Thursday, May 1, 2014

Phép chuyển hoá tâm thức

Một tâm thức giác ngộ không hề chịu sự ngăn ngại của thời gian hay không gian, vượt qua mọi trở ngại (tưởng chừng có thực) , để gần học trò của mình, dù người học trò đó đi tới ( đang tồn tại) cõi nào, sắc giới hay vô sắc giới. 


Chư Phật là bậc đại giác ngộ, ngài có thể thị hiện mọi điều để độ sanh, bất kể chúng sanh đang tồn tại ở cõi giới nào

..........

Ngày nọ, một Lạt-ma đi du hành qua một cùng cô quạnh, đầy gió lạnh tại miền Bắc Tây Tạng. Nơi đó chỉ có ít gia đình sống với đàn trâu, xa tất cả mọi tu viện, đạo tràng. Vị Lạt-ma đi bộ, toàn thân lẫn trong đống áo quần xác xơ, ăn tạm lá cỏ qua ngày. Thỉnh thoảng có vài kẻ chăn cừu ném cho vài miếng thức ăn.

Ngày nọ, vị Lạt-ma thấy một người đàn bà chạy từ trong một lều đá ra, kêu ngoắt dữ dội. Ông dừng lại và người đàn bà hỏi: “Ông chỉ là một kẻ ăn xin thông thường hay một Lạt-ma có tu học?”.

Người khách trả lời dửng dưng: “Cả hai đều không”. Người đàn bà bắt đầu lên tiếng khóc: “Cha tôi vừa mất và chúng tôi đang cần một vị Lạt-ma biết phép chuyển tâm thức để đưa thần thức ông vào cõi Tịnh độ. Lúc tôi mới thấy ông thì tưởng ông đến có chủ ý, tưởng có người đã đưa ông đến đây để giúp gia đình chúng tôi! Thôi hãy vào nhà đi và tìm cách chỉ cho hồn vía cha tôi biết phương hướng rời bỏ đời sống trần gian này mà đi vào cõi Phật”.

“Tiếc thay tôi chỉ là kẻ còn non tay”, vị Lạt-ma nói thật, “bản thân tôi cũng chỉ là kẻ tìm đạo, còn học tập chính kiến và tìm cách định tâm. Chưa ai dạy tôi cách chuyển thần thức người chết cả, đó là phép tu ẩn mật, là một nghệ thuật, có lẽ là nghệ thuật lớn nhất trên cõi đời này. Tôi còn chưa biết đọc biết viết và mới học thuộc vài bài kinh thôi”.

Trước cặp mắt khẩn cầu của người đàn bà, Lạt-ma nói thêm: “Nhưng tôi có được một khả năng đặc biệt, đó là lòng tin kiên định và tha thiết nơi sức mạnh của Lạt-ma Karmapa, bà có biết ngài không? Đó là một vị Phật sống, ngay phút này đang ở trên trái đất này, lấy dạng của một người Tây Tạng, mặc áo của một Lạt-ma. Nhưng đó là một vị Phật sống”.

Người đàn bà nói: “Thế thì cầu Ngài đi để tiếp dẫn cho cha tôi”. Bà cầm tay Lạt-ma kéo thẳng vào nhà, cả gia đình đang ngồi quanh xác chết.

Tại giường, vị Lạt-ma quì xuống và ông không biết làm gì hơn là giơ hai tay lên và gọi: “Karmapa Kjenno, Karmapa, hãy nghe!” , ông cũng đọc hoài câu đó, cứ như đọc thần chú.

Với làng thiết tha và sự tôn kính sâu xa từ trái tim mình, ông kêu gọi sự cứu độ của Karmapa dễ cả trăm lần. Sau lần thứ một trăm thì như có ai bảo, ông lấy tràng hạt bằng gỗ gõ nhẹ vào đầu người chết và ra lệnh thần thức người chết hãy kiếm cõi Tịnh độ Dewachen để tái sinh tại đó và nhất quyết không vào bất cứ cõi nào khác, hữu sắc hay vô sắc.

“Karmapa Kjenno, Karmapa Kjenno”, Lạt-ma gõ nhẹ tràng hạt, ra lệnh thần thức, nhân danh Karmapa mà tái sinh trong cõi Phật, không dừng lại với bất cứ hiện tượng nào, “Karmapa Kjenno”, cứ thế ông niệm hàng giờ.

