Wednesday, September 22, 2010

Bài thuốc chữa ung thư



Philadelphia ngày 22/06/2010.

Kính Bạch Thầy!!..

Đầu thư con xin kính chúc Thầy, luôn dồi dào sức khỏe, để dẫn dắt Phật tử trên đường tu đạo và giải thoát theo pháp môn Tịnh Độ ! A Di Đà Phật !...

Kính thưa cùng với Thầy!
Vào thư con xin Thầy vui lòng bỏ ít thời gian để xem lá thư này và nếu Thầy thấy rằng thư viết được đúng thì con đã có cơ duyên nhỏ nào đó được Thầy tin, dù chưa bao giờ Thầy gặp mặt con, con cầu xin Thầy phổ biến dùm bài thuốc trị bệnh ung thư này của con, cho những ai có cơ duyên họ sẽ tin và thực hành, để cứu mạng những người đang bị bệnh ung thư và ung thư đang khống trị loài người !... Bài thuốc hơi đắng, chỉ cần làm y cách con chỉ, uống mỗi ngày thì sẽ không còn bị ung thư hoành hành, đau đớn, nhức nhói, mỏi mệt ..v..v.. Bài thuốc con chỉ bảo đảm trị tất cả các loại ung thư, mỗi một con người, có tất cả trên 200 loại ung thư, kiêng luôn trị 3 Cao: Cao Máu, Cao Mỡ, Cao Đường. Đòi hỏi người bệnh khi uống thuốc phải bưng ly thuốc, tập trung tư tưởng, buông xả tất cả, mọi lo nghĩ, sợ sệt, buồn chán ..v..v.. và chỉ còn 1 tư tưởng niệm A Di Đà Phật, từ 10 đến 15 phút rồi uống, tuyệt đối phải giữ đủ 5 giới cấm, phát lòng từ bi, nhân ái, giúp người tùy theo khả năng mình có, không bắt buộc, đi, đướng, nàm, ngồi, cố gắng niệm A Di Đà Phật, đừng nghĩ gì cả, sống chết không cần .. Khi ấy con bảo đảm 100% sẽ lần lần khỏi bệnh mà không ngờ được, bài thuốc thật hay, thật rẻ tiền, thật đơn giản, chỉ có đều hơi đắng và phải uống mỗi ngày, còn uống, còn sống, ngừng thuốc sẽ chết. Không biết thuốc rất sợ ung thư, biết rồi đâu còn sợ nữa! A Di Đà Phật! Con là 1 nhân vật sống và đang ở Mỹ tại tiểu bang Philadelphia. Bệnh ung thư gần 10 năm rồi, 1,2 năm đầu đi bệnh viện trường kỳ tới phát sợ phát chán, còn bị đau đớn nhức nhối không tưởng được. Biết rằng có sanh phải có tử nhưng trước khi tử phải qua giai đoạn bệnh, khủng hoảng vô cùng, ai có vướng ung thư, mới thương người bệnh ung thư !! Ung thư từ trong máu, tích tụ lâu ngày những độc tố mình ăn vào mà không thải ra được, dần theo những tháng ngày tụ lại những khối u, trong gan, tim, thận, phổi, xương máu v..v…Trở thành ung thư hành hạ đau đớn vô cùng, rồi mới chết. Con đã qua giai đoạn trên, nhờ ơn Phật Tổ ban kỳ tích, con biết bài thuốc phát lòng tin, thực hành tuyệt đối không sai, nên nay đã 10 năm trôi qua, ngày con càng khỏe giống người không bệnh …Thật tâm, con đã bao lần muốn gởi bài thuốc về chùa, xin Thầy phổ biến cho Phật tử …. Mặt khác con lại sợ lung tung, nghĩ vẫn sợ thầy không tin, nên không dám gởi, chỉ muốn 2011 con có về nước sẽ ghé chùa xin gặp Thầy, và tỏ ước muốn với Thầy để Thầy hiểu và giúp con. Cuối cùng con không biết 2011 về hay 2012 chờ hoài, chừng nào thuốc về được mà người bệnh ngày càng nhiều, có những người bán cả tài sàn, ruộng đất, nhà cửa vào bệnh viện điều trị, hy vọng sẽ khỏi . Cuối cùng, chỉ vài năm là chết. Một người ung thư phổi bác sỹ Mỹ cho biết trong vòng 30 ngày sẽ đi, mà con tới khuyên bảo bài thuốc này và làm y lời dặn cộng thêm niệm Phật, thế mà đã từ nằm liệt giường ngồi dậy đi đứng lái xe được, lên bệnh viện khám lại đã thành công! Mặt khác nửa chừng họ lại không tin, buông bỏ niệm Phật, bỏ thuốc, sát sanh để tẩm bổ, bồi dưỡng cơ thể, sau 1,2 năm nằm bệnh rồi nghiệp lại đến… Thế là phải chết !! Bởi không có lòng tin vững chắc vào A Di Đà Phật, bởi phạm giới, vừa bớt bệnh không còn đau đớn thì lại sát sanh, gọi là vật dưỡng nhơn. Nghiệp tự tạo thì phải tự trả. Thuốc này 20% là thuốc, 80% là tâm linh A Di Đà Phật !...có tin tất có ứng và con cũng đã chỉ cho vài người ở tại Mỹ, bệnh ung thư người nào tin họ thực hành được ngày càng xa bệnh viện, không gặp bác sĩ, thân thể vô cùng khỏe mạnh.

