn luôn được bình yên, thanh thản và hạnh phúc.
Theo ASSAC quốc tế
Subscribe to:
Posts (Atom)