Wednesday, December 9, 2009

Phật Thuyết Kinh A Di Đà – Nhiếp Độ Chúng Sanh Vào Cõi Tây Phương

Kinh A Di Đà thuộc loại Kinh do Đức Phật tự nói không do thỉnh cầu. Tại sao lại nói Kinh này mà không do thỉnh cầu? Vì không ai hiểu được Pháp môn này, và do đó không ai có thể thỉnh cầu Đức Phật nói Kinh này. Mặc dầu vị đại trí Xá Lợi Phất là người đứng đầu trong thính chúng, nhưng cũng không biết thưa hỏi về Pháp môn này. Có lẽ đức Phật không chờ thêm được nữa, nên ngài nói cho mọi người về Pháp môn Niệm Phật tiện loin hất, trực chỉ nhất, viên mãn nhất, dễ dàng nhất, và rẻ tiền nhất. Nếu có người có thế niệm Phật dầu một ngày, hai ngày, ba, bốn, năm ngày, sáu ngày, cho đến bảy ngày, nhất tâm không tán loạn, thì khi người đó lâm chung, sẽ có Phật A did a và thánh chúng xuất hiện trước mặt để hướng dẫn người đó. Mặc dầu hầu hết mọi người đều thấy đây là Pháp monk họ tin, nhưng đây là Phuơng pháp thực hành trực chỉ và chắc chắn nhất.

Pháp môn Niệm Phật thích hợp cho cả ba căn cơ và giúp ích cho cả người trí kẻ ngu. Dầu cho quý vị là ngu si hay thông minh, quý vị đều có thể chứng Phật quả. Một khi sanh về cõi Cực Lạc, ở đó không còn chịu khổ, hưởng mọi điều vui”, người đó được hóa sanh từ hoa sen. Không còn phải vào thai như ở cõi người, mà sẽ vào hoa sen, ở một thời gian, sau đó chứng Phật quả.

Bài giảng của Hòa Thượng Tuyên Hóa, Tưởng Niệm Hòa Thượng Tuyên Hóa, q. III, trang 21.

http://www.dharmasite.net/sf/teach/teach7-4.html

Kinh Hoa Nghiêm

Kinh Hoa Nghiêm là bộ Kinh Pháp Giới và là Kinh Hư Không. Cho đến tận khắp Pháp Giới và hư không, không nơi nào mà không có sự hiện diện của kinh Hoa Nghiêm. Bất cứ nơi nào mà người ta tìm thấy kinh Hoa Nghiêm, người ta cũng gặp được Phật, Pháp và Tăng. Đó là lý do khi Phật đắc đạo, ngài có ý muốn thuyết kinh Hoa Nghiêm để giáo hóa các Pháp Thân Đại Sĩ. Vì kinh này là kinh vi diệu không thể nghĩ bàn nên kinh được cất giấu trong Long Cung và được Long Vương bảo vệ. Về sau, Bồ tát Long Thọ đã đến Long Cung, học thuộc lòng bộ kinh và thỉnh kinh về.

Kinh Hoa Nghiêm giống như một đám mây kiết tường trong hư không, trãi rộng khắp ba ngàn Đại Thiên Thế Giới, mưa xuống những giọt mưa pháp cam lồ thấm ướt tất cả chúng sanh. Kinh Hoa Nghiêm cũng như mặt trời soi sáng Đại Thiên Thế Giới, đem lại sự ấm áp cho mỗi chúng sanh. Kinh Hoa Nghiêm cũng giống như một đại địa cầu có thể sanh ra và nuôi dưỡng vô số sinh vật. Do đó, có thể nói rằng thời kỳ nào kinh Hoa Nghiêm còn tại thế thì thời kỳ đó Chánh Pháp còn tồn tại.