Bài thuốc uống vào đi đại tiểu tiện hơi nhiều, đừng lo sợ, đừng nản lòng, cứ uống nó thải những chất dơ bên trong cơ thể, ra hoài cho tới khi hết là nó cũng tiểu tiện lại bình thường. Nếu mới uống thấy thế hơi sợ rồi không dám uống rồi bỏ là tự đào mồ cho mình mà thôi. Uống từ 30 ngày trở lên sẽ biết công hiệu của thuốc ngay thôi. Nên nhớ khi uống thuốc này ngừng hẳn các loại thuốc của bệnh viện đông y, tây y chỉ uống 1 loại này thôi, sau 30 ngày diễn biến cơ thể sẽ biết ngay, ung thư là tuyệt chứng. Cho nên muốn trị ung thư phải bền tâm, vững lòng theo dài ngày tháng mới đánh được trận giặc ung thư. Nên nhớ ung thư không nên cắt bỏ, dao cắt đi đến đâu ung thư sẽ đi di căn rất mau và sẽ khó trị vô cùng . Để nằm 1 chỗ dễ trị, cắt bỏ như phá ổ không nên !! Thưa Thầy, con ở Mỹ có coi rất nhiều băng đĩa, cải lương, Phật pháp của thầy nên con rất mừng, vào thời mạt pháp này còn có những vị Thầy chơn tu, tận tụy cả đời vì chúng sinh, dìu dắt Phật tử trong và ngoài nước, để vượt thoát biển khổ, tìm về chơn tâm thường lạc. Ôi quý báu vô cùng. Tại đây con thường nghe băng của Hòa Thượng Thanh Từ, Hòa Thượng Tịnh Không, Hòa Thượng Giác Hạnh, Hòa Thượng Từ Thông v..v.. thiền cộng tịnh cũng quay về một chơn tâm. Con rất hy vọng có 1 ngày gần đây con về nước cùng gia đình và sẽ lên chùa được đảnh lễ Thầy là lòng con rất vui, tất cả các Thầy đều dạy đệ tử phải trụ tâm, buông xả vạn duyên thì cuộc sống rất an nhàn, hạnh phúc. Tịnh độ ở trong ta, Tịnh độ ở ngay ta, không có ta bà, làm sao có cực lạc ? Rất đúng, buông xả hai bên đối đãi sẽ tìm thấy được tự tánh mình ngay. Hằng ngày con vẫn nghe đĩa giảng, đại thừa vô lượng thọ, Huyền Nghĩa của Hòa Thượng Tịnh Không giảng và con rất tâm đắc câu giảng của Hòa Thượng là Đại Sư Trung Phong có giảng.


