-Bố thí,trì giới,nhẫn nhục nhưng hạnh nhẫn nhục là công đức nhiều nhất,khi mình bị ai chửi,vu oan hay chơi hơn mình mà mình nhẫn nhịn được thì có công đức rất nhiều,mỗi lần CN gặp phải cảnh này CN tự quán chiếu là người đó đang đem công đức cho mình đây,rồi đếm 1 công đức nè,2 công đức nè...cứ như vậy mà cho qua hết,sau đó đi hỏi Thầy vậy con đang tới tầng công lực thứ mấy rồi vậy Thầy ? Thầy nói tới tầng thứ 18 rồi...hihi...
-Những vọng tưởng như là những chùm bọt nước,khi nó khởi lên mình không theo thì nó sẽ vở ra như bong bóng nước,nếu mình chạy theo thì sẽ bị đau khổ hay phiền não,tại sao phải chạy theo những gì đã là qúa khứ...
-Mỗi người có cách nhìn sự việc khác nhau,thí dụ như bác sĩ thì nhìn đâu cũng thấy vi trùng,người thợ cất nhà thì có cách nhìn khác ,người kỷ sư nhìn sự việc khác...cho nên những ai mà phê bình,chê hoặc khen mình thì đừng quan tâm đến chỉ sợ những vị chân tu ,hiểu sâu giáo lý Phật mà phê bình mình thì lúc đó mình mới xem xét lại bản thân coi mình thế nào....
-Mỗi ngày phải quán chiếu thật sâu vào rằng cuộc đời là vô thường,được đó,mất đó,đủ duyên thì hội tụ,hết duyên thì tan ,sống đó rồi chết đó,khỏe mạnh đó rồi bệnh nặng liền đó,nhìn bà lão đi đường thì quán chiếu ngay đến LÃO(GIÀ),thấy đám ma thì quán chiếu sẽ đến ngày tới mình,cái chết sẽ đến bất thình lình sẽ không chừa ai,....nói chung là khi mình nhìn thấy cái gì thì phải qúan chiếu thật nhiều lần cho mình đừng chấp ngả...
-Đang làm gì thì mình phải biết,đang đi thì biết là chân mình đang chạm đất,khi rửa chén thì biết mình đang rửa chén,đang quét nhà thì biết mình đang quét nhà,nếu bạn chú tâm làm như thế khoảng 4 ngày thì bạn sẽ thấy rất khỏe,mặc dù làm rất nhiều việc mà không bị mệt,vì đó là mình đang sống với tâm Phật của mình,cái này Chơn Ngọc đã tập qua nên đem kinh nghiệm chia xẻ với mọi người ,nói vậy chứ CN tu còn yếu lắm chỉ muốn chia xẻ chút ít kinh nghiệm của mình thôi...Mắc cười lần đó CN chăm chú tập vậy khoảng 4,5 ngày gì đó mà cả ngày chỉ thấy có 3 vọng tưởng ,lại đi hỏi Thầy , Thầy hỏi con có lầm lẫn không đây,cả ngày mà chỉ có 3 vọng tưởng ???? Caí này chắc con siêu hơn Thầy rồi(cái này CN nói).
-Nếu bạn mở máy niệm Phật nghe và niệm theo cả ngày lẫn đêm ,3 hoặc 4 ngày đầu thì vọng tưỏng nhiều lắm nhưng đến ngày thứ 7 thì tâm hơi thuần thục ,tự nhiên mình cứ muốn niệm Phật hoài,trong đầu cứ như cái nút, tự động niệm Phật hoài,lúc đó tâm rất an lạc cho dù gặp ai mắng chửi cũng không nổi sân,lúc đó chỉ cảm thấy người chửi mình thật là vô minh và đáng thương thay !(Nhưng ngày không tu thì không được à nghen,phải chơi lại tới cùng).CN nhớ câu nói của HT Thích Thanh Từ là TU LÀ PHẢI HIỀN,đúng vậy nhưng khi tu thì tự nhiên nó hiền bởi vì tự tâm nó không nổi sân thì lấy đâu mà không HIỀN.
Tóm lại tâm Phật của mình là gì?? Theo CN hiểu là tâm không vọng tưởng,khi mình không còn niệm nào thì tự nhiên ông Phật con trong tâm mình sẽ hiện ra,rất vi diệu,sẽ không mệt mỏi ,không phiền não và thay vào đó là cảm giác rất an lạc ,dễ chịu,và tràn đầy hạnh phúc.