Cho nên trong việc nghiên cứu và giảng giải kinh Hoa Nghiêm hàng ngày, điều quan trọng là chúng ta nên dựa vào những đạo lý trong Kinh để tu tập và dùng Kinh như là phương pháp chửa trị những khuyết điểm của chúng ta. Những kẻ tham lam sau khi nghe được kinh Hoa Nghiêm nên từ bỏ tánh tham lam. Những kẻ đang sân hận sau khi nghe kinh nên từ bỏ tánh sân; và những ai còn mê muội nên dứt bỏ tánh si. Tất cả những đạo lý thảo luận trong Kinh đều nhằm sửa chửa những lổi lầm và tập quán xấu của chúng ta. Đây tuyệt đối không phải là bộ kinh dùng để giảng cho các vị Bồ tát không liên hệ gì đến chúng ta, hay là một bộ kinh dành cho các bậc A La Hán không liên quan gì đến chúng ta. Đừng nên nghĩ rằng “Là một người phàm phu, tôi chỉ có thể nghe giảng kinh Hoa Nghiêm nhưng tôi sẽ không bao giờ có thể trở nên một vị Thánh nhân được.” Nghĩ như vậy tức là ta đã tự liệng bỏ mình, tự tách rời mình xa các Thánh nhân.

Ngay từ phần mở đầu cho đến phần cuối của Kinh Hoa Nghiêm, mổi câu trong Kinh là một Pháp bảo vô thượng. Nếu chúng ta có thể thực lòng áp dụng và tu hành theo đạo lý trong Kinh thì chắc chắn chúng ta sẽ trở thành Phật. Vì lý do đó Kinh Hoa Nghiêm có thể được gọi là Mẹ của Chư Phật. Kinh Hoa Nghiêm là Pháp thân của Chư Phật. Chính đức Phật đã tán thán kinh Kim Cang rằng:

Bất cứ nơi nào có kinh điển thì nơi đó có sự hiện diện của Phật.

Nơi nào có kinh Hoa Nghiêm thì nơi đó có đức Phật. Phật có ngay nơi đó. Chỉ vì nghiệp chướng chúng ta quá sâu dầy nên dù có đối mặt với Phật, chúng ta cũng không nhận ra ngài. Có câu nói;

“Mặt đối mặt nhưng không nhận ra Quán Thế Âm bồ tát”.

Ngay bây giờ Bồ Tát Quán Thế Âm ngàn mắt, ngàn tay đang không ngừng tỏa chiếu hào quang vô ngại đến tất cả những chúng sanh có cơ duyên với ngài trong Ba Ngàm Đại Thiên Thế Giới. Thế mà ở đây chúng ta ngày ngày lễ bái Phật, niệm hồng danh Phật, lễ bái Quán Thế Âm, niệm hồng danh Quán Thế Âm nhưng chúng ta không hề nhìn thấy Bồ Tát Quán Thế Âm . Chúng ta chỉ làm theo đám đông, lễ lạy khi người ta lễ lạy, niệm Phật khi người ta niệm Phật. Chúng ta bị chuyển bởi cảnh của người khác mà không thật sự hành động tự thân tâm mình.

“Như vậy tôi phải hàng ngày lễ lạy và quán tưởng Quán Thế Âm bồ tát như thế nào? Tôi có nên tíếp tục có tánh nóng khổng lồ không? Tôi có nên giữ lại những thói xấu cũ mà không cần phải sửa đổi chúng?” Nếu bạn cứ nghĩ như thế thì dù cho bạn có lạy tới tận cùng vị lai, bạn cũng sẽ chẳng bao giờ diện kiến được Bồ Tát Quán Thế Âm . Ngược lại, nếu bạn sửa đổi từ tâm tánh xấu xa thành tánh tốt và thực sự từ bỏ những lổi lầm cũng như tập quán xấu – làm hết sức mình để cải thiện thành một người mới-- Quán Thế Âm bồ tát chắc chắn sẽ đến giúp bạn. Đây cũng là lý do vì sao có người tu tập rất nhiều năm mà vẩn không khai mở được chút trí huệ nào, trong khi có những kẻ khác tu tập, và không ngờ lại mở mang trí huệ và đạt được nhiều biện tài. Chúng ta là những Sa Môn, nên chuyên tâm tu tập giới, định, huệ, và xả bỏ tham, sân, si. Trong mỗi hành động chúng ta làm, chúng ta nên quay ánh sáng chiếu lại bên trong (hồi quang phản chiếu). Nếu bạn tu theo phương cách này thì bạn sẽ tiến bộ.