“ Hôm nay ta đi làm Phật …!

A Di Đà Phật đã chê muộn màng !

Tham chi thế sự luận bàn …!

Đời đời, kiếp kiếp, trôi lăn 6 đường !..”

A Di Đà Phật…..

Có bệnh ung thư rồi mới biết, thân người rất khó gặp, Phật pháp khó tìm, cho nên đừng để lỡ mất cơ hội, mất thân người rồi muốn tìm lại để tu cũng không phải dễ. Cho nên con rất thương những người đang chống chọi với ung thư khổ đau quá, được mấy người còn tĩnh tâm mà tu, khi nhìn thấy thần chết đã cận kề. Vì vậy, cho nên con mạo muội viết thư này, xin Thầy thương mà bố thí dùm con bài thuốc này con muôn vàn đầu thành đảnh lễ cảm đội ơn đức của Thầy như trời biển!..
Cuối thư con xin tạm dừng bút, con có gì lỡ lời, sai phạm, xin Thầy vui lòng hoan hỷ bỏ qua cho con. Con cầu xin Phật Tổ ban cho Thầy thật nhiều sức khỏe để dẫn đắt Phật tử trong lẫn ngoài nước tinh tấn trong con đường tu pháp môn Tịnh Độ Tông ! A Di Đà Phật !

Con Như Của !


Bài Thuốc !

Nguyên Liệu :
500g Bồ Công Anh khô ! ( mua tại đường Hải Thượng Lãng Ông và Nguyễn Chí Thanh, hay trong các tiệm thuốc bắc!)
500g trà xanh tươi, 5 bẹ Nha Đam ( càng nhiều Nha Đam càng tốt )
250g Gừng, 250g Nghệ, vài trái Cam, tùy người muốn ngọt nhiều hay ít, vì thuốc hơi đắng !..1 máy xay sinh tố !

Cách làm thuốc:

Trà xanh + Bồ Công Anh khô, bỏ chung vào 1 cái nồi lớn, rồi đổ vào 5 lít nước nấu cho tới khi còn 2 đến 3 lít là được, bẹ Nha Đam gọt bỏ 2 bên gai nhọn, rồi rửa sạch để luôn vỏ xanh và lõi trong màu trắng đem bầm cắt nhỏ, cho vào máy sinh tố, bỏ gừng, nghệ, cam vào ( Cam lột bỏ vỏ ) rồi đổ nước Trà xanh với Bồ Công Anh nấu lúc nãy vào và xay cho nhuyễn, xay cho tới khi hết sơ nha đam, gừng, nghệ, xong rồi đổ vào nước trà khi nãy còn trong nồi, và trộn đều để tủ lạnh, mỗi lần uống 1 ngày 2 lần, 1 lần 1 ly cối, khi uống phải niệm Phật cộng giữ giới, uống trên 30 ngày sẽ thấy kết quả, hết đau nhức, khỏe người, uống vài năm trờ lên sẽ xa bác sỹ và bệnh viện. Ai có khả năng uống thay nước lọc càng tốt, không thì ngày 2 ly, đi tiểu tiện nhiều, đừng lo sợ hay nản chí, muốn cam nhiều ít tùy mỗi người.

A Di Đà Phật.

Mọi chi tiết xin liên hệ: Sang Bui
6343 King Sessing AVE Philadelphia P.A 19142 USA

http://www.chuahoangphap.com.vn/news.php?auto=1&id=1007

35. BẠCH Y NỮ NHÂN TRONG MỘNG CHO THUỐC

Pháp môn niệm Phật, không luận là già, trẻ, nam, nữ, sang, hèn, giàu, nghèo, chỉ cần tin sâu Phật là đạo sư của ba cõi, cha lành của bốn loài, tin và niệm đó thì diệt tội hằng sa, được phước vô lượng. Dưới đây sẽ cử ra chuyện thật được cảm ứng để làm chứng minh.

