Nếu lỡ có mang thai mà điều kiện qúa khổ thì nên ráng sanh đứa bé ra và bỏ trước cổng Chùa , ít ra đứa trẻ còn có thể tu được để đi độ đời , đừng bao giờ destroy cơ hội làm người của bé .
Các bạn nên nhớ cho điều này : Khi trứng rụng và kết phôi thai thì 13 ngày đã có tim thai, mà có tim thai là có Linh hồn rồi.
Con có một người bạn thân ở Đài Bắc. Cô vốn là một thầy thuốc giúp người phá thai, y thuật của cô rất giỏi nên đã giúp rất nhiều người bỏ thai. Sau khi cô được học văn hóa truyền thống thì phát hiện ra việc làm này là giết người nên cô đã bỏ nghề, quyết định không làm nữa. Có một lần, trước đó khoảng một tháng, cô ấy tìm đến nhà con rồi thuê một căn phòng đối diện nghỉ dưỡng. Nửa đêm, khoảng 3 giờ sáng, cô điện thoại cho con khóc nức nở và cầu cứu:
– Chị Gia Lệ ơi, xin hãy cứu em.
Con cứ nghĩ cô ấy bị kẻ xấu ức hiếp nên mới bảo cô gọi cảnh sát. Nhưng cô ấy trả lời:
– Không phải, không phải, cứu em, cứu em.
– Con hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
– Em đang ở nhà nghỉ.
Rồi cô khóc đến tắt tiếng, không thốt lên thành câu. Con nói:
– Vậy em mau qua chị đi.
Khoảng 4 giờ thì cô ấy qua đến chỗ con. Vừa vào đến nơi thì cô ấy ôm chặt lấy con, đầu tóc rũ rượi, cả người run cầm cập, sợ kinh khiếp. Con cứ ngỡ phía sau cô ấy còn có kẻ xấu bám theo nên con mới hỏi :
– Có ai theo em không ?
Cô ấy không trả lời mà khóc liền một mạch suốt 3-4 tiếng đồng hồ. Sau khi bình tĩnh trở lại, cô hỏi con:
– Chị Gia Lệ có biết gì không? Có rất nhiều trẻ con đầy trời, khắp đất. Những đứa trẻ này thiếu tay, thiếu chân, không có đầu…chúng đến bóp cổ em, khiến cho em thở không ra hơi.
Sau khi học lớp văn hóa truyền thống, cô ấy đã bỏ nghề này rồi thì tình trạng này cứ liên tục xảy ra với cô ấy, khiến cho cô bị bệnh thần kinh. Người chồng mới đưa cô đến bệnh viện tâm thần, hết thảy mọi người đều cảm thấy rằng cô ấy bị điên, cứ ngày nào cũng bị hành hạ như vậy thì làm sao khỏi bệnh. Bản thân cô ấy cũng rất đau khổ, ban đêm không tài nào ngủ được, vừa chợp mắt thì các vong nhi (tiểu anh linh) liền xuất hiện khủng bố tinh thần rất dữ dội. Cô ấy cảm thấy không còn thiết sống nữa, sống như vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì cả. Như thế không phải địa ngục thì là cảnh giới gì?
Và một trường hợp khác là con có một cô bạn cũng là bác sĩ phá thai, sống tại Thượng Hải. Cô bác sĩ này thường giúp người khác hủy hoại thai nhi. Sau này cô mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, đó là khi cánh tay cô vừa duỗi ra thì thịt cứ rớt rụng xuống. Ngày nào thịt cũng rơi, máu chảy tùm lum, ai nhìn thấy đều rất kinh hãi. Cô cảm thấy rất đau khổ, cô đã tìm đến tất cả bệnh viện trong nước để điều trị chứng bệnh quái lạ này, nhưng hầu như các bác sĩ Đông, Trung, Tây y thảy đều bó tay. Họ bảo chứng bệnh này quá kỳ lạ nên không chữa được.