Chơn Ngọc chỉ muốn chia xẻ chút ít kinh nghiệm non nớt của mình cho các bạn,nếu có gì sơ sót xin mọi người thông cảm và góp ý thêm cho CN.
-Những vọng tưởng như là những chùm bọt nước,khi nó khởi lên mình không theo thì nó sẽ vở ra như bong bóng nước,nếu mình chạy theo thì sẽ bị đau khổ hay phiền não,tại sao phải chạy theo những gì đã là qúa khứ...
-Mỗi người có cách nhìn sự việc khác nhau,thí dụ như bác sĩ thì nhìn đâu cũng thấy vi trùng,người thợ cất nhà thì có cách nhìn khác ,người kỷ sư nhìn sự việc khác...cho nên những ai mà phê bình,chê hoặc khen mình thì đừng quan tâm đến chỉ sợ những vị chân tu ,hiểu sâu giáo lý Phật mà phê bình mình thì lúc đó mình mới xem xét lại bản thân coi mình thế nào....
-Mỗi ngày phải quán chiếu thật sâu vào rằng cuộc đời là vô thường,được đó,mất đó,đủ duyên thì hội tụ,hết duyên thì tan ,sống đó rồi chết đó,khỏe mạnh đó rồi bệnh nặng liền đó,nhìn bà lão đi đường thì quán chiếu ngay đến LÃO(GIÀ),thấy đám ma thì quán chiếu sẽ đến ngày tới mình,cái chết sẽ đến bất thình lình sẽ không chừa ai,....nói chung là khi mình nhìn thấy cái gì thì phải qúan chiếu thật nhiều lần cho mình đừng chấp ngả...
-Đang làm gì thì mình phải biết,đang đi thì biết là chân mình đang chạm đất,khi rửa chén thì biết mình đang rửa chén,đang quét nhà thì biết mình đang quét nhà,nếu bạn chú tâm làm như thế khoảng 4 ngày thì bạn sẽ thấy rất khỏe,mặc dù làm rất nhiều việc mà không bị mệt,vì đó là mình đang sống với tâm Phật của mình,cái này Chơn Ngọc đã tập qua nên đem kinh nghiệm chia xẻ với mọi người ,nói vậy chứ CN tu còn yếu lắm chỉ muốn chia xẻ chút ít kinh nghiệm của mình thôi...Mắc cười lần đó CN chăm chú tập vậy khoảng 4,5 ngày gì đó mà cả ngày chỉ thấy có 3 vọng tưởng ,lại đi hỏi Thầy , Thầy hỏi con có lầm lẫn không đây,cả ngày mà chỉ có 3 vọng tưởng ???? Caí này chắc con siêu hơn Thầy rồi(cái này CN nói).
-Nếu bạn mở máy niệm Phật nghe và niệm theo cả ngày lẫn đêm ,3 hoặc 4 ngày đầu thì vọng tưỏng nhiều lắm nhưng đến ngày thứ 7 thì tâm hơi thuần thục ,tự nhiên mình cứ muốn niệm Phật hoài,trong đầu cứ như cái nút, tự động niệm Phật hoài,lúc đó tâm rất an lạc cho dù gặp ai mắng chửi cũng không nổi sân,lúc đó chỉ cảm thấy người chửi mình thật là vô minh và đáng thương thay !(Nhưng ngày không tu thì không được à nghen,phải chơi lại tới cùng).CN nhớ câu nói của HT Thích Thanh Từ là TU LÀ PHẢI HIỀN,đúng vậy nhưng khi tu thì tự nhiên nó hiền bởi vì tự tâm nó không nổi sân thì lấy đâu mà không HIỀN.
Tóm lại tâm Phật của mình là gì?? Theo CN hiểu là tâm không vọng tưởng,khi mình không còn niệm nào thì tự nhiên ông Phật con trong tâm mình sẽ hiện ra,rất vi diệu,sẽ không mệt mỏi ,không phiền não và thay vào đó là cảm giác rất an lạc ,dễ chịu,và tràn đầy hạnh phúc.
Chơn Ngọc chỉ muốn chia xẻ chút ít kinh nghiệm non nớt của mình cho các bạn,nếu có gì sơ sót xin mọi người thông cảm và góp ý thêm cho CN.