Trời đã tối, khi những kết quả đầu tiên của phép chuyển hoá tâm thức (người Tây Tạng gọi là Phowa) bắt đầu rõ nét thì một mùi thơm dịu xuất phát từ đầu người chết và tóc trên đỉnh đầu bắt đầu rụng bớt và đầu người chết dường như sưng lên, ngay tại chỗ thỏm đầu. Ai cũng biết, đó là dấu hiệu chắc chắn khi thần thức thoát ra khỏi thân và người cha đã về lại đất Phật với đầy đủ sự tỉnh giác.

Tất cả mọi người đều vui mừng, thậm chí reo lên, sung sướng quên mình như ta thường thấy nơi những con người đơn giản. Họ chúc tụng vị Lạt-ma, cảm tạ và xin ông nán ở luôn tại vùng đó. Họ sẽ xây cho ông một căn nhà đá, xin ông trở thành đạo sư của toàn làng để có thể trao truyền phép chuyển tâm thức Phowa, cùng với một đại sư Karmapa vô hình.

Vị Lạt-ma ở lại với dân làng một thời gian và mọi người đều tin vị đại sư karmapa chính là một cánh cửa vào đất Phật Dewachen dù Ngài không trực tiếp hiện diện. Cả gia đình đó đều cầu khẩn tới ngài vì họ biết rằng cõi Dewachen không phải đợi người ta lúc chết mới mở mà ngay tại đây và bây giờ, ai cũng có thể tìm kiếm được.

Một ngày nọ, tin tức bay tới miền Bắc Tây Tạng xa xôi: vị Karmapa hiện đang ở miền Nam và đang truyền bá giáo pháp. Vị Lạt-ma nọ nghe tin, vội vã từ giã dân làng và đi về phía Nam.

Vài tháng sau, ông quì trước Gyalwa Karmapa(31) và nhận phước lành của Ngài, sau lưng là một hàng dài tín đồ, tăng sĩ, tầm sư từ mọi nơi của đất Tây Tạng. Ông nhìn thẳng vào mắt Karmapa không nói một lời. Trên mặt vị Phật sống bỗng xuất hiện một nụ cười rạng rỡ. Ngài cúi mình, nói nhỏ vào tai vị Lạt-ma du sĩ: “Lần đó trên miền Bắc, làm phép chuyển tâm thức cũng mệt lắm nhỉ?”.

Sau đó Karmapa lấy vòng cầu nguyện đeo cổ, cầm trên tay, gõ vài cái vào đầu Lạt-ma và nói thêm: “Nhưng lần đó, chúng ta cũng làm được việc rồi… Tất cả đều tốt cả chứ?”.

“Tốt cả”, Lạt-ma du sĩ trả lời, nước mắt đầy tròng. Bây giờ ông đã biết rõ, một tâm thức giác ngộ như Karmapa không hề chịu sự ngăn ngại của thời gian hay không gian, vượt qua mọi trở ngại tưởng chừng có thực, để gần học trò của mình, dù người học trò đó đi tới cõi nào, sắc giới hay vô sắc giới.

5 giai đoạn khi ngồi thiền - Thầy Hằng Trường

Kỳ 01

Thường mình hay nghĩ rằng thiền tức là Phật giáo, chỉ đó đạo Phật mới có thiền là cứu cánh, và tất cả các loại thiền khác là ngoại đạo. Gần đây phát sinh ra nhiều pháp môn hay cách tu đốt giai đoạn, cách thiền làm sao để thấy Phật cho mau, điện chạy khắp người, hay làm sao khống chế não bộ cho không có tư tưởng... Có đủ loại thiền, người nào cũng nói tới thiền. Cho nên thiền cần được đề cập rõ ràng để mọi người, trong thời đại này, đều có thể học được mà không bị tẩu hỏa nhập ma. Tẩu hỏa nhập ma là một vấn đề khiến nhiều người không dám tu thiền.

* Định nghĩa Thiền
Trước hết nên minh định lại là thiền không phải của duy nhất Phật giáo. Tất cả các tôn giáo đều có một phương pháp khiến tâm của người thực hành trở vào trạng thái vắng lặng.

Vậy thiền có làm cho mình tịnh tâm không? Nhiều người nói: “Thưa thầy, mỗi lần con ngồi là đầu óc tán loạn. Chừng nào đầu óc con nhẹ nhàng trở lại thì con sẽ ngồi thiền”. Thật ra không phải chờ đến lúc óc hết tán loạn rồi mới ngồi thiền, mà vì tư tưởng mình không rõ ràng, đầu óc đầy dẫy vô minh, nên mình mới phải ngồi thiền. Thiền có phải là sự lắng đọng của tâm không? Thiền để tâm mình không vọng tưởng có phải là mục đích đầu tiên và cuối cùng của thiền hay không? Điều này không nhất thiết.

