Nhớ khoảng mấy năm trước có lần mình nằm mơ thấy có 1 bà lão nhìn mặt nhăn nheo lắm , trong mơ mình thấy bà lão đó khi gặp mình thì rất là mừng , và rưng rưng muốn khóc , rồi bà lão đó nói là đã đi tìm mình tới 700 trăm năm rồi đến bây giờ mới gặp được mình , và bà lão ấy muốn lại gần và ôm mình nhưng khg thể tới gần mình được ( củng khg biết tại sao ) ..... mình thì chẳng biết bà lão ấy là ai mình mới hỏi : ủa con có quen với bà sao ? Và bà là ai ? Bà mới nói : ta là vú nuôi của con , và có 1 kiếp con là công chúa Huyền Trân . Sau khi ta chết thì ta đã đi tìm con rất lâu , ta tìm con khắp nơi mãi tới hôm nay mới tìm được con ...... mà trong mơ mình thấy bà lão đó thương mình lắm , nói chuyện với mình mà vừa khóc vừa cười và muốn ôm mình nhưng lại gần mình khg được .....
Thế là khi tỉnh dậy thì gần sáng , mình cứ suy nghĩ về giấc mơ đó hoài mới lên google tìm về lịch sử của công chúa Huyền Trân xem sao ..... sau khi đọc và so sánh , tính toán về cái năm thì thấy thật , cái năm mà công chúa Huyền Trân chết tới giờ tính ra là 700 năm nhỉ ? ( Công chúa mất ngày mồng 9 tháng giêng năm Canh Thìn - 1340 ) . Mà lạ 1 cái là khi mình đọc về lịch sử ghi chép lại thì mình thấy có 4 điểm trùng hợp với mình , thứ nhất là mình rất thích nghe băng giảng của Sư Ông Thanh Từ , mà khi hỏi lại đệ tử của Sư Ông thì có nghe kể lại là củng có 1 ông nào đó hồi nào giờ khg từng biết Sư Ông vì ở tận ngoài Bắc , nhưng củng nằm mơ và thấy được có người nói kiếp trước của ông ta là 1 tướng hầu kế bên vua Trần Nhân Tông và là 1 tay đắc lực của vua thời đó , và chỉ đường cho đi tìm Sư Ông , và có nói rõ ràng vua Trần Nhân Tông hồi xưa giờ là Sư Ông Thích Thanh Từ tái sanh lại . Mình nghe Thầy kể lại . Và ông đó củng lật đật từ ngoài Bắc mà chạy vô tới trong nam tìm gặp Sư Ông , khi gặp được thì ổng mừng và khóc qúa trời qúa đất luôn . Còn mình thì chưa có cơ hội gặp được Sư Ông nhưng lần đầu tiên khi nghe được video của Sư Ông là tự nhiên mình củng khóc , khg hiểu tại sao luôn và từ đó thì đi collect toàn bộ video của Sư Ông để post lên mạng ( vì hồi năm 2009 tìm trên mạng rất ít video của Sư Ông , toàn là mp3 khg à mà nghe khg rõ nữa ) ..... mà lạ cái là mỗi khi mình sắp gặp nạn hay đang gặp nạn gì đó ( bị bệnh nặng ) thì mình năm mơ thấy Sư Ông tới nhà mình và khuyên mình ráng tu , rồi thấy Sư Ông để tay lên đầu như là trị bệnh cho mình nữa , sau đó thức dậy thì mình thấy khoẻ trong người lắm , có nhiều cái lạ lùng lắm .... khi mình hỏi mấy ông Sư Phụ khác thì SP bảo là có , có thể là Sư Ông đến độ cho mình trong mơ thật . Mà mình nằm mơ thấy 3 lần như vậy đó , những lần đó là mình bị nạn rất nặng . ( À mà có vài lần đi xem bói ( những ông thầy bói này tương đối coi đúng về tương lai ) thì đa số đều nói là nếu mình có gặp nạn gì thì nên vái cửu huyền thất tổ của mình , vì họ rất mạnh và có nhiều thần lực lắm , mà ngay cả những ông Sư Phụ tu lâu năm của mình củng bảo mình vậy đó , lạ thật ! Hèn chi mỗi lần ai mà có tâm xấu muốn hại mình là y như họ gặp nạn liền tay đó ) .
