Monday, November 18, 2013

Có Nên Nguyện Trả Hết Nghiệp Trước Khi Vãng Sanh? ( bài này rất hay , trả lời được thắc mắc của mình mấy năm nay )

Có Nên Nguyện Trả Hết Nghiệp Trước Khi Vãng Sanh?
Vãng sanh về Tây Phương, nên nhớ rõ, là do quyền lợi của chính mình và được đức từ phụ A-Di-Đà thương xót chúng sanh, do lòng đại từ đại bi của Ngài tiếp dẫn mình về Tây Phương, để một đời khi mình xả báo thân này, thay vì mình phải chịu đọa lạc trong những cảnh khổ sở đau đớn qua nhiều kiếp, kiếp này qua kiếp nọ, gọi là “Lũy kiếp nan xuất, thống bất khả ngôn”. Như vậy thì khi vãng sanh về Tây Phương chính là cái quyền lợi của mình, chứ không phải là quyền lợi của Phật.
Ấy thế mà có nhiều người tu hành lại nghĩ ngược lại, là khi ta vãng sanh về Tây Phương là do quyền lợi của Phật. Vì quyền lợi của Phật cho nên ta nguyện vãng sanh về Tây Phương. Chính vì vậy mới sinh ra những lời nguyện sai lầm, để dẫn tới chỗ sau cùng mất phần vãng sanh. Thường thường những người này họ nguyện như thế nào? Cứ… “Nam Mô A-Di-Đà Phật, Phật cho con về Tây Phương. Nhưng dù sao đi nữa Phật cũng cho con hết bịnh, dù sao đi nữa cũng cho con làm cho hết việc này, làm cho hết cái việc kia… rồi con mới đi”.
Thường thường người ta đặt điều kiện như vậy, nhiều lắm. Vì những lầm lẫn nho nhỏ này mà làm con đường đi về Tây Phương của họ bị đoạn mất. Rất nhiều chứ không phải là không có. Khi đi hộ niệm sẽ thấy những trường hợp này. Những người nghèo người ta không nguyện như vậy, mà thường nguyện rằng, “Nam Mô A-Di-Đà Phật, xin Phật cho con về Tây Phương, về lúc nào cũng được, con không sợ gì cả, con quyết lòng về Tây Phương, nguyện thành Phật độ chúng sanh”.
Tại vì họ khổ quá rồi! Họ không muốn ở đây nữa. Nhưng một người sống sướng một chút, thì thường thường họ nguyện như vầy: “Nam Mô A-Di-Đà Phật, trong một đời của con, con đâu có làm điều gì sai. Tại sao con lại bị bịnh? Nam Mô A-Di-Đà Phật, con cũng bố thí, cũng cúng dường, cũng xây chùa, cũng cất miễu, cũng làm cầu… nhiều lắm, tại sao Phật lại bất công… không chịu giúp cho con khỏe mạnh, an khang? Bất công quá!”.
Trong lúc tu hành họ có cái tâm trách móc. Mà thực ra, rõ rệt là những căn bịnh này, những sự khổ ách này, nhất định là do chính mình gây ra, chứ không phải là người khác. Chắc chắn. Nếu đời này mình có làm việc đại thiện đại lành gì đi nữa, mà mình vẫn bị tai nạn, vẫn bị đau đớn, vẫn chịu nhiều cảnh khổ là do trong tiền kiếp mình tạo ra cái nhân đó, nhất định không cách nào từ chối được. Thế gian còn có câu, “Nhất ẩm nhất trát mạc phi tiền định”. Một cái ăn, một cái uống, một cái gặp nhau trong đời này nhất định cũng do tiền định, thì một cơn đau mà đến với chúng ta, một căn bịnh ngặt nghèo đến với chúng ta, hoàn toàn là do chính chúng ta tạo ra. Vì thế, khi tu hành cần phải cố gắng nhớ điều này, “Nhân Duyên Quả Báo tơ hào không sai”!
Ba cái nó đi với nhau. Vì ưa nói gọn nên thành ra Nhân-Quả. Chứ thật ra phải nói là: Nhân-Duyên-Quả. Chính nhờ cái Duyên này mà ta mới thoát nạn đây. Duyên như thế nào? Nếu ta định vào trong câu A-Di-Đà Phật, quyết lòng đi về Tây Phương thì ta cứ một lòng niệm Phật, một lòng cầu về Tây Phương. Một cơn bịnh đến ta mừng ta vui, vì ta trả cái nghiệp này trong ngày hôm nay thì ba tháng sau ta khỏi trả. Nếu ta trả căn bịnh ngặt nghèo trong tháng này thì tháng sau ta khỏi trả. Ta trả tất cả những cái chuyện đau đớn này thì lúc lâm chung ta khỏi đau đớn. Hiểu được vậy thì tự nhiên ta an nhiên đón nhận căn bịnh.