Mỗi tôn giáo đều có phương pháp thiền riêng và thực ra, mỗi chúng ta ai cũng thiền hàng ngày mà mình không biết đó thôi. Như vậy, mình phải định nghĩa thiền như thế nào đây?


Nếu dùng ngôn ngữ của thời đại thì thiền là phương pháp khiến cho tâm mình vắng lặng nhưng cởi mở, không khoáng, thoáng. Nói cách khác, thiền là làm cho tâm mình không ngừng khai mở. Tại sao? Nếu đi sâu vào triết lý của thiền - không phải phương pháp - thì đạt được trạng thái giác ngộ, sẽ rỗng lặng vô cùng. Trạng thái rỗng lặng này gọi là như thị như thị, vượt ra ngoài mọi thế tục trần gian, nhưng đồng thời lại bao hàm tất cả chuyện của trần gian mà không bị ô nhiễm. Nói vậy, các bác nghe khó hiểu. Nhưng đó là định nghĩa mà người ta thường nghe nói tới.

Bây giờ mình chỉ cần biết một chuyện vô cùng quan trọng: càng ngồi thiền tâm mình càng khai mở, càng tiến hóa hơn. Nếu mình đi tới trạng thái vắng lặng lúc ngồi thiền, nhưng khi xả thiền thì vợ, mình không muốn nói chuyện cùng; cha, mình cũng thèm chào; con, mình cũng mặc kệ; trạng thái như vậy là hư rồi. Còn nếu mình là một đạo nhân bỏ lên núi ngồi tu hành một mình, cho rằng dưới này là địa ngục trần gian, tôi lên niết bàn tu, thì cũng trật luôn. Người tu thiền phải có một sự khai mở gì đó, phải là một người đầy tình thương, đầy lòng từ bi, một người có trí huệ siêu việt, có thể cống hiến tích cực trong xã hội. Nếu tu thiền chỉ để trở thành một đám mây bay lơ lửng trên trời, thành một hòn đảo không ai đụng tới, thì tu như vậy là không đúng. Nếu vì đời này có nhiều chuyện khổ, mình muốn tu tới chỗ hoàn toàn yên tịnh, vắng lặng; như vậy cũng không có ý nghĩa gì trong vũ trụ nhân loại này.

Thời đức Phật, lúc đầu ngài dạy về Khổ, Tập, Diệt, Đạo: thế giới này là khổ, nguyên nhân của khổ từ đâu, làm sao giải được khổ, trạng thái cuối cùng khi không còn khổ nữa được gọi là Niết Bàn. Nhưng đến cuối đời ngài, khi giảng về Pháp Hoa và Niết Bàn thì ngài lại nói như vầy: “Mỗi người đều có một đặc tính gọi là Phật tánh. Làm sao khai mở Phật tánh đó ra, như thị như thị, Phật tánh đó làm cho mình có con mắt nhìn mọi sự là như vậy. Nếu có con mắt đó thì mình thực sự giải thoát và nếu có con mắt đó thì cái khổ cũng tương đối. Khổ đó chỉ là một ảo ảnh do bản ngã của mình nhận ra và chấp trước vào mà thôi”.

Nói một cách khác, tu thiền là sự không ngừng khai mở chân tâm. Do đó, người ta thường nói “kiến tánh thành Phật”. Cũng thường nói “khai ngộ”, khai là mở ra, ngộ là giác ngộ. Ngay chữ khai ngộ đã nói lên mục đích và phương pháp của thiền. Nếu các bác đồng ý như như vậy thì sẽ thấy rằng, té ra mỗi ngày mình cũng có thiền rồi. Có bác nọ, thầy gặp trên đường đi ở Mile Square Park, ngồi co tay chân lên xuống, thầy mới hỏi: “Bác làm chi đó?”
“Tôi tập thể thao hàng ngày”
“Bác tập môn gì đây?”
“Tui tập sao cho tay tui mở ra, chân tui mở ra, người tui cũng mở ra, là tui thấy khỏe rồi”.
“Ồ, vậy môn tập này có tên gì không?”
“Dạ không, chỉ có chừng ấy thôi”.

