Friday, April 1, 2011

Bóng đen trong Phật niệm _ TT Thích Minh Thành giảng rất hay và vui

http://thuvienphathoc.blip.tv/file/4963443/

Video thumbnail. Click to play
Click to Play


Nếu xem khg được các bạn bấm vào link dưới đây để xem trực tuyến :
http://thuvienphathoc.blip.tv/file/4963443/

- Cuộc đời này người ta muốn nói gì kệ người ta,miễn làm sao TÂM mình gần với Phật,TÂM mình làm lợi ích cho mọi người....Tâm an tỉnh là hạnh phúc lớn nhất trong đời người.
-Người ta nói nặng mình bao nhiêu khg cần biết ,mình khg bao giờ xuống ký,người ta tâng bốc mình cũng khg bao giờ lên ký , cho nên đừng sống bằng cái lưỡi của người khác,mình làm chủ lấy mình,đừng bao giờ thành món đồ chơi của người khác....Người ta muốn mình vui ,người ta lại vổ vai : " Trời ơi ! cô Hai tu chừng nào nó đẹp ra chừng nấy " ,mỉm cười hoài ........Người ta muốn mình buồn ,người ta nói :" Con mẹ này mà tu cái gì ? Càng ngày tu thấy bả càng sân chừng nấy "
- Người mà nói xấu ta ,người mà hủy nhục ta là người mang đến hạnh phúc cho ta .Còn ta mà hủy nhục người ,ta phỉ báng người ,ta mắng chửi người tức là ta mang đến cái họa cho ta
-Cây trồng mà muốn ra hoa kết trái thì qúi Phật tử  phải liệng rác vào trong đó,lấy đất móc sình non lên,tưới rác rưởi lên mà bón phân nhiều chừng nào thì cây càng xanh lá....Muốn cho cây Bồ Đề tốt mà cứ kêu người ta tưới dầu thơm vô hoài làm sao mà xanh lá được....Ngày xưa Ngộ Đạt Quốc Sư được khen 1 cái thì bị mục ghẻ mặt người liền.........
 

TÂM TỊNH THÌ CÕI TỊNH





Có một vị nam cư sĩ mỗi ngày thường hái hoa tươi trong vườn nhà mình đem đến chùa chí thành dâng cúng Phật. Một hôm, khi đem hoa đến điện Phật, chợt gặp Thiền sư Vô Đức từ pháp đường đi ra. Thiền sư hoan hỷ nói:

- Lành thay! Lành thay! Mỗi ngày anh đều đem hương hoa chí thành dâng cúng Phật, theo kinh nói, thường dùng hương hoa cúng dường, đời sau sẽ được phước báo thân tướng trang nghiêm!

Cư sĩ nghe nói, vui vẻ đáp:

- Đó là bổn phận con phải làm! Mỗi ngày khi đến chùa lễ Phật thì tâm con mát mẻ, giống như được tẩy rửa nhưng khi về đến nhà thì lại phiền muộn. Bà nội trợ thường phiền hà ồn náo như cái chợ, con làm sao giữ gìn tâm mình cho thanh tịnh thuần khiết?

Thiền sư Vô Đức hỏi:

- Ông thường dùng hoa tươi cúng Phật, hẳn có ít nhiều kiến thức về cắm hoa, bây giờ tôi hỏi ông, làm cách nào để giữ cho hoa được tươi lâu, tốt đẹp?

Cư sĩ đáp:

- Muốn giữ gìn hoa được tươi lâu, mỗi ngày phải thay nước, và khi thay nước nên cắt bỏ một phần dưới cành hoa đi, vì phần cành nằm trong nước dễ bị thối rữa. Khi cành thối rữa thì khó hấp thu nước, làm cho hoa mau héo tàn.

Thiền sư Vô Đức nói:

- Giữ gìn cái tâm thanh tịnh thuần khiết cũng giống như thế. Hoàn cảnh sinh hoạt của chúng ta giống như nước trong bình, còn chúng ta là hoa. Chỉ có thường xuyên lọc sạch thân tâm, sửa đổi tính tình và luôn luôn sám hối, sửa đổi khuyết điểm mới có thể tạo nên sự tươi mát, an nhiên. Nghe xong, cư sĩ hoan hỷ làm lễ cảm tạ:

- Cám ơn thiền sư khai thị cho con! Hy vọng sau này có cơ hội, con sẽ thân cận thiền sư, ở trong tự viện làm thiền giả, an hưởng chuông sớm mõ chiều, yên tâm tĩnh trí trong tiếng kệ lời kinh.

Thiền sư Vô Đức nói:

- Đâu cần đợi cơ hội đến ở trong tự viện, ông hít vô thở ra đó là kinh kệ, mạch đập đó là chuông mõ, thân thể là chùa chiền, hai tai là tỉnh giác thì ở đâu cũng yên tĩnh.

