Tri thức là phương tiện đồng thời là cứu cánh giúp con người hiện diện trên thế giới nầy như một sinh vật hoàn hảo, có khả năng tự sống và đem lại lợi ích cho đồng loại nhờ những hiểu biết cá nhân thông qua quá trình tìm kiếm học hỏi.
Tri thức tốt cộng thêm sự thành thạo thì biết càng nhiều sự kiện càng tốt. Nhưng vì cái biết ấy mà quên mất điều huyền diệu của cuộc sống là rất nguy hiểm. Từ Obedience là “vâng lời” - từ gốc của chữ nầy là Obedire – có nghĩa là “ lắng nghe cho rõ”, có nghĩa “ bạn lắng nghe cho thấu đáo và vâng lời”.
Hãy nhìn cuộc sống mà không có điều kiện nào. Nhìn cuộc sống như nó vẫn thế, đang thế. Yathabhutan - Bạn sẽ liên tục được đổi mới, được làm cho tươi trẻ. Đây chính là ý nghĩa của Phục sinh. Nếu bạn hiểu điều nầy, dùng được pháp nầy bạn lập tức được tự do khỏi ký ức - vốn là ký ức tâm lý .
Ký ức là sự chết. Ký ức không phải là chân lý và mãi mãi không bao giờ có thể là chân lý được. Bởi vì chân lý bao giờ cũng sống động, chân lý là cuộc sống, ở ngay trong cuộc sống, còn ký ức là sự dai dẳng của cái không còn nữa ! Nó đang sống trong thế giới ma nhưng nó lại chính là chúng ta. Trên thực tế nó là nhà tù của chúng ta. Ký ức tạo ra cái nút, một phức hợp của cái gọi là Tôi - Bản ngã. Và tự nhiên cái thực tế “ giả tạo” được gọi là “ tôi “đó luôn luôn sợ chết. Đó là lý do tại sao bạn sợ cái mới. Bản thể không sợ hãi nhưng bản ngã thì sợ vì nó là giả tạo, là tùy tiện được gắn vào với nhau và có thể tan rã vì bất cứ nguyên nhân nào, lý do nào ! Cái mới đến sẽ làm cho nó tan nát. Nó không thể chấp nhận cái chết với niềm hân hoan. Còn bạn, hãy tự hỏi coi vì lẽ gì bạn không chấp nhận cái mới với niềm hân hoan ? Chừng nào bạn chưa hiểu, chưa tin bạn “ không phải là bản ngã “ thì bạn vẫn còn nỗi sợ hãi và cũng không thể đón nhận cái mới.
Khi bạn nhận ra bản ngã chẳng là cái gì khác hơn là ký ức của bạn, rằng ký ức như chiếc máy tính sinh học, rằng nó là cái máy, tiện dụng, nhưng sau khi dùng bạn phải tìm cách vượt ra ngoài nó. Bạn là tâm thức. Ký ức là nội dung trong tâm thức. Bạn là bản thân tâm thức. Ký ức là cuốn sổ ghi chép của bạn. Bạn là người tra sổ, cho nên bạn cần gì phải đứng ra nhìn nhận một cách sai lầm bạn là bản thân của ký ức !
Ví dụ bạn thấy ai đó trên đường, nhận ra hơi quen nhưng không nhớ tên, bạn lục ra trong ký ức nhưng không lôi ra được, tiếc quá bỏ đi ra ngoài vườn, bổng cái tên ấy hiện ra một cách hồn nhiên không chờ đợi …
Bạn là tâm thức, ký ức là nội dung của tâm thức. Thay đổi nội dung trong khi ký ức là toàn bộ năng lượng sống của bản ngã quả thật gay go, phiền phức, vì cái mới không dễ tiêu hóa ! Bạn sẽ phải đủ dũng cảm làm một cuộc “chuyển dịch”, điều chỉnh, sửa lại bản thân.
Để hòa hợp với cái “ mới “ người ta cần trở nên không đồng nhất với bản ngã, và khi không đồng nhất với bản ngã thì bạn đâu cần phải quan tâm là nó sống hay chết. Nếu nó là cái máy thì bạn hy dùng chớ đừng để cái máy dùng bạn. Bản thể là cuộc sống và nó chẳng biết gì về cái chết. Vì vậy, Chết trong bản ngã lập tức được sinh ra bản thể trong niềm thiêng liêng. Cái “mới” là sứ giả từ Sự tồn tại, là thông điệp, là cẩm nang của Tồn tại. Lắng nghe cái mới, đi cùng cái mới,cuộc sống bạn ngày một phong phú hơn, và một ngày nào, một khoảnh khắc nào đó ..bạn có thể phát ra ánh sáng huy hoàng không bị cầm tù khi bạn nhìn cuộc sống không phải bằng đôi mắt của vị quan tòa !
Mỗi vật đều như nó phải như vậy. Đơn giản nghe và thấy cuộc sống như nó đang, không phủ lên ý niệm rằng nó phải như thế nầy hay phải như thế khác. Thông điệp là báo tin, không phán xét, không so sánh. Nhìn cuộc sống bằng sự say mê thán phục, đôi khi trời đang mây là hoàn hảo, nhưng có lúc trời đang nắng là hoàn hảo, là đang như thế và rồi cái mới vẫn đang biến, là sẽ không còn như thế nửa vậy thì lúc bạn đang thấy đang nghe chính là lúc cuộc sống đang hoàn hảo ! Là hòa hợp, là phúc lành, là lòng tin, là cầu nguyện. Không phải làm sao cho nó mà chính là nhận ra nó như đang thế. Đang có ở đây rồi ! Khi bạn ở trong không gian im lặng, bạn có thể nhận ra điều vừa nói – Cái gọi là khoảnh khắc thảnh thơi - Mọi kỹ thuật, mọi con đường, mọi phương pháp đều cần được vứt bỏ hết.
Osho
Khánh An ghi.
06.12.2004