Nếu chúng ta nghe Kinh Hoa Nghiêm, giảng giải Kinh Hoa Nghiêm, và tụng Kinh Hoa Nghiêm nhưng lại không thực hành theo đạo lý trong Kinh Hoa Nghiêm thì Kinh vẩn là Kinh, bạn vẩn là bạn, tôi vẩn là tôi, những kẻ khác vẫn là chính họ, và tất cả chúng ta sẽ không thể nào hợp nhất. Nếu chúng ta có thể đồng hóa thành nhất thể với kinh bằng cách hành động theo lời dạy của Kinh thì đó mới chính thực là hợp nhất với Kinh. Nếu bạn đã không thể hành trì theo Kinh mà lại thiếu lòng từ bi hỷ xả, nhận sân si và phiền não làm bạn đường thì bạn đã không thông hiểu và thiếu khả năng để nghe Kinh. Mổi khi nghe một đọan trong kinh, chúng ta phải tự hỏi mình: “Tôi phải hành xử như thế nào? Tôi có nên chạy theo những lổi lầm cũng như những tập quán xấu của mình hay là tôi nên dựa vào những đạo lý dạy trong Kinh để tu tập?” Nếu bạn có thể thường xuyên tự hỏi mình như thế, chắc chắn bạn sẽ được lợi ích lớn. Lý do làm bạn chưa được lợi ích lớn là vì bạn chỉ xem kinh như là kinh mà không thấy được sự liên hệ giữa Kinh với bạn. Thật ra, đức Phật thuyết Kinh Hoa Nghiêm là cho tất cả chúng sanh kể cả bạn, tôi,và tất cả mọi chúng sanh đương thời. Đức Phật đang đối mặt với chúng ta và giảng Kinh từ kim khẩu của ngài. Khi chúng ta nghe Kinh thì cũng như đức Phật đang kề gần tai ta, mặt ta, và chỉ bảo chúng ta hãy dùng những pháp môn trong Kinh mà tu tập.

Không pháp môn nào vượt khỏi tự tánh của mỗi chúng ta. Tự tánh của chúng ta, cũng cùng tận hư không và Pháp Giới. Cho nên, nếu chúng ta có thể khai mở nới rộng tầm vóc tâm mình ra thì chúng ta sẽ hợp nhất với kinh Hoa Nghiêm, là hai nhưng không hai. Nếu tất cả chúng sanh có thể làm các cảnh giới của Kinh Hoa Nghiêm thành cảnh giới của mình, và tiếp nhận những đạo lý vô hạn và trí huệ vô tận của Kinh Hoa Nghiêm cho chính mình thì kết quả sẽ rộng lớn và vĩ đại vô cùng. Có câu nói:

Thật rộng sâu vi tế

Buông ra, bao trùm thế giới

Cuốn lại, kín đáo ẩn mình.

 

Thật là huyền diệu không thể nghỉ bàn!

Bài giảng của hòa thượng Tuyên Hóa năm 1979

Trang 133-135, Tưởng niệm cố hòa thượng, tập 1

http://www.dharmasite.net/sf/teach/teach7-3.html

Kinh Lăng Nghiêm

Kinh Lăng Nghiêm là một kinh được dùng như kính chiếu yêu quỉ trong Phật giáo. Tất cả các loại thiên ma, ngoại đạo và các loại ma quỉ ly, mỵ, vọng lượng đều tự phơi bày chân tướng khi gặp Kinh Lăng Nghiêm. Chúng không có cách nào che dấu và không có chỗ để chạy trốn. Trong quá khứ, khi Đại sư Trí Giả nghe về sự hiện hửu của kinh này, ngài lễ lạy về hướng nước Ấn Độ suốt mười tám năm. Trong mười tám năm đó, ngài dùng tâm chân thành tột bực để cầu nguyện Kinh này sẽ dược truyền bá đến Trung Hoa.