BÀI HỌC ĐẠO LÝ:

Nước trong bình tự nó không thể trở nên hôi thối nếu không cắm hoa vào. Hoàn cảnh sống của chúng ta cũng như thế, sẽ không rắc rối, phiền phức… nếu chẳng có những tâm niệm xấu ác hiện hành.



Kinh Phật nói “Tâm tịnh thì cõi tịnh”. Một khi tâm thanh tịnh thì ở đâu cũng là đạo tràng, trở thành Tịnh độ. Vì vậy, mấu chốt của việc tu tập là luôn tịnh hóa thân tâm của mình.

Nhiều người nghĩ rằng, cuộc đời vốn đầy dẫy những nhiễm ô, tệ nạn, cám dỗ nên khó giữ tâm trong sạch. Họ ước muốn có một hoàn cảnh sống tốt hơn để có thể tu tập, và hẹn một ngày nào đó, có cơ hội sẽ vô chùa tu chẳng hạn. Nhưng họ đâu biết rằng, nếu đem tâm niệm bất thiện vào chùa thì cũng khó giữ được thanh tịnh chốn thiền môn! ( Đọc đến khúc này nhớ lại sư phụ của CN thường hay nói : Con  phá qúa mà về cõi Phật A Di Đà thì Phật bỏ chạy hết ...hihi... CN nói : Vậy càng tốt ,con sẽ có cõi riêng của mình ....hihi...)



Kinh Bát Đại Nhân Giác nói: “Tuy vi tục nhân, bất nhiễm thế lạc”. Đó là nhân cách của người học Phật. Vẫn sống giữa cuộc đời, phải đối mặt với cơm ăn áo mặc, bon chen danh lợi, nói chung bị vây quanh bởi tiền tài, danh vọng, sắc dục… mà người con Phật vẫn nỗ lực để luôn giữ mình trong sạch, không bị thói đời chi phối, vẩn đục.

Để làm được điều này, trước hết bản thân mỗi chúng ta phải “tự tịnh kỳ ý”, tức làm sạch tâm ý của mình. Một khi tâm ý đã thanh tịnh thì mình có thể “Nhẫn nhịn đời nhưng không để cho quyền lực đen tối của đời sai sử. Tùy thuận thế gian nhưng không bị nhấn chìm trong dòng xoáy dơ bẩn của thế gian”.

Kinh Duy Ma nói: “Chúng sinh là Tịnh độ của Bồ tát”. Chúng ta chưa phải là Bồ tát nhưng nếu có thể giữ “tâm bình khí hòa”, biết lắng nghe và chia sẻ trong tinh thần hiểu biết-thương yêu, thì mỗi gia đình của chúng ta cũng sẽ biến thành một Tịnh độ nho nhỏ!

Ôi bài này hay qúa ! CN sưu tầm từ trang blog  :  

http://lotus-lantern-canada.blogspot.com/2011/03/tam-tinh-thi-coi-tinh.html

DUYÊN NGHIỆP Ở NƠI TA

Tác giả TS Vũ Gia Hiền








Đã nhiều lần nghe nói về sự hiền từ của các nhà sư và sự đối xử từ bi của đạo Phật, nhưng vì chưa chứng kiến nên tôi vẫn còn hoài nghi. Âu cũng tại vì tôi là người nghiên cứu khoa học tâm lý, nên cứ muốn chứng minh mọi sự phải rõ ràng, phải mắt thấy, tai nghe.



Tôi chưa bao giờ được chứng kiến sự ứng xử của các nhà sư ở ngoài đời mà chỉ biết về các nhà sư ở trong chùa qua các câu chuyện chân kính.







Tuy rằng tin vào sự hiền hậu, những lời nói từ tốn, luôn nhận lỗi về mình, nhưng sự hoài nghi trong tôi về đời sống thực ở các nhà sư vẫn không thể trút bỏ, nhất là khi có nhiều tin đồn trái chiều, thất thiệt về đời sống của một số nhà tu hành. Phải chăng vì thế mới là đời thường? Rồi dịp may đã đến với tôi:





Trong một chuyến đi giảng ở trường Cao đẳng Văn hóa Nghệ thuật và Du lịch tại thành phố Nha Trang, hôm đó, tôi rời trường vào lúc 11 giờ trưa để gấp rút về SaiGon. Các em sinh viên vui vẻ tiễn tôi ra xe với tình cảm thân thiết.





Trên đường đi, xe bất ngờ thắng gấp, tôi giật mình, nhìn về phía trước và thấy một chiếc xe máy lượn vòng trước xe của chúng tôi đụng phải một nhà sư đang đi bộ ngang qua đường, nhà sư ngã lăn ra đường một lúc mới tự đứng dậy được.