Mười hai năm trước ở đường Trung Hoa khu Bắc Đài Trung có một gia đình nhỏ là người từ Sa Lộc dời đến Đài Trung ở, chủ nhân là Trần tiên sinh, vợ ông ta họ Lâm tên là A Kiều, bà này ở quê từ lâu đã bị bệnh triền miên, đứa con lớn là Chấn Trung tuy mới tám tuổi, lại rất biết chuyện, hầu hạ thuốc men v.v… chẳng rời khỏi bên mẹ. Có một hôm ban trưởng ban niệm Phật là sư tỷ Trần Kim Chi đến nhà của nó (Chấn Trung), nhìn thấy A Kiều nằm trên giường rên rỉ, có trạng thái của bệnh tình rất nguy kịch, đứa con Chấn Trung kia đang ở bên mẹ rơi nước mắt, sư tỷ Trần Kim Chi thấy rồi, lòng từ bi tự nhiên phát sanh, liền nói với bà Trần rằng: “A Kiều à! Cô nên niệm Thánh hiệu cứu khổ cứu nạn Quán Thế Âm Bồ Tát, cầu nguyện Bồ Tát khiến cho bệnh tình sớm hồi phục, mạnh khỏe trở lại”. Lúc đó A Kiều thều thào nhỏ giọng “Tôi không biết niệm”. Sư tỷ Trần Kim Chi nói: “Cô không biết niệm, con cô niệm cũng vậy, cô chỉ cần lắng tâm nghe, trong tâm duyên theo tiếng niệm là được rồi”, Sư tỷ Kim Chi lại đi thỉnh về một bức tranh Tây phương Tam Thánh lộng trong khung kiếng, treo trên bức tường đối diện với chỗ A Kiều nằm, rồi dạy cho Chấn Trung chắp tay, học niệm A Di Đà Phật và Quán Thế Âm Bồ Tát. Đứa bé này rất thông minh, không bao lâu đã học được rồi. Cứ như thế niệm hơn hai tiếng đồng hồ, lại còn dạy nó hồi hướng, cầu nguyện Phật Bồ Tát mau đến cứu giúp cho bệnh của mẹ mau được bình phục. Chấn Trung đều có thể nhất nhất y giáo phụng hành, bèn luôn luôn ở trước Phật niệm Phật van cầu, trước mắt A Kiều, mặt thì đối Thánh tượng vạn đức trang nghiêm, bên tai lại nghe được Thánh hiệu vạn đức hồng danh, trong tâm bèn cảm nhận được có chỗ nương tựa.

Xưng niệm Thánh hiệu Phật Bồ Tát là việc chẳng thể nghĩ bàn. Đứa con Chấn Trung kia vì cầu cho mẹ khỏi bệnh, hàng ngày thành khẩn niệm Phật, chưa đến một tuần lễ, quả nhiên xuất hiện kỳ tích. Có một hôm mới sáng sớm nó kêu lên rất vui sướng: “Má à! tối qua con chiêm bao thấy một người nữ mặc áo trắng cầm một bó cỏ thuốc dài như cây rau hẹ cho má ăn, má nhận qua tay liền cho vào trong miệng, con nhìn thấy rất là rõ ràng. Ngài còn nói với con ngài là Quán Thế Âm Bồ Tát, do vì bệnh của má chỉ cần ăn loại cỏ thuốc này, liền được bình an”. A Kiều nghe xong cảm thấy rất là kỳ lạ, bà ta cũng nói với con rằng: “Chấn Trung à! Mẹ đêm qua cũng chiêm bao thấy một người nữ cầm một bó cỏ thuốc dài kêu má ăn, má liền lấy cỏ thuốc cho vào trong miệng nhai và nuốt xuống. Sáng sớm vừa thức dậy, trong lòng mát mẻ, cảm thấy bệnh tình nhẹ đi rất nhiều”. Từ đó bệnh của A Kiều ngày càng hồi phục mạnh khỏe, mẹ con đồng hưởng niềm vui tự nhiên của đạo. Hơn nữa trong tâm linh nhỏ của Chấn Trung đã gieo trồng được căn lành rất là sâu dày, cho nên mỗi ngày trước khi đi học, nó nhất định đến trước Phật xin phép, chắp tay đảnh lễ nói: “A Di Đà Phật! Con phải đi học đây”. Tan học về nhà lại nhất định trước tiên đến trước bàn Phật vẫn cứ chắp tay đảnh lễ nói: “A Di Đà Phật! Con về rồi”. Ngày nào cũng thế, tập hoài thành quen.

