Thursday, September 6, 2012

Một cách tu không khó -Pháp sư Tịnh Không

HỎI : Có một số người ở trong phước mà không biết phước, xung quanh họ đều đầy đủ, thế nhưng họ không thấy an vui, vì trong đầu họ luôn ghi nhớ những việc buồn quá khứ, còn việc an vui thì lại không nhớ chút nào. Thưa pháp sư, xin ngài có thể vì những người nghĩ không thông này mà khai thị ?

ĐÁP : Kinh nói: “Phàm hễ có tướng đều là hư vọng”. Người và người, người và công việc đều thoảng qua như mây trôi, hà tất phải để nó trong lòng, khiến chính mình khó chịu? Đây là ngu muội. Một người nếu muốn chân thật đạt đến an vui, trước tất cả những việc không vừa ý, tất cả người có vướng mắc tới mình, thì phải đem nó quên sạch không nhớ gì. Thường nghĩ đến chỗ tốt, không nên nghĩ đến chỗ xấu của người, thì tự an vui. Ngày ngày nghĩ đến lỗi lầm của người là bạn tự tìm cái khổ, không liên quan gì với họ. Khổ là chính mình, không phải họ, đây là hạng người mê hoặc, điên đảo mà kinh Phật thường nói.

Chúng ta nên tự cầu phước báo, thường hay nghĩ đến chỗ tốt của người. Dù họ có lỗi lầm, dù họ có ác, chúng ta vẫn có thái độ tốt đẹp đối đãi với họ, hơn thế nữa có thể làm cho người ác chuyển thành người tốt, công đức rất lớn, là một việc đại thiện. Không nên tác thành ác hạnh cho người khác, phải làm việc tốt cho người, chúng ta mới chân thật đạt đến an vui.
HỎI: Một số người không cách gì khống chế được suy nghĩ của mình. Thưa pháp sư, có phải có những phương pháp ngoại lực, ví dụ niệm tụng kinh văn gì đó giúp họ cởi mở chính mình, vậy nên đọc những kinh gì?
ĐÁP : Hiện tượng này rất phổ biến, trong ngoài nước đều đã thấy qua, nguyên nhân chủ yếu của nó, Phật pháp gọi là “tập khí quá sâu, phiền não quá nặng” . Dù có hiểu được đạo lý, khi hoàn cảnh xuất hiện họ vẫn không thể khắc phục, vẫn không thể chuyển đổi nó.
Phương pháp của Phật pháp rất nhiều, nếu phiền não khởi lên, tâm không bình, muốn làm cho tâm định lại, bạn nên mở quyển kinh, chăm chỉ đọc qua một lượt, xáo trộn dần dần liền ổn định. Cho nên dùng phương pháp đọc kinh cũng được, trì chú cũng được, niệm Phật cũng được v.v…. Thậm chí không dùng những phương pháp này bạn có thể dùng phương pháp thế gian. Bạn vốn thích nghe nhạc, chỉ cần mở vài khúc nhạc cổ điển rồi chuyên chú lắng nghe, tâm cũng có thể bình lại. Do đó phương pháp không cố định, bạn xem phương pháp nào có hiệu quả đối với mình thì có thể vận dụng nó. Tóm lại bình lặng vọng tưởng phân biệt là việc trọng yếu, đây là then chốt quan trọng trong vấn đề tu hành của chúng ta.
HỎI: Thưa pháp sư, có thể chỉ dạy chúng tôi một chút, nếu chúng ta tự tu ở nhà thì nên đọc những kinh văn gì?
ĐÁP : Sơ học nhất định phải từ nơi làm người tốt mà khởi đầu.
Những năm gần đây chúng ta ở hải ngoại đề xướng vận động bốn tốt:
1/ Giữ tâm tốt.
2/ Làm việc tốt.
3/ Nói lời tốt.
4/ Làm người tốt”.
Tiêu chuẩn của cái tốt phải phù hợp với xã hội, có lợi ích cho đại chúng, không vì lợi ích của chính mình. Nếu nghĩ đến lợi ích của chính mình, bỏ qua lợi ích của mọi người trong xã hội thì không đúng. Mỗi niệm vì xã hội, mỗi niệm vì mọi người, chúng ta cũng là một người trong đó. Mọi người được tốt, đương nhiên ta sẽ tốt. Ta được tốt mà khiến mọi người không tốt, ta vẫn phải chịu nạn tai, vẫn không cách gì tránh khỏi. Cho nên, đây là tiêu chuẩn tích cực vì xã hội, vì mọi người.