Xin chú ý cho kỹ điểm này, là ta an nhiên đón nhận căn bịnh của ta, chứ không phải ta cầu mong cho căn bịnh đến với ta. Hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Xin nhớ kỹ, chứ không thì dễ hiểu lầm chỗ này mà chúng ta lại có thể bị đại nạn. Có nhiều người sơ ý, khi tu hành thường phát ra những lời nguyện hết sức sai lầm! Ví dụ: “Nam Mô A-Di-Đà Phật, con nguyện sẽ trả cho hết tất cả những nghiệp chướng của con để con đi vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc. Con quyết tâm giải cho hết mọi ách nạn để rồi con được thành tựu”.
Đây là lời nguyện hoàn toàn sai lầm đối với một người niệm Phật cầu sanh Tịnh-Độ. Mà đúng ra nên nói rằng, ta an nhiên tự tại đón nhận căn bịnh. Căn bịnh nó đến nhiều ta an nhiên nhiều. Tâm ta định vào câu A-Di-Đà Phật. Xin nhớ, cái lực định này tự nó phá tan nghiệp chướng ngay lúc đó hồi nào không hay. Chứng tỏ được rõ rệt rằng, có nhiều người đau trên giường, các vị bác sĩ tới thăm, họ nghĩ rằng người này phải bị tê liệt, bán thân bất toại, nằm dài trên giường, không nói được, không đi được… thế mà họ đi ngù ngù vì tâm lực của họ nó quá mạnh. Cho nên mình phải nhớ, không nên tạo cái duyên cho cái nghiệp nó nở ra.
Làm sao không tạo cái duyên cho cái nghiệp khỏi nở ra?…
- Đừng sợ cái nghiệp,
- Đừng mong cái nghiệp,
- Đừng lo cái nghiệp,
- Đừng khổ vì cái nghiệp thì tự nhiên cái nghiệp nó nằm đó, nó chờ trong tương lai một kiếp nào đó nó mới hiện ra.
Trong thời gian chờ đợi tương lai hiện ra, thì ta đã được tương ứng với đại nguyện của đức A-Di-Đà Phật, đã về Tây Phương Cực Lạc rồi. Khi về tới Tây Phương Cực Lạc ta trở nên Bồ-Tát Bất-Thối-Chuyển, thần thông đạo lực vô cùng nhiệm mầu, bao trùm pháp giới. Ta dùng cái thần thông đạo lực đó vì chúng sanh chịu khổ mà xuống các quốc độ cứu độ chúng sanh. Lúc đó ta trả nghiệp nhưng không phải là ta xuống dưới địa ngục để chịu hành hình, mà ta trả nghiệp bằng cách dùng thần thông đạo lực và trí huệ của một vị Bồ-Tát Bất-Thối đi cứu độ chúng sanh, giảng kinh thuyết đạo dẫn chúng sanh đi về Tây Phương để mà trả nghiệp. Cách này hay vô cùng.
Chính vì thế, xin thưa, nghiệp nó đến với chúng ta là do chúng ta mời nó. Còn nếu chúng ta cứ một lòng một dạ:
- Duyên với Tây Phương Cực Lạc.
- Nghĩ A-Di-Đà Phật.
- Nhớ A-Di-Đà Phật.
- Niệm A-Di-Đà Phật.
- Nguyện về Tây Phương với A-Di-Đà Phật…
Thì tự nhiên cái nhân đi về Tây Phương đã chín mùi trong tâm chúng ta, nhờ do sức nguyện làm thành cái Duyên để nảy nở cho chúng ta cái Quả báo, Quả báo đi về Tây Phương thành đạo.
Chính vì vậy, khi mà mình biết được một chút tu hành rồi, mong cho tất cả chư vị cố gắng bắt đầu từ hôm nay, tất cả những căn bịnh nào đến, chúng ta hãy an nhiên tự tại lên, đừng sợ… Nhất định đời này đã có vận hạn rồi, không sao cả. Khi cái tâm chúng ta buông ra thì tự nhiên cái nghiệp nó cũng buông chúng ta ra, nó nằm im đó để cho chúng ta lấy cái Nhân “A-Di-Đà Phật” để thành cái Quả “A-Di-Đà Phật”, gọi là “Niệm Phật là Nhân thành Phật là Quả”.
Còn tất cả những nghiệp khác ta “Đới” nó. Đới là đem về Tây Phương. Đem về Tây Phương ta dùng thần thông đạo lực, biết hết trong vô lượng kiếp chúng ta làm gì, ta bắt đầu đi cứu độ chúng sanh để trả nghiệp. Đây là con đường rất là vi diệu, tuyệt vời của những người niệm Phật vãng sanh như chúng ta.
Nam Mô A-Di-Đà Phật.
Cư sĩ Diệu Âm (Minh Trị)