32. MỘT ĐẠO BẠCH QUANG TIẾP DẪN NGƯỜI MẤT

Cư sĩ Lý Thanh Nguyên là ban trưởng ban niệm Phật Trung Chánh ở cơ sở hoằng pháp tại Vụ Phong, ông ta từng là chồng của sư tỷ Hạc, làm tài xế ở cục công lộ. Sư tỷ Hạc từ sau năm 48 biết học Phật, tin sâu niệm Phật, đối với đời người nhiều tai nạn, nhiều nghịch cảnh có thể gặp dữ hóa lành, thường hay khuyên chồng niệm A Di Đà Phật, nhất là lúc tai nạn nguy cấp càng phải cố sức niệm A Di Đà Phật. Ông Lý Thanh Nguyên mặc dù nghe thoáng qua không được hiểu lắm, nhưng có một lần lái xe ban đêm trên đường núi từ Bộ Lý về Đài Trung, tại một cái cua quẹo, xe bỗng dưng bị hư, nhưng kiểm tra thế nào cũng không tìm ra được hư cái gì, những khách ngồi trên xe lăng xăng xuống đi bộ tìm điện thoại kêu taxi lại đi. Chị quản lý xe cũng phải đi thông báo cho cục công lộ phái xe đến chở về, còn lại một mình ông Lý Thanh Nguyên, ngồi trên ghế sau tay lái, trên đường núi trong đêm tối lại không có người ta, một màn đen dầy đặc, lông tóc trên người muốn dựng đứng, trời không lạnh mà muốn run lên! Nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhớ lại việc A Hạc vợ ông ta dạy ông ta niệm Phật, tức thời to tiếng niệm lên: “Nam mô A Di Đà Phật”, niệm được mấy chục tiếng, bỗng nhiên chiếc xe có thể chạy lại được rồi, bèn lái xe chạy thẳng đến Đài Trung an nhiên vô sự. Câu chuyện nhờ một câu Thánh hiệu mà được sự cảm ứng không thể nghĩ bàn này là lúc bút giả đến nhà Lý tiên sinh, chính miệng Lý tiên sinh nói với tôi. Lúc đó sư tỷ Hạc cũng nói chen vào: “Còn có một lần nữa từ đầm Nhựt Nguyệt về cũng xảy ra tình trạng giống như thế, nhờ niệm Phật mà thoát được nguy nàn”.