Ngày xưa đại sư Ấn Quang cả đời cực lực đề xướng “Liễu Phàm Tứ Huấn”. Viên Liễu Phàm là người thời đại triều Minh, bốn thiên văn chương của ông lưu hành ở Đài Loan rất rộng. Ngày trước tôi đã giảng qua tỉ mỉ, cũng có băng đĩa, sách đang lưu hành, các bạn có thể xem, chăm chỉ học tập, trước tiên phải làm người tốt, đây là nền tảng. Sau đó chúng ta đọc kinh mới có thể nhận được kết quả. Về đọc kinh, nếu mọi người chưa tiếp xúc, tốt nhất nên tụng kinh Vô Lượng Thọ. Kinh Vô Lượng Thọ không dài, thích hợp với người hiện đại, lý luận phương pháp cảnh giới trong đó tương đối viên mãn, mọi mặt đều được nói đến, là một bộ sách rất hay.    
HỎI : Những năm gần đây, trong lẫn ngoài nước, con thường nghe các đồng tu nói, có một vị pháp sư, một vị đại đức, một vị Lạt ma nào đó tự xưng họ chính là Bồ tát tái sanh, Phật tái sanh. Người ta đến hỏi con, xin cho biết rằng những lời nói này rốt cuộc là thật hay giả?
ĐÁP : Thực tế họ đã hỏi sai người, tôi làm sao biết được. Nếu tôi biết được thì chẳng phải tôi đã thành Phật rồi sao. Tôi không phải là đại Bồ tát tái sanh thì làm sao tôi biết họ là đại Bồ tát tái sanh. Do đó những truyền thuyết này đã mê hoặc rất nhiều đồng tu học Phật trong xã hội, đặc biệt là sơ học. Thậm chí không chỉ sơ học, ngay đến lão tu, cũng bị họ mê hoặc. Tuy không biết họ là thật hay giả, nhưng trên kinh Phật có thuyết minh, chư Phật Bồ tát ứng hóa ở thế gian này đích thực rất nhiều. Khi chúng sanh có khổ nạn to lớn, chư Phật Bồ tát đại từ đại bi ứng hóa ở thế gian, cùng hòa mình với tất cả đại chúng, không nhất định dùng thân phận gì. Giống như trong Phổ Môn phẩm đã nói, Bồ tát Quan Thế Âm hiện 32 tướng, nên dùng thân gì để độ ngài liền hiện ra thân đó, nam nữ già trẻ, trong các nghề nghiệp đều có Phật Bồ tát hóa thân.  
Thế nhưng có một nguyên tắc, họ nhất định không để lộ ra thân phận, nếu lộ ra thân phận, lập tức họ phải ra đi, không thể lưu lại thế gian này. Việc này chúng ta đã xem thấy trong lịch sử, thân phận vừa lộ, mọi người biết, họ liền ra đi, đó chính là thật. Còn nếu nói thân phận lộ ra mà họ vẫn không đi, thì việc này trở nên kỳ lạ, không hề tương ưng với kinh, do đó mà biết không phải thật. Không phải thật chính là giả mạo Phật Bồ tát lừa gạt chúng sanh, thu danh vọng lợi dưỡng, tạo tội nghiệp. Chúng ta hiểu những thường thức này thì không đến nỗi bị lừa.
Gần đây nhất mọi người mới biết đại sư Ấn Quang là Bồ tát Đại Thế Chí hóa thân tái sanh. Bạn xem hành nghiệp cả đời ngài của ngài không khác người bình thường. Chỉ là trong tu hành và xem cách ngài giáo hóa chúng sanh, đích thực rất tương ưng với những gì nói trong chương Đại Thế Chí Bồ Tát Viên Thông.
Việc ngài là Bồ tát Đại Thế Chí tái sanh do một vị cư sĩ nói trong sách Vĩnh Tư Tập. Trước khi đại sư vãng sanh 4 năm, lúc đó vị cư sĩ này là một học sinh sơ trung, chưa hề tiếp xúc Phật giáo, cũng không tin Phật giáo. Cô gặp qua một giấc mộng thấy Bồ tát Quan Thế Âm mặc áo trắng nói với cô: “Bồ tát Đại Thế Chí đang giảng kinh thuyết pháp tại Thượng Hải”. Khuyên cô đi nghe. Cô hỏi: “Vị nào là Đại Thế Chí Bồ tát?” Ngài liền nói: “Vị ấy là pháp sư Ấn Quang”. Sau đó cả nhà đi gặp pháp sư Ấn Quang, đem sự việc nằm mộng nhìn thấy được nói ra. Pháp sư Ấn Quang mắng cô một trận vì tội yêu ngôn hoặc chúng, về sau không được phép nói nữa, nếu nói nữa thì cô đừng đến chỗ ngài. Cô mất hồn không dám nói nữa. Bốn năm sau đại sư Ấn Quang vãng sanh, cô mới đem việc này công bố ra.