Thầy mới hỏi tiếp:
“Vậy bác ở đó tập như vậy có vui không?”
“Có, đây là hạnh phúc lớn nhất của tui hàng ngày. Tui tới đây hàng ngày, ngồi dở tay chân lên xuống, mà không ai quấy rầy. Tâm tôi hân hoan vì bầu trời xung quanh tôi rộng mở, tâm tôi cũng rộng mở, nên tui cảm thấy sung sướng”.

Đương nhiên là lời nói của bác đó không như vậy nhưng ý của bác là vậy. Thưa các bác, vị cao niên này đang làm gì đây? Ông đang thiền. Ông mở tay mở chân, rồi ông mỉm cười, ông nhìn bầu trời bát ngát, tâm ông rộng mở: đó là thiền. Các bác có thể hỏi:
“Trời ơi, thiền kiểu đó làm sao giác ngộ được?”

Thiền không phải là sự giác ngộ, thiền là sự khai mở để giác ngộ từng tầng tâm thức một. Nếu tầng tâm thức của bác cao niên này ở chỗ đó, thì đó là sự giác ngộ của bác.

Đôi khi mình có những truy cầu rất lạ lùng. Mình muốn làm sao được khai ngộ bằng như Phật và mình cố chạy đua làm sao để tới được mục đích đó. Mình còn thi đua với nhau như tôi ngồi thiền được ba giờ, cô ngồi được bao lâu? Tôi thấy được năm ông Phật, còn bác thấy được bao nhiêu? Tôi chuyển được luân xa trong người tôi như vậy đó, còn bác chuyển được bao nhiêu luân xa rồi?

Thành ra, tu hành nay biến thành một sự tranh đua. Tranh đua thì tâm đóng lại. Tâm đóng lại thì làm sao gọi là khai mở được. Cho nên, mình thường mắc vào trong cạm bẫy của bản ngã: mình so sánh với nhau, đố kỵ với nhau, mình ghen với nhau mà quên rằng thiền là sự chấm dứt của đố kỵ, ghen tuông. Khi mình không đóng tức là mở, khi mở tức là thiền. Do đó, nếu mở một lần thì chỉ thiền một lần thôi. Còn khai mở không ngừng thì tức là thiền.

Như vậy, thiền là cách làm sao cho tâm mình không bị đóng lại. Nhiều khi không phải vì lý do tôn giáo mà là do bản năng con người, mình không muốn nói chuyện với ai cả, mình ngồi đó nhắm mắt lại để cõi lòng mở ra. Nhưng nhiều khi mình phải làm ngược lại, phải ra nói chuyện với người này, người nọ để tâm mình mở ra. Nói một cách khác, bản năng muốn khai mở là động lực sống của con người chớ không phải thiền là ngồi khoanh chân lại. Thiền là khả năng khai mở không ngừng.

Một ông thiền sư ngồi im lặng thiền suốt 7 giờ. Ông ở trong một trạng thái rất nhập định thâm sâu nhẹ nhàng, lỗ tai ông thính vô cùng. Ông vừa mới xuất định và đứng lên thì sư phụ cho người xuống gọi, bảo ông ra đồng làm việc. Khi làm việc, ông thấy tất cả mọi việc xung quanh đều im lặng và ông cũng thanh tịnh vô cùng. Sư phụ bắt ông làm tới tối mịt mới thôi. Ông mệt vô cùng, nhưng với công phu thiền 7 giờ, ông vui vẻ, yên tịnh nhắm mắt nằm nghỉ. Nhưng ngủ chưa được bao lâu, mới 3, 4 giờ sáng, ông sư phụ lại bảo ông ra ngoài giặt quần áo sớm. Cứ vậy, sư phụ quần thảo ông luôn 10 ngày khiến ông không có giờ rảnh để nghỉ ngơi hay ngồi thiền được. Sau 10 ngày thì chân tay ông rã rời, ông mệt không thể tưởng tượng được. Trí não ông không thể duy trì được trạng thái như trước đó 10 ngày. Ông nằm xuống ngủ và nghĩ 3 giờ sáng sẽ dậy. Nhưng vừa nằm xuống là ông sư phụ gọi và bảo ông:
“Mái ngói trên nóc nhà bị bể, con hãy lên đó thay giùm thầy”.
“Bây giờ là 11:30 đêm rồi, thưa sư phụ”. Ông lên giọng gắt gỏng, khó chịu, vì thiếu ngủ và mệt.
Thưa các bác, bao nhiêu công năng thiền định suốt 7 giờ biến đâu mất rồi. Sư phụ nói:
“Không sao, con cứ lên thay đi”.
Ông cũng leo lên thay nhưng trong miệng lầm bầm không vui. Khi ông trở xuống, sư phụ mỉm cười hỏi:
“Sao, con có muốn ngồi thiền chút xíu không?”
Ông đệ tử đáp:
“Thưa thầy, bây giờ con chỉ muốn nằm xuống ngủ thôi, không muốn ngồi thiền gì cả”.