Nhưng mạng người vô thường! Lý Thanh Nguyên tiên sinh, lúc bình thường coi rất là phước tướng, nhưng mắc phải chứng cao huyết áp, bảy năm trước vào đầu tuần tháng tư, do bởi huyết áp quá cao nằm triền miên trong nhà hơn năm, thuốc thang không thấy công hiệu, trong thời gian này ông niệm Phật đến mức tâm chẳng rời Phật, Phật chẳng rời tâm, một hôm mệnh sắp lâm chung, sư tỷ Hạc đến bố giáo sở mời mấy vị liên hữu trợ niệm cho ông. Các vị liên hữu từ sáng sớm luân phiên niệm mãi đến 12 giờ đêm, chỉ thấy người bệnh còn thở thoi thóp có khả năng kéo dài đến sáng mai, bèn ai về nhà nấy nghỉ, ước định ngày mai lại đến tiếp tục trợ niệm, chỉ có sư tỷ Tú và vợ ông cùng với con trai con gái, năm, sáu người vẫn ở lại trợ niệm. Đến hơn 2 giờ khuya, bỗng có một thanh niên quân nhân ở trong tỉnh cùng xin đến trợ niệm, vị thanh niên này được cái tiếng tốt, lại thành khẩn, cùng với sư tỷ Tú, mọi người phấn khởi tinh thần, chánh niệm đến mức có thể nói là “nhứt tâm bất loạn”. Bỗng nhiên mọi người nhìn thấy một vầng sáng tròn trắng, giống như mặt trời từ ngoài cửa lớn bay vào trong nhà. Do vì nhà của sư tỷ Hạc tọa ở hướng Đông quay sang hướng Tây, chính là đối với con đường lớn của đường Trung Chánh ở Vụ Phong cho nên anh thanh niên kia chạy ra xem, cho rằng xe nào mà đậu ngay cửa? Nhưng vào lúc nửa đêm nửa hôm, bốn bề vắng lặng, một màn đen dầy đặc, chỉ thấy một đường ánh sáng từ hư không hướng Tây phóng thẳng vào trong cửa. Anh thanh niên kia vừa thấy cảnh giới không thể nghĩ bàn như thế, không hiểu ra sao, lại quay vào trong xem vừa đúng ngay khoảnh khắc đó, người sắp mạng chung diện mạo tươi vui, thở ra một hơi mạnh bèn cùng với vầng ánh sáng như mặt trời kia đồng thời biến mất, trong nhà tức thời sáng sủa trở lại như thường. Bà vợ của ông ta và con trai, con gái, A Tú, mọi người… đều nhìn thấy kỳ tích Phật A Di Đà phóng quang tiếp dẫn này, do đó mà tiếng niệm Phật cứ y nhiên không dứt, cứ niệm mãi đến trời sáng. Các vị liên hữu Trương Thẩm, Bảo Vân ở Bố giáo sở qua ngày hôm sau lại đến trợ niệm, niệm mãi đến hơn 11 giờ trưa, đến sau lúc người mất hết thở 8 tiếng đồng hồ, tiếng niệm Phật mới dứt. Mọi người xúm lại xem tướng lành của người mất còn hảo tướng trang nghiêm hơn lúc còn sống nữa, thử thăm dò đỉnh đầu vẫn còn ấm, thân thể mềm như bông, các vị liên hữu buổi sáng trở lại trợ niệm nghe nói sự việc người mất lúc lâm chung nhờ Phật phóng quang tiếp dẫn, mọi người đều không khỏi một phen đại thất vọng, luôn miệng nói xấu hổ, chưa có thể chính mắt nhìn thấy quang minh của Phật.

Phàm việc gì đều có nhân duyên quả báo, cho nên nhà Phật nói nhân quả là xác thật không sai một mảy nào cả. Chúng ta phải biết sư tỷ A Tú suốt đêm trợ niệm cho ông ta, vốn là vị liên hữu trung thành của Bố giáo sở, nhưng phát tâm niệm Phật cho ông ta như thế, cũng không phải không có nhân duyên.

Cư sĩ Lý Thanh Nguyên khi còn sanh tiền, lúc làm tài xế xe, mỗi sáng sớm lúc đi ngang Thảo Hồ, đều có một đám nam nữ học sinh trèo lên xe muốn đến Đài Trung, những người đến trạm xe không kịp thì cư sĩ Lý Thanh Nguyên thường dừng xe lại để cho đám học sinh đó lên xe. Tâm địa của Lý Thanh Nguyên tốt lành như thế đó là nhân, đến lúc ông mắc bệnh hết chữa, con cái của sư tỷ A Tú nghe nói chú Lý sắp lìa đời, cần người trợ giúp niệm Phật, liền nhớ lại cảnh lúc còn đi học vội vội vàng vàng lên xe và chú Lý thì dừng xe lại, hiện rõ ở trong đầu, thế là liền thúc giục mẹ: “Mẹ à! Nhanh lên đi trợ niệm cho chú Lý. Chú Lý đối với chúng con rất tốt, mẹ nhất định phải niệm đến lúc chú vãng sanh Tây phương mới thôi”.