Nature , cheaper than therapy .



 Khi nào bạn cảm thấy bực bội , bức xúc việc gì đó , hãy bước ra khỏi nhà  , dạo 1 vòng với thiên nhiên , nhìn trời đất mênh mông , thưởng thức trọn vẹn vẻ đẹp của đất trời , hít thở không khí trong lành , tự nhiên bạn sẽ thấy lòng mình rất bình an . 

Sunday, November 17, 2013

Niết Bàn , Cõi Cực Lạc hay thiên đường ở đâu ?

 Mấy chục năm nay mình suy nghĩ nát hết cả óc  :) hồi nãy mới tìm ra được niết bàn , thiên đàng , điạ ngục hay Cực lạc ở đâu ?  Vậy mà hôm bửa gặp được Thầy kia , mình hỏi Niết Bàn ở chổ nào vậy Thầy ? Có phải ở trong không khí khg ? Hay ở 1 hành tinh nào đó , vì bây giờ những nhà khoa học đã tìm ra thêm cả triệu hành tinh khác trong vũ trụ rồi đó nha ....Thầy cũng thành thật trả lời là vì thầy chưa có nhập Niết Bàn nên Thầy cũng chưa biết được là ở chổ nào ...háhá....( T nói chơi đó mà , chớ kinh sách Thầy đầy bụng hết làm sao mà khg biết ) .....cuối cùng T mới nói Niết Bàn khg có hình tướng thì làm sao mà nói được nó ở đâu , và biết được nó ở cõi nào ...... giờ thì mình mới biết ở đâu rồi ? Có ai hỏi thì mình mới trả lời , hong thì mình im lun đó  :)

 Hôm bửa chở Thầy đi trên xe mà mình và má mình cứ hỏi Thầy lung tung xèng làm Thầy trả lời mệt xỉu lun , hèn gì T nào gặp mình cũng bỏ chạy mất dép ,vừa hỏi  chuyện trên trời dưới biển vừa lái xe chắc Thầy khg dám ngồi xe mình lần sau nữa .....trả lời 1 hồi T bảo mình : con làm cho T loạn tâm hết rồi , làm nãy giờ T ráng " kéo tâm " về  hoài nè , đang lái xe thì lo lái đi , lo hỏi chuyện trên trời làm gì ? Vì mình định hỏi : má của trời tứ thiên vương tên gì vậy thưa T ? Nghe T nói vậy nên hoảng hồn im lun ....hic....nói chơi chứ gặp được Thầy thì phải học đạo chứ , vì mình có nhiều thắc mắc , có nhiều cái khg hiểu nổi mà , cứ nói tâm , tâm mà chẳng biết tâm ở đâu thì phải hỏi cho ra chứ ? ...hic....rồi mình hỏi : con nghe trong băng mấy Thầy giảng là tâm Phật bao trùm hết chúng sanh , cho nên chúng sanh có nhúc nhích , rục rịch gì là chư Phật biết hết , mà vậy là sao vậy thưa Thầy ? Vậy tâm của chư Phật là hư không bao la này phải khg T , có phải là không khí không ?  Sao mà huyền bí qúa , con khg thể hiểu nổi ?  .....T bảo : thì con ráng tu thành Phật  rồi tự hiểu , tự biết à ..... T nói chơi chút nhưng T cũng giải thích trả lời , nhưng T nói cái gì cao siêu qúa giờ mình cũng quên hết , vì mình đang lái xe nên chỉ chăm chú lái xe thôi : ) vì khg hiểu nổi nên mình mới thấy Thầy giảng qúa là cao siêu ...hic... ôi mấy Thầy tu thiền , cứ nói chuyện bí bí ẩn ẩn , có trời mà biết T đang nói cái gì , mình chỉ biết Thầy cứ nhấn mạnh thân đâu tâm đó , sống phải có ý có tứ , mình làm gì thì biết rất rõ ràng là mình đang làm cái gì , rửa chén thì biết mình đang rửa chén , quét nhà thì biết rõ mình đang quét nhà , đó là tu mọi lúc mọi nơi , chứ khg fải chờ vào ngồi trước bàn thờ  Phật mới tu , còn ra khỏi phòng Phật thì đi chửi lộn mướn ...hic....( cái này mình tự nói  :) ) ......mình thì thấy trời mùa đông này , chun vô mền nằm niệm Phật là an lạc nhất , buồn ngủ thì cứ ngủ cho đã , ngủ đã rồi thì niệm Phật tiếp , chứ tu mà cực khổ qúa mình tu khg nổi .....như Ngài Di Lặc đó , tu 1 lượt với Phật Thích Ca , nhưng Phật Thích Ca đã thành Phật lâu lắm rồi , còn Ngài Di Lặc thì lâu sau lắm mới thành Phật , trước sau gì thì cũng thành Phật thôi , lo gì chứ ...hic....cứ tu tàn tàn , miễn là buông xả được nhiều , khg thâu vào chuyện thiên hạ , ai sai hay đúng gì mặc kệ người , buông ra hoài mà khg lấy vào thì thế nào tâm của mình cũng rỗng rang à , mình thích tu kiểu này đó ......mà giờ mình ngủ là giờ mình khg đi phá làng phá xóm , nên thấy mình ngủ là Phật mừng lắm ...híhí....