Sau này, nghe nói ở Hồng Kông có thể trị được nên gia đình cô đã đưa cô đến để châm cứu, mỗi lần châm cứu tốn khoảng 480 ngàn NDT (khoảng gần 75.000 đô la Mỹ). Gia đình cô cũng giàu có nên vẫn điều trị cho cô. Thế nhưng, tình hình vẫn không khả quan, cô lại đau khổ và…hết cách.
Về sau, nhờ một người bạn giới thiệu nên cô may mắn được tiếp xúc với Phật pháp. Người đó khuyên cô hãy học Phật, niệm Phật đi. Sau khi học Phật rồi, cô tham gia vào một Pháp hội và thành tâm thành ý niệm Phật cầu sám hối lỗi lầm. Dù sao thì cô ấy cũng đang bệnh nặng sắp chết rồi, thôi thì niệm Phật, cái gì cũng buông xả hết, ngày nào cũng chăm chỉ mà niệm Phật. Trong thời gian niệm Phật thì xuất hiện một kỳ tích. Trong thời gian chí thành niệm Phật, cô ấy đã nôn ra một vật vừa đen vừa hôi thối. Nôn ra hết thì da dẻ cô ấy lập tức thay đổi, da thịt không còn rơi rụng, vết thương bắt đầu kéo mài. Chồng của cô ấy vốn chưa bao giờ biết đến Phật pháp, nay chứng kiến được sự nhiệm mầu của cô ấy thì cả nhà cùng quy y Tam bảo, trở thành những Phật tử thuần thành.
Hai trường hợp trên đây chính là Báo ứng hiện đời. Trường hợp này, họ đã chân thật sám hối nên mới hiển hiện cái Quả báo này để cho mọi người cùng được xem thấy, nhằm khuyên bảo mọi người nhất định đừng phá thai nữa. Như vậy có thể tiêu trừ được nghiệp chướng của cô ấy.
Cho nên, vạn phần đừng bao giờ KHUYÊN NGƯỜI PHÁ THAI, KHÔNG NÊN LÀM NGHỀ PHÁ THAI VÀ BẢN THÂN CŨNG ĐỪNG TẠO TÁC RA THAI NHI ĐỂ RỒI PHẢI ĐEM BỎ. Tội này cực trọng, bởi vì bạn giết súc sinh hay giết người là kẻ thù của bạn thì tội còn nhẹ hơn một chút, chứ giết con của chính mình thì tội rất nặng. Vong nhi trở thành oan gia trái chủ đeo bám mãi những người kết oán với nó, chờ cơ hội để trả thù, làm sao bạn có thể trốn thoát được?
Nếu đã từng phạm phải lỗi lầm thì bạn hàng ngày phải ra sức chân thành sám hối ăn chay, niệm Phật, đem công đức này hồi hướng cho các vong nhi mà mình từng bỏ, sau đó trải rộng ra hồi hướng cho tất cả các tiểu anh linh trên thế giới này bị cha mẹ phá bỏ, thì may ra mới có thể hóa giải được mối oán cừu sâu nặng này.
Đệ tử ghi chép lại hai câu chuyện thật này hầu chia sẻ khắp những người hữu duyên. Nếu có chút công đức nào, xin hồi hướng cho hết thảy các tiểu anh linh tận hư không, khắp pháp giới có thể buông bỏ oán thù, nhất tâm niệm Phật cầu sanh Tịnh độ, vĩnh viễn lìa khổ được vui.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Diệu Âm Lệ Hiếu kính ghi lại từ đĩa “Quý trọng sinh mạng, xin đừng phá thai giết con” – Cuộc phỏng vấn giữa cô Đinh Gia Lệ và Hòa thượng Tịnh Không năm 2011
http://www.duongvecoitinh.com/index.php/2015/11/qua-bao-cua-nhung-nguoi-hanh-nghe-pha-thai/