Nếu như không có sư tỷ A Tú trợ niệm suốt đêm không ngủ đến 2 giờ khuya, thì làm sao cảm ứng đến một thanh niên quân nhân trợ niệm nữa? Nói đến vị thiện nam tử này cũng là một nhân duyên thù thắng không thể nghĩ bàn, anh ta vốn đứng gác ca gác nửa đêm ở trại lính gần đó, trong đêm tối yên tĩnh, bên tai bỗng nhiên nghe một lớp tiếng niệm A Di Đà Phật. Trong hai giờ đứng gác, câu Thánh hiệu thanh tịnh vạn đức trang nghiêm thâm nhập vào trong ruộng thức thứ tám của vị thanh niên quân nhân kia, trong miệng tự nhiên cũng theo đó niệm “A Di Đà Phật” không ngớt, vị thiện nam tử này muốn xem thử là người chân tu nào có được sự dụng công như thế, liền dò theo phương hướng của tiếng niệm Phật đi thẳng đến nhà họ Lý đường Trung Chánh ở Vụ Phong, chỉ thấy cửa mở, có rất nhiều người đang niệm Phật, anh ta liền tự động tham gia trợ niệm. Anh thanh niên này nhất định có căn lành rất lớn, nếu không thì trợ niệm hơn một tiếng đồng hồ làm sao có thể thấy được quang minh của Phật? Tôi lúc đến Bố giáo sở giảng kinh, anh thanh niên này cũng đến nghe, các vị liên hữu vì tôi giới thiệu gặp mặt với anh ta, do vì anh ta giúp đỡ một phàm phu sanh tử đang ở trong biển khổ được Phật thương xót phóng quang tiếp dẫn vãng sanh Tây phương Cực lạc thế giới, khiến tôi vừa thấy, trong lòng vô cùng cảm kích, tặng cho anh ta một xâu chuỗi và mấy quyển sách Phật, sau hơn một tháng anh ta được điều đi nơi khác. Tiếc một điều lúc đó tôi quên hỏi chỗ ở và tên họ của anh ta!


http://www.quangduc.com/tinhdo/87niemphatcamung.html#33. TRỢ NIỆM CHO NGƯỜI VÃNG SANH TÂY PHƯƠNG, CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG

Tuesday, September 21, 2010

33. TRỢ NIỆM CHO NGƯỜI VÃNG SANH TÂY PHƯƠNG, CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG

Lại nói về một chuyện cười: các vị trong ban kia của Bố giáo sở lúc bấy giờ trợ niệm cho Lý cư sĩ (chuyện trên), chỉ có sai đi 3 tiếng đồng hồ, do vì về nhà trước đi ngủ mà không thấy được việc Phật A Di Đà phóng quang tiếp dẫn, đều hối hận mãi không thôi. Sau đó mọi người liền ở lại Bố giáo sở bàn bạc: lần sau nếu như lại có người bệnh nặng sắp qua đời, chúng ta nhất định phải đi trợ niệm, muời mấy người đều một lòng một dạ, không thấy quang minh, thề không chịu thôi. Sau khi phát nguyện như thế xong, liền đi tìm kiếm khắp nơi trong làng, chưa được mấy ngày, quả thật tìm được một vị là bà mẹ già tám mươi lăm tuổi của ông Lâm Kim Châu.

Những người vì tâm hiếu kỳ mong muốn thấy được quang minh của Phật này, liền thuyết pháp với con trai và con dâu của bà ta: “Chúng tôi đều là không có điều kiện gì hết, niệm Phật cho mẹ các vị, trợ giúp cho bà vãng sanh Tây phương, không còn lại luân hồi trong lục đạo”. Đồng thời tuyên thuyết niệm Phật tốt thế nào, thế nào… tốn hết một phen mồm mép, người con trai và người con dâu kia mới bằng lòng cho chúng tôi trợ niệm cho bà ta. Phải phân làm hai ban thay phiên nhau trợ niệm, khi ăn cơm cũng thay phiên nhau về nhà ăn, ăn cơm xong lại đến đổi ban niệm. Mọi người vì sợ không thấy được quang minh của Phật, cho nên trước sau không dứt tiếng niệm Phật, niệm mãi một ngày một đêm nhưng người bệnh vẫn cứ thở đều, còn chưa dứt thở. Bà ta có một người con gái lớn ở xa về, thấy người ta niệm Phật cho mẹ mình, không được vui lắm, lại còn nói với cha cô ta rằng: “Niệm Phật làm cái gì? Ngược lại làm nhiễu loạn tâm của má con thôi, kêu họ về đi!”, may mà anh trai và chị dâu của cô ta còn hiểu biết, vội nói: “Không được, không được! Mẹ từ lúc nhờ họ niệm Phật đến giờ, trong lòng đã thanh thản nhiều, không còn khổ não như trước đây nữa!”. Người con gái kia sau đó cũng không còn nói bậy nữa, biết được thành ý của mọi người, trái lại trong lòng bắt đầu biết mang ơn.