Cho nên chân thật là người tái sanh nhất định sẽ không để bộc lộ thân phận. Bộc lộ thân phận mà không đi là có vấn đề. Pháp sư Ấn Quang một mực phủ nhận, làm gì có việc tự mình xưng là Phật Bồ tát tái sanh. Chúng ta phải cẩn thận để không lầm mà rơi vào tà đạo. 

BẬN RỘN VẪN TU ĐƯỢC _ Lời của HT Hư Vân


Lời của HT Hư Vân – KC, NT, HĐ dịch 
Kinh Lăng Nghiêm nói: “Nếu năng chuyển vật, tức đồng Như Lai”. Nghĩa là tất cả Thánh hiền khéo chuyển vạn vật, chẳng bị vật chuyển, thì tùy tâm tự tại, chốn chốn chân như. Còn phàm phu chúng ta, do vọng tưởng làm chướng, nên bị vật chuyển. Ta yếu ớt như cỏ, hễ gió đông thổi thì dạt về tây, gió tây thổi thì ngã về đông, chẳng thể làm chủ.
Có người cả ngày lăng xăng, tán tâm phóng dật, lòng chẳng ở nơi đạo, tuy có dụng công nhưng lại lúc có lúc không, chẳng được miên mật. Bình thường cứ quay mòng theo vui, buồn, giận ghét; chìm đắm tronp phiền não thị phi. Hễ sáu căn tiếp xúc với sáu trần là mất giác chiếu, chạy theo trần cảnh. Vừa lòng thì sinh ưa, nghịch ý thì sinh ghét. Trong tâm thường khởi vọng tưởng. Có hai loại vọng tưởng:
VỌNG THIỆN, gọi là vọng tưởng thanh (nhẹ) có thể dùng để hành đạo, tạo việc lành.
VỌNG ÁC, tức là vọng tưởng (thô) mang đủ tà niệm bất chánh, uế trược dẫy đầy, khó mà tả hết.
Thiền sư Bạch Vân Đoan có làm bài tụng rằng:
                        Nếu khéo chuyển vật là Như Lai
                        Xuân ấm khắp non hoa nở đầy
                        Tự có một đôi tay tương trợ
                        Nào biết dễ dàng xoay, múa may
            Kinh Kim Cang nói:
“Ưng như thị hàng phục kỳ tâm” (nên như thế mà hàng phục tâm này). Phật tử chúng ta, hãy thống thiết lo việc sinh tử, như cứu lửa cháy đầu. Nên buông bỏ tham tâm, tinh tấn cầu đạo, siêng năng dụng công, mài luyện mình lần lần để đạt đến cảnh giới không bị vật chuyển, là nắm được công phu. Dụng công không nhất định chỉ là tu trong lúc tịnh mà phải tu cả trong lúc động, nếu trong cảnh động mà tu được không loạn, mới là công phu chân thật.
            Xin kể quý vị nghe một tấm gương tu trong cảnh động:
“Đầu thời Minh, ở Hồ Nam có một anh thợ sống bằng nghề rèn sắt. Người ta gọi anh là Hoàng Đả Thiết. Hồi đó gặp lúc Chu Hồng Vũ hưng binh tác chiến nên đặt làm rất nhiều binh khí, ngày đêm không nghỉ. Hôm nọ, có một vị Tăng khất thực đi ngang nhà ông, Hoàng cúng dường thức ăn. Thọ thực xong, vị Tăng bảo:
- Tôi nay nhận bố thí không thể không báo đáp. Hiện có một câu muốn tặng ông đây: “Ông vì sao chẳng chịu tu vậy?
 Hoàng thưa: “Đã biết tu hành là việc tốt, nhưng tiếc là tôi cả ngày bận rộn, làm sao mà tu”.
Tăng nói: “Có một pháp môn niệm Phật rất thích hợp, cho dù bận mấy cũng tu được. Thế này nhé, ông hãy vừa rèn, vừa niệm danh hiệu Phật, hễ kéo bể một cái là niệm Phật một tiếng. Chịu khó thực hành trường kỳ như thế, chuyên tâm niệm: “Nam Mô A Di Đà Phật”, bảo đảm đến lúc mệnh chung ông sẽ được vãng sinh Tây Phương Cực Lạc Thế Giới”.
Hoàng Đả Thiết làm y theo lời Tăng dạy, vừa đập sắt, vừa niệm Phật, cả ngày đập sắt là cả ngày niệm Phật. Không những không cảm thấy mệt nhọc mà tâm tư còn rất khinh an tự tại. Lâu ngày công phu thuần thục, không niệm mà tự niệm, ông dần dần ngộ nhập. Lúc gần mệnh chung ông tự biết trước, bèn đi chào hết thảy bạn bè, nói là mình sắp vãng sinh Tây Phương. Đến ngày mệnh chung, ông giao việc cho người nhà, tự tắm rửa thay y phục rồi đến bên lò rèn, cũng đập, cũng rèn mấy cái mà đọc kệ:
                        Chát chát chang chang!
                        Sắt rèn thiệt ngon!
                        Tâm dần thanh bình
                        Ta về Tây Phương
Rồi ông dừng tay, viên tịch. Lúc này hương thơm đầy nhà, nhạc trời t giữa không, xa gần đều nghe, không ai là không xúc động.
Chúng ta hiện nay cũng cả ngày bận rộn không ngừng nghĩ, nếu có thể học theo gương Hoàng Đả Thiết, trong lúc làm việc cũng gắng sức dụng công, nỗ lực, thì lo gì chẳng liễu sinh thoát tử? Tôi ngày xưa tại núi Kê Túc, Vân Nam có độ cho cụ Hành xuất gia. Cụ Hành hồi chưa xuất gia, có tính nghiền hút thuốc, mê uống rượu, ưa đủ thứ. Nhưng sau khi gia đình ông ( tất cả tám người) đến chùa Chúc Thánh công quả và xuất gia rồi thì ông từ bỏ hết, bỏ rượu, bỏ thuốc... Dù không biết chữ nhưng ông vẫn ráng tụng Kinh Phổ Môn v.v...chưa đầy mấy năm đã thuộc làu. Ông lo trồng trọt, cả ngày siêng năng làm việc không ngừng. Tối đến thì tinh tấn lễ Phật tụng kinh, không ham ngủ nghỉ. Trong chúng đối thế nào ông cũng không lưu tâm, có thương ông cũng chẳng màng, có ghét ông cũng chẳng để ý. Ông nhận may vá đố cho chúng, cứ một mũi kim là niệm một câu Phật: “Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát”, không mũi nào là không niệm, liên tục miên mật.
Sau đó ông đi triều lễ tứ đại danh sơn, trải qua tám năm. Lúc ông về lại Vân Nam thì tôi đang xây dựng trùng hưng chùa Vân Thế. Thế là việc lớn nhỏ trong chùa ông đều tình nguyện làm tất, khổ mấy, khó mấy cũng không từ, ai cũng đều thích ông. Lúc gần mất, ông đem y phục bán, thiết trai cúng dường chúng. Sau đó hướng đại chúng cáo từ.
Ông sắp xếp mọi việc xong thì khoảng tháng Tư, vào mùa thu hoạch dầu cải, ông đem mấy bó rơm khô ra hậu viên Hạ Viện Thắng Nhân (chùa Vân Thê tỉnh Quảng Nam) tự thiêu, nhẹ nhàng mà hóa.
Đến khi người phát giác kịp thì ông đã vãng sinh rồi.  Chỉ thấy ông ngồi đoan tọa trên lửa, trong tay cầm mõ khánh, dù đã thành tro xong y phục vẫn giữ nguyên nếp, quấn quanh thân ông không rơi xuống. Người chứng kiến đều hoan hỷ tán thán. Ông hàng ngày làm lụng không nhừng, tuyệt không quên dụng công tu hành, cho nên lúc ra đi mới được như vậy. Tu trong cảnh động so với tu trong cảnh tĩnh xem ra không khó, song rất đắc lực và hiệu quả.