Mà khi đọc lại câu chuyện viết về công chúa Huyền Trân thì có nói là công chúa có lập am tu lúc cuối đời .... mà hồi nào giờ từ khi biết đạo đến giờ thì khg hiểu sao mình rất thích tu trong am nha , thích lắm luôn á , mình khg bao giờ mà thích vô chùa tu , mình chỉ thích có 1 chổ riêng biệt như caí am mà tu vậy thì thích vô cùng .... vì có lần về VN đi lại cái Chùa kia , mình thấy có khoảng 20 cái am nằm chung quanh chánh điện Chùa , mình nhìn thấy thì lúc đó thích lắm , thích vô cùng luôn , nhưng khi Hòa Thượng kia hỏi mình muốn tu khg HT cho 1 cái am thì mình khg chịu :) còn mê đời mà tu sao nổi :)
Rồi có 1 vài điểm giống nữa nhưng đó là trong phạm vi private của mình khg thể kể trên đây được :) Nhưng nói chung lại mỗi lần xem video của Sư Ông Thanh Từ mình cảm giác như Sư Ông là 1 người cha ruột của mình vậy , cảm giác rất là thân thuộc , mà cùng họ với Sư Ông nữa mới lạ khg nhỉ ? :) Và kiếp này mình củng bị rất nhiều thị phi và những sự vu oan cho mình nhiều lắm , củng giống như kiếp xưa vậy đó . Chắc là khi biết tu thì ai củng bị vậy hết qúa :) Như Sư Ông Thanh Từ , HT Trí Quảng , có vài SP của mình , HT Tuyên Hóa , ai ai củng bị người ta vu oan đủ thứ hết , khi mình nghe băng giảng mình mới biết :)
http://www.tinmoi.vn/su-that-huyen-tran-cong-chua-tu-thong-voi-tran-khac-chung-011275185.html
(Tinmoi.vn) Viết về công chúa Huyền Trân, cả chính sử và dã sử đã tốn khá nhiều giấy mực để luận “công” và “tội” của nàng.
Việc nàng thuận theo ý phụ vương là thái thượng hoàng Trần Nhân Tông về làm phi của vua Chế Mân nước Chiêm Thành đã góp phần thắt chặt tình bang giao giữa hai nước, tạo mối thâm tình để chống kẻ thù chung là giặc Nguyên Mông vẫn đang ngày đêm nhòm ngó và đặc biệt là việc dâng châu Ô, châu Lý của vua Chế Mân để cầu hôn nàng (vùng đất Thuận Hóa - Phú Xuân - Thừa Thiên Huế ngày nay) đã giúp nước ta mở rộng bờ cõi về phía Nam.
Chân dung công chúa Huyền Trân. Ảnh minh họa
Nhưng lịch sử cũng đặt ra nhiều câu hỏi xung quanh cuộc đời nàng: Làm thế nào Huyền Trân công chúa có thể thoát khỏi nước Chiêm Thành mà không phải chịu án “hỏa táng” theo vua Chế Mân khi nhà vua băng hà? Làm thế nào để nàng và đoàn hộ tống có thể sống sót trở về sau hơn một năm lênh đênh trên biển, vượt qua những hải khẩu chi chít của nước Chiêm Thành với đội quân tinh nhuệ thiện chiến hay lũ hải tặc luôn đêm ngày rình rập? Và tại sao, sau hơn một năm trời, đoàn thuyền mới trở về? – Đó cũng là mấu chốt của nghi án mối tình giữa Huyền Trân công chúa và quan Hành khiển thượng thư tả bộc xạ Trần Khắc Chung – vị tướng trẻ tài ba, mưu lược được nhà Trần cử sang Chiêm quốc để tìm cách rước công chúa về nước.