Trong tất cả cả những vị cao tăng thạc đức trong quá khứ, tất cả những tăng ni trí tuệ cao thượng, không có một vị nào mà không ca tụng kinh Lăng Nghiêm. Vi vậy, hễ Kinh Lăng Nghiêm còn tồn tại trên thế gian này, thì Phât Pháp còn tồn tại. Nếu Kinh Lăng Nghiêm bị hủy diệt thì Phật Pháp cũng sẽ bị hủy diệt theo. Phật Pháp sẽ suy tàn như thế nào ? Đó là khi Kinh Lăng Nghiêm bắt dầu bị hủy diệt. Ai sẽ hủy diệt Kinh Lăng Nghiêm ? Những thiên ma ngoại đạo sẽ hủy diệt kinh Lăng Nghiêm. Chúng thấy kinh Lăng Nghiêm như là cây đinh trong mắt của chúng, như cây gai nhọn trong thớ thịt của chúng. Chúng không thể ngồi yên, hay đứng yên, mà sẽ tìm cách tạo ra một tà thuyết mới cho rằng Kinh Lăng Nghiêm là giả tạo.

Là Phật tử, chúng ta nên nhận biết đạo lý chân thật. Mỗi chữ giáo pháp trong kinh Lăng Nghiêm đều là tuyệt đối chân thật. Không có một chữ nào mà không diển bày chân lý. Vì vậy bây giờ chúng ta đang nghiên cúu phần Năm Mươi Ấm Ma, chúng ta càng nên nhân thức sự quan trong của kinh Lăng Nghiêm như thế nào. Kinh Lăng Nghiêm là loại kinh mà các loại tà ma, quỉ, yêu tinh sợ nhất.

a Thượng Hư Vân sống đến 120 tuổi, và trong suốt cuộc đời của ngài, ngài đã không viết chú giải cho bất cứ một kinh nào khác ngoại trừ kinh Lăng Nghiêm. Ngài đã đặc biệt cẩn thận giữ gìn những bản thảo chú giải của ngài về kinh Lăng Nghiêm. Ngài giữ gìn những bản thảo này qua nhiều thập niên, nhưng sau đó chúng đã bị mất trong biến cố Vân Môn. Đây là sư việc làm Hòa Thượng Hư Vân ân hận nhất trong đời. Ngài đề nghị rằng, là người xuất gia, chúng ta nên nghiên cứu học kinh Lăng Nghiêm cho đến mức mà chúng ta có thể tụng đọc thuộc lòng Kinh từ đầu đến cuối cũng như từ cuối lên đầu, xuôi ngược đều thuộc. Đó là đề nghị của ngài. Tôi biết rằng, suốt cuộc đời ngài, Hòa Thượng Hư Vân đã xem Kinh Lăng Nghiêm là quan trọng đặc biệt.

Khi có người cho Hòa Thượng Hư Vân biết rằng có những người cho Kinh Lăng Nghiêm là giả tạo, ngài giảng giải rằng sự suy đồi của Phật pháp xảy ra chỉ vì những người này đã tìm cách cho rằng mắt cá là ngọc trai, làm mê lầm người khác khiến họ không phân biệt được đúng sai. Họ làm cho chúng sanh mù quáng đến nỗi không còn nhận thức được Phật pháp. Họ cho thật là giả và giả là thật. Hãy nhìn xem: người này viết một quyển sách và mọi người đều đọc, người kia viết một quyển sách và mọi người cũng đều đọc. Còn Kinh thật do chính Phật nói thì nằm trên kệ sách, không ai từng đọc đến. Từ điều này, chúng ta có thể thấy rằng nghiệp của chúng sanh rất nặng nề. Nếu họ nghe điều tà tri tà kiến, thì họ sẵn sàng tin liền. Còn nếu quý vị nói Pháp dựa trên chánh tri chánh kiến, thì họ sẽ không tin theo. Tại sao họ không tin theo ? Vì họ không có đủ thiện căn và nền tảng tốt. Đó là lý do vì sao họ có sự nghi ngờ đối với Chánh pháp. Họ luôn hoài nghi và không muốn tin.