Wednesday, April 30, 2014

Thịt chà bông chay ăn với cháo trắng






Hôm nay mưa tầm tả tối ngày , tự nhiên mình thèm ăn cháo đặc với thịt chà bông chay và trứng gà kho . Mình làm dã chiến thịt chà bông chay , ăn cũng được lắm . Làm khoảng 15 phút ra 2 món , thịt gà chay khô mình đem ngâm nước ấm cho mềm , sau đó xé nhỏ ra , vắt khô và đem lên chảo , bỏ dầu ăn , đổ thịt chay vào , nêm gia vị cho vừa ăn , mới đầu mở lửa cho thật lớn . đảo nhanh tay khoảng 10 phút , sau đó vặn lửa thật nhỏ và lâu lâu lại trở 1 lần , tới thấy nó khô hết thì ăn được rồi , mình hơi thiếu màu đậm chút cho đẹp , mai mốt làm lại mình bỏ tí đường đã thắng có màu vàng đẹp , thì thịt chà bông chay này sẽ nhìn hấp dẫn hơn . 
Trứng gà cũng đánh bông lên , nêm gia vị cho vừa ăn , rồi cũng bỏ vào nồi nhỏ khuấy cho đều , khoảng 5 phút trứng chín , rắc tiêu nhiều nhiều vào ăn cũng ngon lắm .  Mua gạo đại hàn nấu cháo kiểu này ăn ngon lắm . 



Tâm mình là người thợ vẽ rất giỏi



   Hôm nay lại nói chuyện với ông SP nữa , mình có nhiều cái thấy hay hay nên đem lên đây chia sẽ thêm cho mọi người biết và hiểu thêm cái tâm thức của con người hoà hợp với không gian pháp giới như thế nào nhé :)

   Khi nào mà có dịp nói chuyện với SP là mình hỏi cho tới bến bờ luôn , hỏi sâu vậy mới biết cho rõ ràng chứ . Vì khi cái tâm mình đi tái sanh vô cái thân này là mình bị vô minh che lấp nên chả hiểu gì cả ngoài việc ăn mặc ngủ nghỉ phiền não giận hờn tham sân si và làm sao kiếm cho thật là nhiều tiền , chỉ vậy thôi , chứ ngoài ra chả cần biết thêm gì nữa ..... khi biết đạo thì mình muốn tìm hiểu  thêm hơn nữa , cho biết thêm ngoài cái thân xác giả tạm này thì mình còn cái gì khác khg ? Và cái gì kỳ lạ xảy ra chung quanh mà chi phối đời sống của từng người và cách nào để chuyển hóa nó , cho nó tốt hơn , đỡ khổ hơn khg ?  Ông chồng mình thì tối ngày ổng cứ nói con người nghèo hay giàu hên hay xui là do làm và quyết định sai lầm nên đưa tới hậu qủa nghèo hay giàu , hên hay xui .... nhưng ổng chỉ nhìn thấy cái "ngọn ", cái "qủa " chứ khg có nhìn thấy được cái " gốc " của nó ...... mỗi ngày mình bị gì là do nhân qủa chi phối , nhân qủa này rất công bằng và cũng rất là "độc địa " , nó chẳng cho ai chạy thoát khỏi ,  con người như mấy ông công an hay FBI có thể nhầm lẫn chứ nhân qủa là khg nhầm lẫn 1 em nào cả , nó bắt ngay chóc luôn , khg em nào chạy khỏi tay của hắn , lưới trời tuy lớn nhưng khg có con muỗi nào  chạy thoát , em nào làm ác coi , giờ thì thoát nhưng ngay năm sao hạn xui coi , cái qủa nó ập tới muốn nín thở mà chết giấc với nó lun  :)