Chuyến tàu định mệnh và nghi án “tư thông”
Trong Đại Việt Sử Ký Toàn Thư có đọan chép như sau: Theo tục lệ Chiêm Thành, chúa chết thì bà hậu của chúa phải vào giàn thiêu để chết theo. Vua biết thế, sợ công chúa bị hại, sai bọn Khắc Chung, mượn cớ là sang viếng tang và nói với người Chiêm: ”Nếu công chúa hỏa táng thì việc làm chay không có người chủ trương, chi bằng ra bờ biển chiêu hồn ở ven trời, đón linh hồn cùng về, rồi sẽ vào giàn thiêu”.
Công chúa Huyền Trân được gả sang nước Chiêm Thành. Ảnh minh họa
Một sự việc quan trọng như thế mà nhà chép sử chỉ gói gọn trong chừng ấy dòng một cách hết sức sơ sài. Điều đó đã gây ra bao sự hiểu nhầm đáng tiếc, cho rằng trong hơn 1 năm lênh đênh trên biển ấy Huyền Trân và Trần Khắc Chung đã có cơ hội tư thông với nhau.
Từ đó đến nay lẻ tẻ cũng có một vài tiếng nói phản biện nhưng hầu như chưa ai bỏ công nghiên cứu, phân tích thật kỹ lưỡng, nghiêm túc về sự việc trên để minh oan cho Trần Nhân Tông, Trần Anh Tông, Trần Khắc Chung và công chúa Huyền Trân.
Cuộc giải cứu Huyền Trân chắc chắn là có nhiều điều bí ẩn. Triều đại nhà Trần vì một lý do tế nhị nào đó mà không muốn công khai vụ việc này. Những người trực tiếp tham gia vụ giải cứu như Trần Khắc Chung, Đặng Vân… đã mang theo bí mật ấy xuống mồ. Vì thế những kẻ thâm thù với triều đại nhà Trần, với thượng tướng Trần Khắc Chung sau này có cớ để đơm đặt, suy diễn.
Sự thật Huyền Trân có “tư thông” với Trần Khắc Chung?
Chỉ cần tinh ý ta cũng có thể nhận thấy những điều hết sức phi lý trong đoạn văn trên của Ngô Sĩ Liên. Nên nhớ là giai đoạn lịch sử ấy (1220- 1340), mối bang giao giữa hai nước Đại Việt và Chiêm Thành hết sức tốt đẹp. Trong cuộc kháng chiến chống quân Nguyên - Mông hai nước đã từng liên kết với nhau. Vua Chiêm đã từng mang quân ra tận Nghệ An giúp Trần Nhân Tông. Vua Trần Nhân Tông đã từng cử hàng nghìn binh mã, hàng trăm chiến thuyền ứng viện giúp chủ tướng Chế Mân đánh thắng Toa Đô khi Toa Đô hùng hổ đưa 5 nghìn quân, 100 hải thuyền, 250 chiến thuyền tấn công Chiêm Thành (năm 1282 - 1285). Việc Thái thượng hoàng và vua đồng tình gả công chúa “cành vàng lá ngọc” Huyền Trân cho Chế Mân (vua nước Chiêm) và Chế Mân dâng tặng hai châu Ô - Lý cho Đại Việt làm sính lễ đã nói lên mối bang giao tốt đẹp đó. Đây là chiến lược Hòa – Thân của cả hai nước để liên minh chống giặc xâm lược phương Bắc. Không lẽ chỉ vì sợ công chúa Huyền Trân bị đưa lên giàn thiêu theo tục lệ người Chăm khi Chế Mân băng hà mà Trần Nhân Tông và Trần Anh Tông lại làm một việc chẳng lấy gì quang minh chính đại như vậy đối với một nước láng giềng đang hết sức thân thiện với nước mình? Chuyện Trần Nhân Tông và Trần Anh Tông sợ Huyền Trân bị đưa lên giàn hỏa thiêu là có thật. Chuyện Thái thượng hoàng và vua cử thượng tướng Trần Khắc Chung đi giải cứu Huyền Trân là có thật. Nhưng sự việc không phải đơn giản như mấy dòng sao chép sơ sài của tác giả ĐVSKTT. Nhiệm vụ đặt ra cho vụ giải cứu này là bằng mọi giá cứu được Huyền Trân nhưng không làm tổn thương mối bang giao hai nước. Đó là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, buộc Thái thượng hoàng và vua phải “chọn mặt gửi vàng”. Thượng tướng Trần Khắc Chung là một sự lựa chọn thích hợp và sáng suốt nhất. Ông vừa có tài quân sự vừa có tài ngoại giao. Chính Toa Đô cũng đã phải kính nể tài ứng đối của Trần Khắc Chung.