Ở dây tại Vạn Phậ Thành, chúng ta sẽ lập Lăng Nghiêm Đàn Tràng, như thế sẽ là nơi lý tưởng cho những ai muốn phát tâm đọc tụng Kinh Lăng Nhiêm mỗi ngày một hay hai tiếng đồng hồ. Quý vị có thể học Kinh Lăng Nghiêm hằng ngày như đang học ở trường học, và học thuộc lòng để quý vị có thể tụng từ trí nhớ. Nếu quý vị có thể tụng từ trí nhớ Kinh Lăng Nghiêm, Kinh Pháp Hoa hay ngay cả Kinh Hoa Nghiêm, thì đó là điều tốt nhất. Nếu có người nào có thể thuộc lòng Kinh Lăng Nghiêm, Kinh Pháp Hoa và Kinh Hoa Nghiêm, thì điều này có nghĩa rằng vẫn còn Chánh pháp tồn tại trên thế gian này. Vì vậy, tại một nơi kỳ diệu như Vạn Phật Thành, mọi người nên phát tâm Bồ đề làm những việc này. Không phải rằng chúng ta tranh nhau, nhưng chúng ta nên trở thành kiệt xuất, vượt lên đám đông, để làm những việc này.

Trong quá khứ, tôi có một uớc vọng: Tôi muốn có thể tụng thuộc lòng kinh Lăng Nghiêm và kinh Pháp Hoa. Ở Hồng Kông, có một môn đệ tên Quả Nhất (Hằng Định) có thể tụng thuộc lòng Kinh Lăng Nghiêm. Tôi dạy ông ta học Kinh Pháp Hoa, nhưng cuối cùng có lẽ ông ta vẫn chưa học thuộc hết, đó là điều rất đáng tiếc. Ở một nơi tốt đẹp như chúng ta đang có ở đây, tất cả quý vị nên phát đại quyết tâm học kinh Phật và giới luật - Kinh Lăng Nghiêm, Kinh Pháp Hoa, Tứ Phần Luật và Kinh Phạm Võng - cho đến quý vị thuộc lòn. Đó là điều tốt đẹp nhất, vì lúc đó Chánh Pháp chắc chắn sẽ còn tồn tại rất lâu trên thế gian này .

Một bài giảng của Hòa Thượng Tuyên Hoá vào năm 1983

Trang 136-137; “ Tưởng Niệm Hòa Thượng Tuyên Hóa, Vol I”

 http://www.dharmasite.net/sf/teach/teach7-2.html

Tuesday, December 8, 2009

Tật Bệnh Cùng Nghiệp Chướng

Phàm các ác bệnh nan y, độc địa như sốt rét, ung thư... đều do quỷ từ phía sau chi phối, khiến cho ngũ tạng trong thân con người bị xáo trộn vị trí, và tứ đại không điều hòa.

Đó đều là do nghiệp chướng quỷ tác quái. Bởi con người có nghiệp chướng từ lâu đời, cho nên đến thời đến lúc thì quỷ tới đòi nợ. Mà cũng bởi vì con người không đủ dương khí, tức âm thịnh dương suy, cho nên quỷ mới có thể tùy tiện được. Nếu quý vị thường không phiền não và trí huệ luôn hiện tiền, thì sẽ không có sơ hở để ma quỷ thừa cơ lợi dụng.

Nhưng một khi quý vị khởi dục niệm và vô minh, quỷ bèn thừa cơ hội mà lẻn vào một cách dễ dàng.

