Wednesday, June 6, 2012

Chè đậu trắng (cach nay rat ngon )

             Xin   thêm hình minh họa,hôm nào có dịp nấu mới để hình lên,vì để lâu qúa nên sợ lạc mất công thức,các bạn thông cảm nha.Cám ơn MeQM nhé.

Công thức và cách làm :

 -1 lon nếp = 1 lon đường( bao nhiêu nếp là bấy nhiêu đường)
 -2 lon đậu(Goya lon cao cao bán ở Shoprite)
 -1 muỗng canh bột năng quậy với 1 chút với nước
 -Vo nếp cho sạch để cho ráo nước.
 -Bắt nước sôi trụng đậu cho sạch những lợn cợn và lấy những hạt đậu nguyên để cho khi nấu thấy đẹp.
 -Lường nếp : mặt nước cách mặt nếp 3 lóng tay.Nấu nước cho sôi rồi thả nếp vào,thấy nếp nửa đục,nửa trong là thả đường vô quậy đều,bỏ đậu vô,bỏ bột năng vào cho lỏng lỏng 1 chút khi nếp nở ra thì vừa.Tắt lửa ,đậy nắp lại,nấu cách này rất ngon,bạn của CN nấu ra thấy ngon qúa nên vội hỏi xin công thức liền,nấu kiểu này nhìn hột nếp young và đậu trắng tròn nguyên hột,rất hấp dẫn.Chúc các bạn làm thành công.

Thần chú tiêu tai giải nạn(trích đoạn trong Kinh Đại Bát Niết Bàn )


Bạch Thế- Tôn ! Nếu thiện nam tử, thiện nữ nhơn vì cúng dường, vì sợ hải, vì phỉnh người, vì tiền của, vì tùy theo người v.v… mà thọ lấy pháp đại thừa này hoặc chơn hoặc ngụy chúng con nói chú nầy để trừ diệt sợ hải của người đó: “ Sá chỉ, trá trá la sá chỉ, lô ha lệ, ma ha lô ha lệ, a la, giá la, đa la, tóa ha”.
Bài chú nầy có thể làm cho người điên cuồng, người kinh sợ, người thuyết pháp, người chẳng dứt chánh pháp đều được an ổn. Vì hàng phục ngoại đạo, vì gìn giữ thân mình, vì hộ trì chánh pháp, vì hộ trì đại-thừa, mà chúng con nói bài chú nầy. Nếu người nào thọ trì chú nầy thời không còn sợ voi dữ làm hại; hoặc đi đến rừng hoang, đầm trống, những nơi nguy hiểm chẳng sanh sự kinh sợ; cũng không có những tai nạn nước, lửa, sư tử, cọp, sói, trộm, cướp, vua, quan. Bạch đức Thế-Tôn ! Nay đây, chúng con không vì dua nịnh mà nói những việc nầy. Ai thọ trì bài chú nầy thời con sẽ chí thành ủng hộ làm cho thêm thế lực. Ngửa mong đức Như-Lai thương xót nhận phần cúng dường cuối cùng của chúng con”.
Đức Phật bảo Ma-Vương Ba-Tuần rằng:” Như-Lai không nhận thực phẩm của nhà ngươi dưng, mà chỉ nhận lấy thần chú của người nói, vì Như-Lai muốn cho chúng sanh và bốn bộ chúng được an vui”.