Chính Trần Khắc Chung đã có công lớn trong cuộc chiến thắng quân Nguyên - Mông vào năm 1289 (đúng năm Huyền Trân ra đời) và sau đó được phong chức Đại Hành Khiển. Khi trao nhiệm vụ cho Trần Khắc Chung chắc chắn Thái thượng hoàng và vua đã lường trước một số tình huống và dự kiến một vài kế sách ứng phó. Trong bối cảnh mối quan hệ đang tốt đẹp của hai nước thì thượng sách vẫn là dùng con đường ngoại giao, cực chẳng đã mới dùng đến biện pháp quân sự. Theo một số tư liệu đáng tin cậy thì vua Chế Mân băng hà vào tháng 5 - 1306, tháng 9 Huyền Trân sinh thái tử Đa Da và mãi tháng 10 năm đó đoàn giải cứu của Trần Khắc Chung mới đến kinh đô Chiêm Thành đóng tại Quy Nhơn (Bình Định). Cuộc giải cứu kéo dài gần một năm trời. Tháng 8 năm 1307 đoàn mới đưa được Huyền Trân trở về Thăng Long. Bao nhiêu sự việc phức tạp xảy ra trong thời gian đó. Trước hết là vị thế của Huyền Trân. Nàng giờ đường đường là hoàng hậu của nước Chiêm, phải sống trong hậu cung có quân lính canh phòng nghiêm ngặt ngày đêm nên việc tiếp cận với nàng đâu phải dễ dàng.
Hơn nữa, nàng đang thời kỳ sinh nở nên việc tiếp cận lại càng khó khăn. Như vậy buộc lòng Trần Khắc Chung và đoàn giải cứu phải chờ đợi ít nhất là ba, bốn tháng. Trong thời gian đó Trần Khắc Chung tranh thủ tiến hành công tác ngoại giao, thuyết phục vừa nhu vừa cương để người Chăm buộc lòng đồng ý cho đưa Huyền Trân về nước. Điều này thì Trần Khắc Chung vốn có biệt tài.
Lại còn Huyền Trân nữa. Chắc gì Huyền Trân đã đồng ý trở về cố quốc trong hoàn cảnh chồng vừa mất chưa mãn tang và thái tử Đa Da vừa mới lọt lòng? Trong một năm chung sống với Chế Mân nàng thấu hiểu vì sao cha nàng đã chọn Chế Mân làm con rể. Chuyến ghé thăm Chiêm Thành (vào năm 1301) gần 9 tháng trời, Trần Nhân Tông quá hiểu về cốt cách và tài năng của Chế Mân. Chế Mân là một vị anh hùng của người Chiêm thời đó. Đâu phải như thiên hạ chào xáo: Tiếc thay cây quế giữa rừng/ Để cho thằng Mán, thằng Mường nó leo. Chức danh Hoàng hậu của Huyền Trân được Chế Mân và triều đình sắc phong đủ cho ta thấy tình cảm tốt đẹp của cặp đôi “trai anh hùng, gái thuyền quyên” này. Đứa con mới sinh của nàng cũng là một bằng chứng cho tình cảm tốt đẹp đó. Thuyết phục nàng trở về cố quốc đâu phải là chuyện dễ dàng. Tất cả đều phải có thời gian và phụ thuộc vào tài ăn nói của Trần Khắc Chung.