Từ đó suy ra, tám vạn bốn ngàn tật bệnh là đều có tiền nhân hậu quả cả. Thậm chí khi quý vị bị con muỗi cắn, con ong chích, cho đến tất cả những tai nạn mà quý vị gặp phải, đều là do nhân quả đan dệt với nhau. Người hiểu rõ đạo lý nầy thì một chút lầm lỗi cũng không dám làm, vì hễ có lỗi là tự mình phải chịu báo ứng. Nhất là những ai tu Lục Độ Vạn Hạnh, họ càng phải chân thật khi dụng công, chẳng chút tơ hào hư dối. Cho nên nói: “Nhân địa bất chân, quả chiêu vu khúc,” gieo nhân không ngay thật thì gặt quả cong vẹo. Và đến lúc quả đã thành rồi thì có rất nhiều phiền phức.

Bởi vậy quý vị nên “tùy duyên tiêu nghiệp cũ, đừng tạo nghiệp ương mới” và không được có một chút nào buông thả trong mọi hành động. Dù lúc nào hay nơi đâu, mọi người cũng nên đề cao cảnh giác. Nếu không làm hại người và chỉ làm lợi cho người, vậy là mình sẽ không sanh bệnh gì cả, mà ma quỷ cũng không tìm được mình đâu.

Nói đến quỷ thì hôm qua có con quỷ “khai ngộ” từ San Jose đến tìm tôi. Quỷ đó nhập vào một bà và bà tự cho rằng mình đã khai ngộ. Chồng bà ta cũng cho rằng bà đã khai ngộ. Nhưng bà ta nói: “Con người không cần phải tu hành, cũng không cần phải giữ giới.” Thật ra mục đích của bà là tìm tôi để đấu pháp. Bà nầy đã quy y tôi năm 1980 tại Hội Cư Sĩ Lâm ở Singapore. Bà đến Mỹ được vài năm, học ngồi thiền, rồi tự cho mình đã khai ngộ. Vừa bước vào bà liền cúi đầu lễ tôi, nhưng không để cho chồng con bà nhìn thấy. Chỉ một mình bà hướng đến tôi đảnh lễ. Ban đầu không có chuyện gì, nhưng khi cúi đầu đến lần thứ ba thì bà lại cứ tiếp tục lạy mãi, rồi bắt đầu khóc, càng khóc càng lớn tiếng.

Tôi hỏi: Bà khóc cái gì?
Bà đáp: Con không biết, không phải là con khóc, mà là một người khác bên ngoài đang khóc.
- Ai bảo bà khấu đầu lạy thế?
- Là tự con muốn lạy.
- Bà đang giở trò gì vậy?
- Không biết! Tóm lại, không cần tu, không cần học, không cần giữ giới.
- Bà là sinh viên tốt nghiệp đại học ở Nam Dương. Có phải là bà không cần học mà được tốt nghiệp chăng?
- Không phải!
- Tu đạo cũng như vậy. Ngay đến cửa mà bà còn chưa bước vào được, vậy nếu bà không tu hành thì làm sao đắc đạo chớ? Có phải bà không đi học mà biết được chữ không?

Lần nầy thì con quỷ của bà cũng đành phải nói thật thôi. Nó là quỷ “tự nhiên” từ cõi trời Lục Dục. Nó vốn muốn đấu pháp với tôi, nhưng khi đến đây thì lại không có cách gì để đấu. Thế là nó giở ám chiêu, dùng phương pháp mềm diệu để công kích! Nó vừa khóc, vừa phun độc, nhưng độc nầy cũng không có tác dụng gì. Sau đó tôi nói chuyện với con quỷ đó cho đến khi nó lý cùng trí tận, nó mới thật tình xuống nước. Lúc bấy giờ bà Phật tử nọ cũng tỉnh lại và không còn náo loạn nữa.

Giảng ngày 30 tháng 7 năm 1985

http://www.chuavanphat.org/