Lúc đó, người chạy xe máy dừng lại định đỡ nhà sư dậy. Với vẻ mặt tự nhiên và hiền từ, nhà sư chắp tay nói với người đã đụng phải mình: “xin lỗi, xin lỗi…”.





Tôi thật sự ngạc nhiên, vì người sai là anh chạy xe máy chứ không phải nhà sư, và ngạc nhiên hơn nữa là nhà sư vẫn có phong thái từ tốn, nhận lỗi về mình, không chút bực tức, trách móc. Mọi việc được giải quyết như vậy, không một lời qua tiếng lại…



Hình ảnh nhà sư theo tôi suốt buổi chiều hôm ấy, và đến nay điều đó vẫn thôi thúc tôi không thể không viết lại câu chuyện này. Lòng tự hỏi, không biết bằng cách nào mà nhà sư lại bình thản khi bị xe gắn máy đụng ngã lăn ra đường, và điều gì đã giúp nhà sư không oán trách người đã gây ra tai nạn cho mình?





Trong cuộc sống của chúng ta, nói tốt đã khó, nhưng có được hành vi ứng xử tốt là việc khó hơn. Bản năng của con người là phản xạ, tự vệ trong các tình huống khi có tác động bởi ngoại cảnh.



Nếu người bình thường, hiền lắm thì cũng mắng cho anh chàng đi ẩu một hồi, nhưng ở nhà sư, vẫn nụ cười vô sự để mọi sự yên lặng qua đi, trong khi việc đau đớn do trầy xước thân thể là không thể nào tránh khỏi.





Tôi nghĩ, nếu là tôi, thì việc đầu tiên là phải kiểm tra cơ thể xem có bị thương tích gì không, sau đó phải nhận định đúng sai, ai chịu trách nhiệm đến đâu, lỗi do tôi hay do người chạy xe… để có hướng giải quyết. Nhưng đối với nhà sư sao mà mọi chuyện trở nên đơn giản thế.



Có ai bắt nhà sư phải cam chịu thiệt thòi như vậy? Người chạy xe cũng định đỡ nhà sư dậy cơ mà, nhưng nhà sư lại tự đứng dậy và xem mình là người có lỗi.









Theo thuyết nhà Phật, có duyên mới tạo ra nghiệp, trả nghiệp sẽ có duyên cao hơn, cứ theo thế mà thoát ra khỏi luân hồi. Tôi nghĩ, việc nhà sư đi trên đường và gặp người gây ra tai nạn cho mình vừa là duyên vừa là nghiệp của cả hai người.





Duyên tức là gặp người, nhưng do nghiệp còn, nên duyên đến thì nợ đến, trả được “nợ” tức là còn duyên. Nụ cười và câu xin lỗi của nhà sư với người gây tai nạn cho mình tức là nhà sư đang gieo duyên mới cho bước đường tu hành.





Nhà sư hôm đó đã tạo ra nhân duyên mới để có được giá trị văn hóa ứng xử cao, làm xúc động lòng người như thế, điều đó chỉ có nhà sư tự chứng biết. Và phải chăng sự tu hành đạt đến một mức độ nào đó thì người ta thoát khỏi sự sân hận.





Hình ảnh và cách ứng xử rất đẹp ấy của nhà sư trên đường phố Nha Trang đã làm cho lòng tôi rung động. Tôi thấy mình còn nhỏ nhoi, còn nhiều tham vọng quá. Tôi tự hỏi, trong cuộc sống đời thường bề bộn này, còn phải phấn đấu bao nhiêu nữa tôi mới được như nhà sư kia?...

http://lotus-lantern-canada.blogspot.com/2011/03/duyen-nghiep-o-noi-ta.html

CỦ CẢI MẶN KHO ĐẬU HỦ

http://tracytran.blogspot.com/2010/04/cu-cai-man-kho-au-hu.html


Củ cải mặn loại sweet radish (có loại salted nữa nhưng mặn lắm không ngon chỉ dùng nấu nước lèo thôi) - rửa nước lạnh - xắt lát mõng thiệt mõng càng ngon.đậu hủ chiên vàngxả bằm - ớt bột - nước tương kho - dầu hào chay - tiêu + bột nêm - đườngxào thơm xả + ớt cho củ cải xắt vào xào - nêm thêm dầu hào + đường, tiêu và bột nêm - cho đậu hủ vào xào có thể cho thêm tí nước ninh 1 hồi cho nước sốt ngấm vào đậu hủ thì ăn rất ngon.món này ăn ngọt ngọt mặn mặn rất thích hợp vơí canh chua.