  Quay về với cái  " Tâm " của con người , tâm yếu hay  mạnh là do công phu tu tập của từng người , cái tâm này nó hoà hợp với hư không , cho nên ai mà sống dưới bầu  hư không này thì khi tâm khởi động niệm gì là lập tức bị động hết .... ví dụ như : thí dụ mình bực bội con mẹ oan gia này qúa nghen , mình khởi tâm ghét bả qúa trời , thì bên kia tưởng mẹ oan gia đó vui sướng sao , bả cũng khó chịu gần chết lun đó chứ có an ổn như mình tưởng đâu , cho nên nói bức dây động rừng là câu này đúng lắm đó ....cho nên SP dạy mình phải khởi tâm từ bi thương mụ oan gia đó ....mình cãi : khó lắm SP ơi , vì con là phàm phu lục tặc mà , cái đó khó làm lắm chỉ có những bậc A La Hán mới thương được kẻ thù của mình thôi  :) ...... SP bảo : khó cũng phải ráng mà cắn răng làm , rồi SP nói : con thấy trái xoài cát khg , khi còn sống nó chua chát lắm , nhưng khi chín thì nó ngọt qúa chừng luôn .... tại sao con khg tập giống như trái xoài đó , trên đường tu khg bị thử thách thì  làm sao trổ qủa ngọt như trái xoài cát đó được  :)  ....càng chua càng chát càng đắng mà mình biết chuyển đổi nó thì sẽ ra xoài chín rất là ngọt .....SP nói ráng tu đi , rồi trí vô sư của con sẽ dạy con phải làm sao ?  Mà đúng là ông SP này đọc được ý nghĩ của mình nghen , nói chuyện với SP biết bao lâu này đâu nghe SP nhắc tới trí vô sư này đâu , tự nhiên mấy ngày nay mình nghĩ về vô sư trí này nên SP mới xài chữ này .... đúng là lần nào nói chuyện SP cũng đọc được cuốn sách trong đầu của mình , mình nghĩ gì là lập tức SP đọc được liền ..... cho nên SP nói mình đừng đi gây oán thù với ai , khi họ ghét mình , họ khởi niệm ác với mình thì tâm của mình cũng bị bất an theo họ , vì sống cùng 1 bầu trời này , tâm họ nghĩ tới mình mà họ động thì mình cũng bị đau khổ theo .... mà cái vụ này mình tin lắm nghe , vì có rất là nhiều lần , mình vừa nghĩ trong đầu là mình gọi phone cho ai đó , mà mình mắc công chuyện gì chút chưa kịp gọi thì người đó gọi cho mình rồi ....mình hỏi SP thì SP nói tâm của con người mạnh lắm , và nhanh hơn điện thoại nữa , làn sóng từ trường trong đầu mình rất mạnh , mình khởi ý nghĩ gì là lập tức người đó nhận được làn sóng đó liền ... cho nên đừng ai chọc tui nổi sân nghen , tui mà sân si lên là người chọc đó cũng muốn chết chứ khg giỡn chơi đâu , mình nói thật đó chứ khg có hù ai đâu nghen , vì hồi xưa mình từng chiến đấu với mụ oan gia kia , mấy chục năm chiến đấu ròng rã , mình tưởng chỉ có 1 mình mình bị thương , ai ngờ hỏi ra mụ cũng bị phiền não muốn điên lun chứ chả tốt đẹp gì hơn mình , ai mượn chơi ác với tui trước làm chi chứ  :)

  Cho nên phải ráng giữ chánh niệm trong tâm mình , hong thôi là mấy mụ oan gia của mình chết queo hết ...hic...SP bảo con phải ráng sống trong hiện tại , phải bằng mọi cách tìm ra điểm tốt của mụ oan gia đó , làm khg nổi cũng phải ráng mà làm , vậy mới thật sự tu đúng đường ....SP bảo nếu con nuôi dưỡng cái tâm ghét bả thì kiếp sau SP bảo đảm sẽ gặp lại đó , hỏng chừng là làm vợ chồng để chơi chết nhau .... mình bảo : ewww, tụi con đồng phái kiếp này thì kiếp sau làm sao mà làm vợ chồng được .... SP bảo : nghiệp nó dẫn đi tái sanh mà , con đâu tự chủ được mình làm cái gì ở kiếp sau đâu ....wow nghe SP nói thấy ghê qúa , trời , kêu mình gặp bả ở kiếp sau chắc mình  ói tới  mất mạng lun qúa  :) ..... cho nên giờ thôi xóa hết , giữ tâm trong sáng ngàn sao , khg thù khg ghét là thượng sách  ...hihi....Chúc các bạn có nhiều ngày an lạc .