Lúc đó đã là cuối năm, nhà nhà đều phải làm bánh Tết, trong các vị trợ niệm có nhà dặn dò con cái hoặc con dâu bỏ không làm bánh Tết nữa mà đến trợ niệm, liên tục niệm bảy ngày bảy đêm, người sắp mạng chung kia mới vãng sanh. Lúc đó mọi người trong miệng thì niệm Phật, còn mắt thì lại đều chú ý xem quang minh của Phật đến. Nhưng kết quả không thấy được gì hết, mọi người lại vô cùng thất vọng. Mặc dù như thế, nhưng cái tâm trợ niệm của mọi người là chân thật ngay thẳng, giúp người thì phải giúp cho đến nơi đến chốn, liền lại niệm thêm 8 tiếng đồng hồ nữa (đúng nghi thức trợ niệm) thăm dò trên đỉnh đầu vẫn còn một chút hơi ấm, sắc diện như sống, thân thể vẫn mềm như bông. Đây cũng chính là tướng lành được vãng sanh Tây phương. Điều không thể nghĩ bàn nhứt là: niệm xong 8 tiếng đồng hồ rồi, con cháu của bà ta mở những chăn mền đắp cho bà ta ra thì thấy hai tay của bà đang chắp ngay ngắn.

Sư tỷ Thẩm (Trương Thẩm, bài trước) nói với tôi: “Con dâu của bà ta thấy chúng tôi niệm Phật cho mẹ chồng của cô ta được thành khẩn như thế, mỗi đêm đều ba lần nấu món điểm tâm mời chúng tôi ăn, mới đầu mọi người không dám ăn, do vì thầy Lý dạy chúng tôi lúc trợ niệm cho người, không được ăn đồ ăn của người ta, ba bữa phải về nhà ăn, cũng không được ăn đồ điểm tâm, do vì người ta đang gặp lúc không may, không nên làm phiền người ta thêm. Nhưng con dâu bà ta với ý tốt nói: “Thời tiết mùa đông lạnh như thế này, các vị có lòng tốt như thế đến cứu cho mẹ chồng tôi, cả nhà chúng tôi rất là đội ơn đội đức, có chút xíu để bày tỏ tấm lòng, các vị đừng nên khách sáo!”. Cho nên mỗi đêm đều tiếp nhận ba lần điểm tâm của họ. Tôi liền cười nói với họ rằng: “Tâm của các vị bất tịnh, chứa đầy những tham muốn, muốn thấy quang minh của Phật, lại nào có thấy được đâu? Sư tỷ Tú cùng với anh thanh niên kia, lúc đó niệm Phật là một lòng một dạ, trong tâm thanh tịnh, niệm đến cùng Phật cảm ứng đạo giao, cho nên mới thấy được Phật A Di Đà phóng đại quang minh đến tiếp dẫn. Hôm nay các vị vì tham muốn xem quang minh mà vì người niệm Phật, nhưng cũng giúp được một chúng sanh ở Ta bà vãng sanh về quốc độ an lạc ở Tây phương tu hành, ngày kia thừa nguyện tái lai, có thể độ được vô lượng vô biên chúng sanh khổ não. Công đức này cũng đều là do các vị phát tâm muốn thấy quang minh của Phật mà được ban cho như thế”.

http://www.quangduc.com/tinhdo/87niemphatcamung.html#33. TRỢ NIỆM CHO NGƯỜI VÃNG SANH TÂY PHƯƠNG, CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG