Saturday, June 8, 2013

Nhận thức về tái sanh - chứng ngộ - vãng sanh

Sau khi thành đạo, Đức Phật Thích Ca đã thấu suốt cội nguồn pháp giới trong vũ trụ. Ngài đã nhìn thấy rõ mỗi chúng sanh đều có Phật tánh, nhưng vì mê muội mà chưa nhận được.
Với lòng bi mẫn, trong 49 năm, Ngài đã đi khắp nơi giảng đạo nhằm giúp chúng sanh thay đổi nhận thức để thành Phật như Ngài. Và Đức Phật đã truyền lại pho tạng Kinh-Luật cho người đời nương vào đó để mà “văn - tư - tu”. Trong quá trình tư - tu các vị Tổ Sư đã triển khai Kinh - Luật thành Luận. Nay, thông qua “Kinh-Luật-Luận” để tìm hiểu: Như thế nào gọi là Tái sanh? Như thế nào gọi là Chứng ngộ? Như thế nào gọi là Vãng sanh? Và ba cái này giống nhau và khác nhau ra sao?
Tái sanh:   
Tái sanh tức là luân hồi đồng nghĩa với không giải thoát. Tái sanh là do nghiệp lực chiêu cảm mà sanh trở lại cõi Ta bà, tức là khi thọ mạng chấm dứt, mống tâm tác ý muốn hiện hữu do đó tái sanh dưới hình thức một xác thân mới.
Qua “Kinh - Luật - Luận”, hiểu rằng, trong cuộc sống hàng ngày, ngay xác thân ngũ uẩn, tiến trình tâm thức trải dài qua 15 hạng chúng sanh từ địa ngục cho tới Như lai, nhưng vì mê muội khó mà nhận biết. Nếu tâm thức dừng lại rồi tư tưởng phân biệt dính mắc tham đắm vào đâu thì khi thọ mạng chấm dứt sẽ tái sanh mang một xác thân mới ứng hợp với tâm thức cùng cảnh giới đang dính mắc.
Tâm thức lờ đờ dừng ở bề mặt của 5 căn phù trần không có cái biết. Khi thọ mạng dứt, lập tức sa đọa vào cảnh giới Địa ngục.
Tâm thức dừng lại ở cảm giác lờ mờ chưa phân biệt của 5 thức đầu, dục vọng phát khởi làm tăng trưởng cảm giác đam mê trau chuốt xác thân, dẫn đến tham lam chiếm hữu ngoại sắc thô tháo. Khi thọ mạng dứt, lập tức sa đọa vào cảnh giới Ngạ quỷ.
Tâm thức dừng lại ở óc có sự phân biệt lờ mờ dục vọng bản năng, không suy tính trong mọi hành động chiếm hữu ngoại sắc, vì thế  thường thất bại nên dễ quạu quọ sân giận. Khi thọ mạng dứt lập tức sa đọa vào cảnh giới Súc sanh.
Tâm thức dừng lại ở tư tưởng phân biệt lờ mờ trên phương diện tật đố, ganh tỵ. Luôn tranh giành chiếm hữu ngũ dục bằng bạo lực qua hành động của thân - khẩu. Khi thọ mạng dứt, lập tức sa đọa vào cảnh giới Atula.
 Tâm thức dừng lại ở ý chí. Khi đối cảnh, tư tưởng tập trung vào mỗi giác quan để so đo phân biệt theo luân lý, rồi dùng ý chí đè nén dục vọng bản năng cải sửa hành động hướng thiện, bằng lòng với hoàn cảnh sống hiện tại. Khi thọ mạng dứt, nếu không bị nghịch duyên sẽ tái sanh vào cảnh giới Người.        
Tâm thức dừng lại ở ý chí và kinh nghiệm. Tư tưởng tổng hợp sự hiểu biết qua 5 giác quan kết hợp với kiến thức qua sách vở làm cho kinh nghiệm ngày càng phong phú, dễ thành công trong mọi lĩnh vực hoạt động, chiếm hữu ngoại sắc thanh cao, vui sống với cảnh an nhàn. Khi thọ mạng dứt, nếu không bị nghịch duyên sẽ tái sanh vào cảnh trời Dục giới.
 Tâm thức dừng lại ở ý chí mạnh và kinh nghiệm dồi dào dễ dàng nhập định sơ thiền- nhị thiền- tam thiền, chìm đắm chiếm hữu nội sắc để tận hưởng cảm giác hỷ lạc, xem đây là cảnh thiên đường trần gian. Khi thọ mạng dứt lập tức tái sanh vào cảnh trời Sắc giới.
Tâm thức dừng lại ở ý chí mạnh mẽ và kinh nghiệm tuyệt vời, tự tại xuất nhập định, an trú trong cảm giác bất lạc bất khổ thọ của tứ thiền - tứ không, tư tưởng say mê tạo dựng cảnh giới mông lung, vui sống trong “hiện tại lạc trú và tịch tịnh trú”. Khi thọ mạng dứt lập tức tái sanh vào cảnh trời Vô sắc giới.
Tóm lại: Sau khi hết thọ mạng, sẽ tái sanh theo nghiệp vào các cõi người - trời  không có Phật pháp. Có nhiều hướng tái sanh, nhưng tạm phân có 2: một là thường nghiệp lôi kéo sẽ tái sanh cảnh giới người- trời Dục giới; hai là trọng nghiệp thiện lập tức tái sanh vào cảnh trời Sắc giới và trời Vô sắc giới, còn nếu là trọng nghiệp ác lập tức sa đọa xuống 4 đường ác. Tái sanh là cũng để trả nghiệp cũ, song song đó tạo nghiệp mới bằng thân - khẩu - ý.
Chứng ngộ:
          Chứng ngộ tức giải thoát. Chứng ngộ có tự độ và độ tha.
1/ Tự độ: là tự tu-tự chứng-tự đắc tức là tự mình tu tập, tự chứng ngộ Phật tánh và đắc quả Tứ Sa môn. Trước hết cần “giữ giới (3-5-8-10-250) để đạt định nhất niệm rồi tâm thức sẽ trong sáng”. Và nhờ thức trong sáng, có Thiện tri thức khai ngộ nhận lại Phật tánh, từng bước, tâm lặng lẽ nhìn-thấy-biết rõ tiến trình tâm thức trải dài qua 8 cảnh giới từ Địa ngục tới trời Phi tưởng phi phi tưởng, trở về “Niết bàn tịch tịnh”, chấm dứt tái sanh.
Thánh đầu tiên nhận lại Phật tánh là Nhập lưu, đây là quả Thánh quan trọng nhất vì “giải thoát đầu tiên cũng là giải thoát cuối cùng”. “Hơn thống lãnh cõi đất. Hơn được sanh cõi trời. Hơn chủ trì võ trụ. Quả Dự lưu tối thắng.”.  
Thánh Nhập lưu, tâm lặng lẽ nhìn thấy biết rõ 16 oai nghi của thân sinh lý, tiến trình diễn biến phát sinh tâm tham lam, sân giận, tật đố. Do rõ biết nên vĩnh viễn không dính mắc vào cảnh giới 4 đường ác, nhưng nếu không tiến mà giậm chân một chỗ sẽ tái sanh vào cảnh giới người - trời Dục giới tối đa 7 lần.
Thánh Nhất vãng lai, tâm lặng lẽ nhìn thấy biết rõ tiến trình tư tưởng, ý chí cải sửa dục vọng theo hướng thiện hoặc ác và tư tưởng phân tích tổng hợp đúc kết thành kinh nghiệm như thế nào nhận như thế nấy. Vì rõ biết nên vĩnh viễn không dính mắc vào cảnh giới người - trời Dục giới. Nếu giậm chân một chỗ sẽ tái sanh vào cảnh trời Sắc giới tối đa 1 lần.
Thánh Bất lai, tâm lặng lẽ thấy biết rõ tư tưởng, ý chí dùng kinh nghiệm dồi dào nhập định kéo dài cảm giác hỷ lạc, vì rõ biết nên vĩnh viễn không dính mắc vào cảnh trời Sắc giới. Nếu giậm chân một chỗ sẽ tái sanh vào cảnh trời Vô sắc giới tối đa 1 lần.
Thánh Alahán, trở về Chân tâm như thật biết: ý chí mạnh mẽ, kinh nghiệm tuyệt vời tự tại xuất nhập định, tư tưởng tạo dựng cảnh giới mông lung và tiến trình tâm thức trải dài từ địa ngục đến trời Vô sắc giới, từ Thánh Nhập lưu đến Bất lai ngay xác thân ngũ uẩn của chính mình diễn biến như thế nhận như thế đó. Vì như thật biết nên tự độ đã xong, chấm dứt tái sanh, an trụ Niết bàn tịch tịnh.
2/ Độ thaThánh Alahán phát Bồ đề tâm, thực hiện hạnh Bồ tát, từ “Niết bàn tịch tịnh” trở ra hiện tượng giới để cứu độ chúng sanh.
Bích chi, Duyên giác hòa nhập vào cảnh giới chúng sanh cùng cõi để tìm hiểu tâm thức.
Bồ tát Thánh ứng hóa một thân đến nhiều thân chúng sanh hòa nhập vào một cảnh giới đến nhiều cảnh giới để từng bước hiểu rõ nguồn cội tâm thức chúng sanh trong pháp giới.
Như lai lập tức ứng hiện vô lượng thân chúng sanh trong vô biên cảnh giới, từ đó thấu suốt cội nguồn tâm thức chúng sanh trong pháp giới vũ trụ.
Tóm lại: Ba bậc Thánh hữu học chứng ngộ Phật tánh từng phần: 1/4, 2/4, 3/4. Vì còn tư tưởng chi phối, nếu các Ngài không tiến mà giậm chân một chỗ sẽ tái sanh vào cảnh giới người - trời có Phật pháp để tiếp tục tu học và trả nghiệp. Thánh Alahán chứng ngộ Phật tánh 4/4 an trụ Niết bàn tịch tịnh. Ba bậc Tam tôn “tịch chiếu” vào pháp giới, thị hiện ứng hóa nhiều thân chúng sanh trong nhiều cảnh giới, đến khi lập tức ứng hiện vô lượng thân chúng sanh trong vô biên cảnh giới thành tựu Như lai. Và chỉ có Như lai mới thật sự thấu suốt cội nguồn tâm thức tất cả chúng sanh trong toàn thể pháp giới.
Vãng sanh:
          Vãng sanh tức giải thoát. Vãng sanh do tự lực cá nhân và tha lực của Phật A-Di-Đà tiếp dẫn về thế giới Cực lạc yểm ly thế giới Ta bà. Tự lực là tự mình hành trì câu niệm Phật đạt nhất niệm rồi phát nguyện cảm ứng đạo giao với Phật lực A-Di-Đà. Tha lực là Đức Phật A-Di-Đà phóng quang tiếp dẫn tâm thức chúng sanh về cõi Cực lạc.
Với tâm đại từ bi, Đức Phật A-Di-Đà phát 48 đại thệ nguyện, dùng Phật lực quán trong 5 a tăng kỳ kiếp lập thành thế giới Cực lạc, sau đó Ngài phát nguyện độ hết tất cả chúng sanh có duyên với Ngài về thế giới Cực lạc, thoát luân hồi sanh tử khổ.
Cực lạc là thế giới: vô lượng quang, vô lượng thọ, vô lượng công đức. Vô lượng quang vì toàn thể cảnh giới Cực lạc là do Phật lực của Đức Phật tạo thành, mặc dù mỗi chúng sanh, mỗi sự vật có hình tướng nhưng đều kết bằng hào quang xuyên suốt không chướng ngại. Vô lượng thọ vì thế giới Cực lạc chuyển biến sátna, là thế giới phát hiện nên vô lượng vô biên với hằng hà sa số chúng sanh có tuổi thọ vô cùng tận. Vô lượng công đức vì thế giới Cực lạc do công đức Đức Phật thành lập và Ngài là Đại Pháp Vương, vì thế, chúng sanh ở đây đều được thấm đẫm hào quang công đức của Phật và sau khi nghe Đức Phật thuyết một thời pháp đều phát trí tuệ đắc Thánh quả tối thiểu là Nhập lưu, có ngay lục thông được vay mượn từ Phật lực của Ngài, và tiến thẳng một đường thành Như lai. Đặc biệt, những chúng sanh nào còn mang nghiệp mà được vãng sanh, nhờ Phật lực sẽ trả bằng ý nghiệp cho đến chấm dứt nghiệp mà không tạo nghiệp mới.
Nhưng muốn được vãng sanh về Cực lạc cần có 3 điều kiện: Tín - Hạnh - Nguyện.
Tín Tin sự là có thế giới Cực lạc ở hướng Tây. Tin lý là thế giới Cực lạc phát hiện từ Chân tâm là báo thân của Đức Phật A-Di-Đà. Và tin phải sâu tức là niệm Phật tối thiểu phải đạt nhất niệm.
Hạnh là thực hành chuyên cần niệm-nhớ-nghĩ-tưởng đến Phật A-Di-Đà trong mọi oai nghi đạt nhất niệm, nhưng muốn đạt nhất niệm đòi hỏi phải trì giới thật kỹ lưỡng. Tin sâu và hành chuyên luôn bổ sung hỗ tương cho nhau, có tin sâu thì hành mới chuyên và ngược lại.
 Nguyện thuộc trí huệ, nghĩa là phải hiểu rõ thế giới Cực lạc và chí thành tha thiết nguyện cầu tha lực của Phật A-Di-Đà phóng quang tiếp dẫn về thế giới Cực lạc. Nguyện là yếu tố quyết định cho sự vãng sanh. Trong nguyện bao hàm cả tin sâu và hành chuyên.
Vậy, nếu niệm Phật tâm đạt nhất niệm trở lên và có phát nguyện cảm ứng với Phật lực mới được A-Di-Đà tiếp dẫn về thế giới Cực lạc.
- Chúng sanh 4 đường ác tâm tán loạn và tạp niệm nên khó thể cảm ứng với Phật lực A-Di-Đà do đó không vãng sanh.
- Chúng sanh người - trời Dục giới tâm được nhất niệm nhưng không liên tục, do đó sắp lâm chung, muốn chắc chắn vãng sanh bắt buộc phải đủ 3 yếu tố: thiện căn, phước đức, nhân duyên.Thiện căn là bản thân phải đầy đủ tín-hạnh-nguyện, Phước đức là có Ban hộ niệm và người nhắc niệm trợ duyên tích cực nhắc nhở người sắp lâm chung tâm thức luôn tỉnh táo niệm-nhớ-tưởng Phật A-Di-Đà, nhân duyên là thân tộc hân hoan cùng một lòng trợ lực với Ban hộ niệm giúp người sắp lâm chung được vãng sanh.
- Chúng sanh trời Sắc giới và trời Vô sắc giới nhờ tâm đạt định nhất niệm cao, sâu, liên tục do đó các vị muốn vãng sanh chỉ cần phát nguyện liền cảm ứng với Phật lực, lập tức được A-Di-Đà phóng quang tiếp dẫn về Cực lạc.
- Ba bậc Thánh hữu học: Nhập lưu, Nhất vãng lai, Bất lai đã nhận Phật tánh tức tâm vô niệm, nhưng vì còn tư tưởng, do đó nếu muốn vãng sanh thì các Ngài hướng tâm phát nguyện, lập tức Phật A-Di-Đà tiếp dẫn ngay về Cực lạc. Thánh Alahán có huệ lực trở về báo thân thường trụ, các Ngài chỉ hướng tâm đúng tần số là phát hiện ra thế giới Cực lạc.
- Ba bậc Tam Tôn tâm vô niệm mà niệm, niệm mà vô niệm, vì vậy chỉ hướng tâm là thế giới Cức lạc hiện tiền.
Tóm lại: Chúng ta biết rằng “cảnh giới treo trên đầu một tâm niệm”. Vì vậy muốn được vãng sanh về thế giới Cực lạc cần tối thiểu đạt tâm nhất niệm và phát nguyện. Người – trời Dục giới sắp lâm chung cần thêm 3 yếu tố: thiện căn – phước đức – nhân duyên mới chắc chắn vãng sanh. Trời Sắc giới và Vô sắc giới tâm định nhất niệm cao khi phát nguyện là “hiện tại” vãng sanh. Ba bậc Thánh hữu học tâm vô niệm khi phát nguyện là “hiện tiền” vãng sanh. Thánh Alahán có huệ lực và ba bậc Tam Tôn thì vô niệm-niệm, niệm-vô niệm, chỉ cần hướng tâm lập tức an trụ ngay thế giới Cực lạc.

Tái sanh – Chứng ngộ - Vãng sanh giống nhau ra sao và khác nhau như thế nào?
1/ Tái sanh  Vãng sanh khác nhau rất xa.
Tái sanh là luân hồi trong cõi Uế độ do cộng nghiệp của chúng sanh phàm phu trong 3 cõi lập thành, gọi là thế giới “Dân lập”, là thế giới chuyển biến chu kỳ, có không gian và thời gian tương ưng, có điều kiện, có: đi- đến, xa- gần, trước- sau, nhanh- chậm, lớn- nhỏ, có sanh- già- bệnh- chết,…Tái sanh để rồi trả nghiệp cũ đồng thời tạo nghiệp mới bằng thân – khẩu – ý.
- Vãng sanh là hoàn toàn giải thoát và an trụ trong cõi Cực lạc do Phật lực của A-Di-Đà lập thành, gọi là thế giới “Phật lập”, thế giới rặt ròng hào quang, là thế giới phát hiện, thế giới chuyển biến sátna, chỉ có thời gian tuyệt đối, bất sanh bất tử,…Và đặc biệt vãng sanh được đới nghiệp gọi là “Đới nghiệp vãng sanh” nghĩa là mang nghiệp cũ về Cực lạc trả bằng ý nghiệp mà không bao giờ tạo nghiệp mới.
2/ Chứng ngộ  Tái sanh giống nhau là cùng tái sanh vào cõi người- trời, nhưng khác nhau là có Phật pháp hay không Phật pháp.
- Chứng ngộ: nếu giậm chân một chỗ thì ba bậc Thánh hữu học còn tái sanh vào cõi người- trời nhưng có Phật pháp.
- Tái sanh: theo nghiệp lực của mỗi cá nhân mà tái sanh vào cõi người- trời nhưng không Phật pháp
3/ Vãng sanh  Chứng ngộ: vãng sanh tức chứng ngộ, chứng ngộ có phát nguyện tức vãng sanh.
- Vãng sanh thù thắng nhất, nhờ Phật lực đương nhiên đắc Thánh bất thối chuyển, từ Nhập lưu tiến thẳng tới Như lai – Có lục thông – Được “Đới nghiệp vãng sanh”.
- Chứng ngộ tự chứng ngộ mà đắc Thánh quả. Nhưng nếu không có Phật tại thế, ba bậc Thánh hữu học dễ bị giậm chân tại chỗ, nên còn phải tái sanh để trả nghiệp.
Vậy, chúng ta thấy rằng, Đức Phật Thích Ca giới thiệu pháp môn Tịnh Độ cho chúng sanh trong thời mạt pháp là rất cần thiết và tối ư quan trọng. Chúng ta cần tin sâu – hành chuyên – nguyện thiết sẽ được vãng sanh về xứ Cực lạc của Đức Phật A-Di-Đà. Đây là thế giới an vui, giải thoát và thù thắng nhất, không có gì sánh bằng.
Thích Giác Khang (Đạo Phật ngày nay)

Những lời vàng ngọc của HT Giác Khang



 Sư Giác Khang đã nói :

* Mình sanh ra trên cõi này ai cũng phải chịu chi phối của NGHIỆP  , họa phúc khg ngờ được ,  trong cái phúc sẽ có cái họa , nhưng Sư nói chưa hẳn là vậy , ví dụ như  cái số của mình tới 40 tuổi chết , nhưng nếu mình biết CHUYỂN NGHIỆP (cái này là cái hay của đạo Phật ) , là mình biết niệm Phật , tu hành , giữ giới đàng hoàng , biết ăn chay trường , biết phóng sanh , mà mình niệm Phật là hào quang của Phật rọi vào tâm mình thì sẽ đánh tan cái NGHIỆP ÁC hồi xưa mình đã lỡ tạo , mình biết giúp đỡ người nghèo khổ mà đáng giúp , thì mình sẽ thoát chết ở tuổi 40 và sẽ sống thọ , đó là tự mình biết sửa đổi số mạng của mình , hay qúa chừng chưa ? :)

* Nếu mình lỡ đạp chết con vật nhỏ nào đó , thay vì mình bực tức đập cho nó chết luôn , chửi nó , bảo sao mày ngu qúa tự nhiên lại chun vào dép của tao .....thì linh hồn của con vật nhỏ đó nó sẽ rất tức giận và theo báo oán mình đó ......thì mình phải khéo léo hơn , là mình ngồi xuống và năn nỉ con vật mà mình lỡ đạp trúng chết , mình nói : bồ ơi , vì mình khg thấy bồ , mình lỡ chân đạp chết bồ , cho mình xin lỗi bồ nhiều nhé , mình sẽ tụng kinh , niệm Phật và hồi hướng công đức đó cho bồ , mình có làm phước được gì thì mình sẽ hồi hướng hết cho bồ , xin bồ thông cảm cho mình nhiều nhé , mình khg có cố tình làm bồ chết ....sau đó mình tụng chú vãng sanh cho con vật nhỏ đó , rồi lấy vải quấn cái xác bé nhỏ của con vật nhỏ đó và đem chôn , thì linh hồn con vật đó nó thấy vậy và sẽ tha thứ cho mình thôi , chứ khg thì nó sẽ theo báo thù mình lắm đó , đó là mình đang cải sửa cái nghiệp của mình đó ......

* Sư nói hồi xưa Sư tu theo pháp môn thiền định , nhưng thời gian sau này Sư đổi qua tu niệm Phật và phát nguyện vãng sanh về cõi Phật A Di Đà , bởi vì cõi Phật A Di Đà thật là thù thắng , về đó là chỉ có tiến lên thành Phật chứ khg có lui sụt , vì nếu tái sanh về cõi ta bà này thì có 8 cái khổ , ác trược rất nhiều , rất là khó tu tập , bị rất là nhiều chướng duyên , cõi Phật A Di Đà là 1 cõi Phật ngoài tam giới , mình lên cõi đó được là nhờ nương theo thần lực của Phật A Di Đà , mình phải niệm Phật sao cho tới  NHẤT NIỆM + Phật A Di Đà lại rước đi , nhưng cũng phải có phước đức thật là nhiều , phải giữ 5 giới cấm cho chặt , ăn chay ít nhất là 10 ngày 1 tháng , trước khi lâm chung phải có người khai thị giỏi và ban hộ niệm , mà Sư nói những người đi hộ niệm thì phải giữ giới cho đúng thì mới tham gia ban hộ niệm , chứ người khg có giữ giới thì tham gia ban hộ niệm sẽ khg có kết qủa , giữ 5 giới cấm + niệm Phật thì sẽ có 1 trăm mấy ông chư thiên theo hộ cho mình đó và mấy ổng cũng đi theo niệm Phật tiếp mình trong ban hộ niệm :)  ...... cho nên những người tu mà giữ giới luật nghiêm thì đi đâu cũng có rất nhiều người theo ủng hộ là vậy , làm việc gì cũng được thành tựu viên mãn , cho nên tu hành điều kiện đầu tiên là phải giữ giới luật cho nghiêm ....

* Sư còn nói khi mình lại gần những vị tu hành mà có tâm từ bi nhiều thì mình thấy dễ chịu , khoẻ trong người lắm , vì cái từ trường của người đó mạnh , mình có thể cảm nhận được , còn khi lại gần người tu nào mà mình muốn nổi sân , thấy bực bội khó chịu trong người là vị đó có tánh sân nhiều , khg có tâm từ bi , nên khi ai lại gần chút là cũng muốn bỏ chạy ....hic....

* Khi mình đi tụng niệm giúp người vãng sanh thì tương lai mình sẽ được phước là khi mình lâm chung sẽ có nhiều người lại hộ niệm cho mình , chứ nếu mình khg có phước thì khi mình lâm chung sẽ khg có ai lại giúp mình hộ niệm hết , cho nên giờ mình phải ráng giữ tròn 5 giới cấm + ăn chay trường + tham gia ban hộ niệm ( cái này là CN nói ...hic...:)

* Sư giảng về duy thức học rất là hay và rõ ràng lắm , vì Sư đã nghiên cứu duy thức học gần 50 năm , hèn chi mình nghe thấy hay qúa trời qúa đất luôn , chưa ai mà giảng rất rõ ràng và dễ hiểu như Sư vậy , nhiều lần mình tự trách mình rất nhiều , vì kém phước nên mình đã gặp Sư có 1 lần , sau khi nghe Sư tịch mình rất là buồn và tự trách mình sao mà kém phước và vô duyên qúa  ....

* Bài giảng nào của Sư thì CN để ý thấy Sư hay nhấn mạnh vào cách phân biệt  cái linh hồn và cái thân xác này , Sư hay hỏi lắc léo mấy Cô Phật tử , mà Sư bắt rất hay , ai mà bị Sư hỏi ngoằn nghèo 1 hồi là bí lù hết , hong biết đường trả lời , phải nói những câu hỏi của Sư thật là sắc bén , nếu khg tu chứng đắc thì khg thể hỏi những câu thật là lắc léo hay như vậy , công nhận Sư có 1 trí tuệ thật là tuyệt vời  :)  .....nhưng theo CN hiểu là Sư khai thị cho biết là linh hồn và thân xác này là 2 người khác nhau , linh hồn ( Tâm ) của mình khi đủ duyên thì có cái xác thân này , khi duyên tan rã ( tức là khi hấp hối , sắp chết ) , thì mình phải biết xả cái thân xác này mình mới ra đi nhẹ nhàng , chứ mình cứ bám chặt vào cái xác thân giả tạm này hoài ( tức là sợ chết qúa ) thì cứ nằm ngáp ngáp hoài mà khg chết được .....mà theo kinh nghiệm của CN , có lúc mình ham tu lắm , mình tu miên mật khoảng 1 tháng , thì có 1 ngày , mình cảm thấy như có 2  người khác nhau  trong thân này , lúc đó thì mình thấy lạ lắm ,  sau này nghe Sư giảng trong băng này thì mình mới hiểu ra , à , thì ra " con người = thân xác này + linh hồn "  , nhưng mình khg biết tu thì cái linh hồn này dính chặt vào cái xác này , cho nên khi mình nghe hay thấy cái gì , nhất là khi cái thân xác này bị bệnh , thì mình bị đau đớn kinh khủng , nhưng khi mình tu khá chút , thì mình có thể tách riêng cái linh hồn ra khỏi xác , tuy cái xác bị bệnh nặng , nhưng mình khg bị dính vào cái đau đớn đó , mình chỉ biết là cái thân này đang bị đau , nhưng cái tâm mình (linh hồn) thấy an lạc , khg bị đau khổ cùng cực như khi chưa biết tu nhiều , cho nên những vị tu chứng đắc , họ muốn chết lúc nào thì chết  , vì  tu riết ( tức là niệm Phật )  thì tự động  nó tách rời  ra à , mình cũng khg hiểu tại sao nữa , chỉ có tu đến trình độ đó thì tự mình sẽ hiểu  :) .....mà  niệm Phật muốn nhanh thì  lúc đó CN  vừa cầm  hình Phật A Di Đà và Ngài Quán Thế Âm và niệm liên tục , mà lúc đó đang bị bệnh nặng qúa cho nên CN ngồi khg nổi cho nên nằm nghiêng 1 bên và niệm Phật suốt ngày và gần cả đêm , tay thì cầm hình nhỏ nhỏ của Phật và niệm suốt , khi thấy mệt và tán loạn thì CN mở máy niệm Phật lên , 2 tuần đầu thì tán loạn lắm , nhưng khi tuần thứ 3 thì thấy khá chút , đến tuần thứ 4 thì trong tâm tự nhiên có câu niệm Phật , mình khg cần phải bắt cái tâm nó niệm , khi nghe Sư giảng thì Sư nói lúc này là trong A Lại Da Thức của mình có qúa nhiều câu niệm Phật cho nên nó tràn ra ngoài , cho nên tự nhiên cái tâm của mình nó niệm Phật à , giống như là cái máy radio  tự động mở đài 1 mình vậy ....hic....khi mình tu tới thì thấy có rất nhiều cái lạ lắm , và cảm thấy trong Kinh Phật nói khg có cái gì là huyền thoại cả , tất cả là đúng 100 % lun .....

* Sư còn nói  khi mình gặp tai họa là do những oan gia vô hình lại phá mình chứ khg phải do vô cớ mà mình bị tai họa đâu , cho nên khi những người đó lại gặp Sư thì Sư bắt phải giữ 5 giới cấm và phải ăn chay ,nhất là phải niệm Phật cho thật nhiều , vì khi niệm Phật thì mình sẽ phát sanh trí tuệ , thì mình sẽ biết giải quyết những rối rắm mà mình đang gặp  và phải phóng sanh thì mới giải bớt nghiệp chướng cho họ .....nhưng trong băng giảng nào Sư cũng nhấn mạnh là phải giữ giới cấm cho nghiêm , vì khi mình giữ giới thì có những vị thiện thần theo phò hộ mình , thì những oan gia trái chủ nó khg dám lại phá mình .....

* Sư nói nhiều Phật tử vô Chùa đứng phát bồ đề tâm mà Sư còn phát khiếp ...hihi....vì họ phát nguyện là lấy hết toàn bộ những đau khổ của chúng sanh trên trái đất này , Sư nói : chính Sư còn khg dám phát nguyện vậy mà mấy Cô Phật tử này gan qúa dám lấy hết tất cả đau khổ của  chúng sanh , tới khi đau khổ tới dồn dập qúa chịu hết nổi thì đau khổ và bỏ tu và sau đó thì sa đọa  ....hic....


còn típ nha các bạn .....

Friday, June 7, 2013

Pháp môn Tịnh Độ - HT Thích Giác Khang khai thị bài này rất hay , HT nói tất cả mọi người đau khổ đều do tư tưởng suy nghĩ

Sư Giác Khang nói mình  niệm Phật phải biết nắm cái gốc rễ mà niệm , tu là phải nắm ngay cái gốc mà tu chứ đừng tu ngay cái ngọn , niệm Phật bằng cách nào mới được vãng sanh ?  Khi mình niệm Phật là niệm bằng cái TÂM , nhưng Sư hay nói là LINH HỒN  cho dễ hiểu đó mà , nghĩa là khi niệm Phật là phải tập trung niệm trong ý nghĩ của mình , chứ khg phải cái miệng niệm A DI ĐÀ PHẬT lia lịa  mà cái đầu thì suy nghĩ con mình đang làm gì giờ này ? Chồng mình giờ đang đi đâu ? Cháu nội mình giờ có ăn gì chưa ? ( cái này là CN nói ...hic...) , khi niệm Phật là cái đầu của mình nghĩ tới Phật , tưởng tới Phật và cái miệng thì niệm A Dì Đà Phật , niệm như vậy mới là niệm Phật đúng cách .....

  Mà mình đi Phật thất mục đích là để làm cái gì ? 
............................................................................................................
............................................................................................................
............................................................................................................
............................................................................................................

Là để cầu duy nhất 1 mục đích : VÃNG SANH ( có cho làm vua hay làm hoàng hậu ở kiếp sau cũng khg chịu , có cho vàng bạc chất đầy nhà cũng nhất định khg chịu , chỉ 1 mục đích duy nhất là cầu VÃNG SANH thôi ......) 

Sư nói người đời khg tiền thì chết , còn người tu có tiền mới bị chết :) Khi mình phóng sanh thì tương lai có con có hiếu lắm , còn mình giết hại con vật để ăn thì con vật đó chết nó sẽ bào thai lại làm con mình và sẽ rất là bất hiếu với mình ......



































































HT Thích Giác Khang Giảng Về Tịnh độ.FLV