Chuyện Khắc Chung “dùng thuyền nhẹ cướp lấy công chúa đem về, rồi tư thông với công chúa” là hoàn toàn bịa đặt. Có người đã chứng minh khá thuyết phục rằng một chiếc “thuyền nhẹ” làm sao thoát được màng lưới thủy quân hùng mạnh và dày đặc đã từng đánh tan 5 nghìn quân, 100 hải thuyền, 250 chiến thuyền của Toa Đô; làm sao chuyên chở đủ lương thực, nước uống cho đoàn giải cứu trong gần một năm trời; làm sao bảo đảm được tính mạng của một phụ nữ chân yếu tay mềm vừa mới sinh con lênh đênh trên biển những khi sóng to gió lớn? Nếu chiếc “thuyền nhẹ” đó thoát ra khỏi vòng vây của thủy quân Chiêm Thành trong thời gian nhanh nhất (vì chậm sẽ bị bắt) thì làm gì có chuyện gần một năm “loanh quanh” trên biển mới về đến kinh đô Thăng Long. Chuyện này đâu dễ dàng qua mắt bá quan văn võ triều đình nhà Trần thời đó.
Lịch sử hai nước không ghi lại một cuộc rượt đuổi nào hay một sự tổn thất về người nào trong cuộc giải cứu. Và sau khi Huyền Trân về nước một thời gian khá dài không hề thấy phía Chiêm Thành động tĩnh gì. Điều đó cho chúng ta phỏng đoán khả năng cuộc giải cứu đã được tiến hành bằng biện pháp ngoại giao và công đầu thuộc về tài thuyết phục của Trần Khắc Chung. Bởi thế mà sau khi ông mất, triều đình ban tặng cho ông chức Thiếu sư (chức danh xếp hàng thứ hai thời bấy giờ).
Đền thờ Huyền Trân ở Huế
Chuyện một phụ nữ vừa chết chồng - người chồng mà nàng rất mực yêu thương và kính trọng; vừa mới buộc lòng xa lìa đứa con mình mới sinh cùng với việc công chúa đang ở trong thời gian hậu sản, về phương diện y học thì thời gian hậu sản nầy kéo dài vài tháng đến nửa năm, nếu như cách đây 700 năm với hiểu biết vệ sinh, phòng bệnh và các phương tiện, thuốc men chăm sóc cho một sản phụ sau khi sinh nở thì còn rất lạc hậu, đâu có cắt tầng sinh môn, đâu có trụ sinh, phòng cách ly vô trùng như bây giờ, vả lại đối với công chúa đây là lần sinh đầu tiên trong đời, sinh con so khó khăn gấp nhiều lần sinh con rạ, thời gian để lành vết thương hay rách âm đạo, thời gian để co hồi tử cung, hoặc nhiễm trùng hậu sản và phần phụ có thể kéo dài rât lâu, theo phong tục tập quán của người Việt Nam thời gian "Phong Long" là 3 tháng 10 ngày, ngưòi ta thường thường có thói quen treo trứớc phòng sản phụ một nắm lá cây có cây xương rồng, đó là một dấu hiệu, nhắc nhở cho người đàn ông biết chỉ được phép vào phòng vợ và tư thông sau khi cây xương rồng này khô đi !!!! đây chỉ là đầu thế kỷ XX mà còn nằm than nằm lửa huống hồ gì ở thế kỷ thứ XIV thì e rằng thời gian hậu sãn này còn kéo dài lâu hơn nữa.Điều đó cho thấy về phương diện thuần túy Y học khẳng định chắc chắn rằng chuyện tư thông là chuyện khó có thể xảy ra được.
Hơn nữa việc tư thông với một người đàn ông bằng tuổi cha chú mình liệu có xảy ra? Còn Trần Khắc Chung vốn được Thái thượng hoàng và vua hết lòng tin tưởng, đang giữ một trọng trách trong triều đình, lại theo đạo Phật, là môn đệ của môn phái Thiền Tông, từng viết lời bạt cho tập Tuệ trung thượng sĩ do nhà sư Pháp Loa biên soạn và Trần Nhân Tông hiệu đính… có lẽ nào lại đi làm cái việc xằng bậy ấy?
Lê Vy