Wednesday, September 5, 2012

Tu tại gia




Âm thanh hư ảo : ( thơ cho giới nói dối )

Thiện ác từ gốc tâm sanh ,
Phúc họa từ gốc miệng lành dữ nên
Hành động do ý làm nền ,
Nhân lời nói quấy qủa rền vang lâu .
Quân tử trọng lời đứng đầu ,
Bình bầu mồm miệng nhịp cầu tương giao .
Công bằng chính trực lời trao ,
Không cong ,không vẹo câu nào cũng nên .
Không nói hay dở tỵ hiềm ,
Người sai , mình đúng dữ hiền khen chê .
Khua môi múa mỏ chợ quê ,
Giữ lời , giữ miệng như về thành vua .
Nặng lời nghiệp chướng hơn thua ,
Họa tai thân miệng đều do tiếng lời .
Bướng ngang càng quấy ở đời,
Xung đột quậy phá do người lầm ngôn .
Sống bị miệt thị khinh lờn ,
Chết còn tiếng dữ lưu tồn cháu con .
Nghiệp chướng ràng buột khg mòn ,
Kềm sắt kéo lưỡi linh hồn nát tan .
Nước đồng sôi cháy ruột gan ,
Miệng môi tê tái thân mang đọa sầu .
Kệ rằng cười nịnh khua múa lưỡi môi ,
Nói càng nói bướng miệng đời khen chê ,
Ham vui thủ lợi chấp nê ,
Tránh sau nghiệp chướng đi về khổ thân .

Tứ quán hạnh của tổ Bồ Đề Đạt Ma Thích Khế Định