Trích đoạn trong Kinh Đại Bát Niết Bàn

Bấy giờ lại có ba hằng-hà-sa Ưu-Ba-Di thọ-trì ngũ-giới đầy đủ oai nghi, trong số đó có tám vạn bốn ngàn vị thượng –thủ, như các bà Thọ-Đức Ưu-Bà-Di, Đức-Man Ưu-Bà-Di, Tỳ-Xá-Khư Ưu-Ba-Di v.v…Chư Ưu-Bà-Di nầy đều kham hộ trì chánh pháp, vì độ chúng sanh mà hiện thân phụ nữ. Thường chê trách gia pháp. Tự xem thân mình như bốn rắn độc: thân nầy thường là món ăn của vô số vi trùng, thân nầy hôi thúi bị ràng trong ngục tham dục, thân nầy đáng ghét dường như thây chó chết, thân nầy nhơ nhớp, chín lỗ chảy luôn. Thân nầy như thành trì: da mỏng bọc trên máu thịt gân xương, tay chân là gậy gộc ngăn địch, đôi mắt là lỗ hở, đầu là cung điện chỗ của tâm vương ngự. Những ác quỷ gian tham, dâm dục, sân hận, thù ghét, si mê, tà kiến cư ngụ trong thành nầy. Đây là chổ vất bỏ của chư Phật Thế Tôn, ma phàm phu ngu si lại mê say. Thân nầy là vật không bền chắc, khác nao bọt nước, cây chuối, cọng lau. Thân nầy vô thường niệm niệm không dừng như làn chớp, nước dốc, như ảo thuật, ngọn lửa, lằn vẽ trên nước. Thân này dễ hư rã như cây bên bờ sông lở. Thân nầy không mấy chốc sẽ là thức ăn của sói, cồn quạ, kên, chó đói. Có ai là người trí mà ưa thích thân nầy. Đem hết nước biển đựng trong dấu chân trâu còn không khó bằng kể cho đủ những sự vô thường, nhơ nhớp hôi thúi của thân nầy. Vò quả địa cầu làm cho nhỏ lại bằng trái táo, bằng hạt đình lịch, bằng hạt bụi, là việc dễ hơn kể hết những tội lỗi tai hại của thân nầy. Thế nên phải nhàm bỏ thân nầy như nhàm bỏ đàm mũi, vì những nhơn duyên ấy, các Ư-Bà-Di đây thường tu pháp không, vô-tướng, vô-nguyện. Các bà rất thích học hỏi kinh điển đại –thừa, thủ hộ đại thừa và cũng có thể giảng dạy lại cho người khác. Dầu là hiện thân nữ, mà các bà đều là Bồ-Tát, khéo hay tùy thuận tất cả thế gian, độ người chưa được độ, dạy người chưa được hiểu. Các bà nối giống Tam-Bảo khiến chẳng đoạn tuyệt, sẽ chuyển pháp –luân nơi đời vị lai, dùng đại trang nghiêm để tự trang nghiêm. Đối với chúng sanh phát tâm đại bi bình dẳng, xem như con một. Sáng sớm hôm ấy, các bà bảo nhau đến rừng Ta- La. Các bà đem rất nhiều đồ cúng dường cùng đến trước Phật, cúi đầu lễ chơn Phật, đi nhiễu trăm ngàn vòng rồi bạch Phật rằng: “ Thế-Tôn ! Hôm nay chúng con sắm sửa đồ cúng dường kính dưng lên đức Thế-Tôn và chư Tăng. Ngửa mong Đức Như-Lai thương xót nhận cho”. Các bà ba phen khẩn cầu mà đức Phật yên lặng không nhận. Các bà than thở ngồi qua một bên.

Tuesday, June 5, 2012

Luật nhân qủa thật đáng sợ !

Trên đời này, sự giàu sang sung túc nhiều lúc không phải là phước mà là họa lớn nếu mình không biết tu.
CN thấy nhiều gia đình giàu có, tiệc tùng linh đình, ăn nhậu tối ngày, sát sanh vô số để đãi đằng bà con, bạn bè. Vào bàn tiệc, rượu vào lời ra, khi hết chuyện nói thì đem người này, người kia ra nói xấu, phanh phui cho tới cùng những lỗi nhỏ của người. Năm này qua năm nọ, nghiệp xấu chất chồng, khi quả báo tới, lúc đó kêu trời oán đất thì đã quá muộn, có người phải bỏ mất thân mạng.
Bởi vậy do vô minh che mờ tâm trí, gây ra biết bao lỗi lầm mà không biết. Nhiều người mở miệng ra cứ nói mình ăn hiền ở lành rồi thì không cần tu, tôi tu tâm được rồi. Tu tâm là tu làm sao? Chỉ dùm cho CN đi. Chỉ riêng việc sát sanh thấy sợ mà nói là tôi ăn hiền ở lành. Ngay ở câu nói tôi tu tâm là mình thấy vô minh quá chừng rồi.

Đối với những người đó, nói thật lòng, CN chỉ thấy rất tội nghiệp cho họ thôi, chứ không phải mình có ý chỉ trích, phê phán gì. vì trước khi biết Đạo Phật, CN cũng y chang họ thôi, chứ mình cũng đâu có tốt lành gì hơn... Khi lắng lòng xuống, định tâm và quán chiếu nhiều việc, CN mới thấy luật nhân quả thật đáng sợ. Gieo nhân nào thì gặt quả nấy thật không sai chút nào, có khi còn phải bị quả báo gấp nhiều lần nữa.
Cô ruột của CN hồi xưa, hay kiếm chuyện với mẹ của CN nhiều lắm, làm gia đình ba mẹ cứ lủng củng, xào xáo không yên. Ba mẹ CN suýt thôi nhau cũng vì cô ấy. Cô ấy còn kiếm chuyện với những chị em dâu khác và ngay cả con dâu của cô ấy. Sau này cô bị quả báo. CN cũng không nhớ rõ là bịnh gì nữa mà bụng cô đau dữ dội, càng ngày càng sưng to lên, bị bệnh hành 4,5 năm vậy, trị thuốc Tây, thuốc nam gì cũng không hết. Cuối cùng cô mất năm 53 tuổi. Sau này CN có gặp lại 2 người con dâu ruột của cô, nhắc tới cô là 2 người khóc và còn mối hận trong lòng.
CN không hiểu nhiều người làm vậy chi nữa, khó khăn làm chi, rồi đến khi mình ra đi, chỉ để lại tiếng xấu để đời. CN thấy hình như mình làm ai đau khổ là mình sẽ bị bệnh đau ruột ấy, phải đi nhà thương cắt hết ruột mới hết bệnh (just kidding, đoán vậy thôi không chắc lắm J)
Bởi vậy giờ CN rất sợ làm ai buồn, mỗi ngày cầu nguyện với Phật hoài, cho con đừng bị vô minh che lấp, cho con đừng vô tình làm ai đau khổ. Nếu ai đó ác khẩu chửi bới mình, mình chỉ giữ im lặng và bỏ đi vì không muốn gây thêm nghiệp mới nữa. Nhìn thấy những người chung quanh là bài học cho mình rồi, nên sợ bị quả báo lắm, ai gây tội thì họ tự lãnh quả báo, mắc gì mình phải phiền não chi cho khổ. Họ muốn mình đau khổ, nhưng mình không khổ mà mình vui thì họ cũng đâu làm gì mình được. Bởi vậy thấm sâu lý nhân quả cũng rất có lợi ích cho cuộc sống trong đời thường này lắm.
Sư Phụ của CN thường hay dạy CN mỗi ngày phải ráng tu nhân, tích đức thì mình mới có cuộc sống an lành, hạnh phúc. Không biết tu, mở mắt ra từ sáng tới tối toàn tạo nghiệp ác, tới khi tội nhiều quá thì sẽ trổ quả báo, lúc đó cực kỳ thống khổ quay đầu tu cũng không kịp nữa. Trái đã chín rồi, đành nhận lấy quả báo xấu ác thôi .
Có lần CN nghe trong băng giảng của Thầy nào đó là khi mình tổ chức tiệc tùng ăn uống, mình nấu đồ mặn cũng có tội đó nha; làm cho thiên hạ ăn nhậu ì xèo, còn tội thì mình lãnh hết. CN cũng lấy làm lạ, vì mình đâu có ăn, làm cho thiên hạ ăn mà mình gánh tội là sao? Đáng lẽ tội phải chia đều chứ, tại sao bắt một mình mình gánh? Sau này tiệc tùng gì là CN làm đồ chay đãi, mấy ông nhậu sợ lắm, và sợ lại nhà mình luôn... Mọi người kháo nhau lại nhà nó toàn đãi đồ chay không hà...
Nhà CN là cái chùa, mấy anh không biết sao, ai vào đây là bắt buộc phải ăn chay hết... ha ha!
Chơn Ngọc