Tuesday, September 6, 2011

Mẹ thật vĩ đại!




Nguồn: Web Sen Trắng

Người gửi: Trần Thị Thanh Dung (trang riêng)

Ngày gửi: 09h:52' 08-08-11



Mô tả:

Bài này rất rất hay,và đáng trân trọng.Mình sưu tầm lại và hi vọng những ai đọc nó sẽ yêu thương người mẹ hơn.Mẹ thật vĩ đại!

1.

Thuở nhỏ, gia đình cậu bé rất nghèo, tới bữa, chẳng mấy khi có đủ cơm ăn, mẹ liền lấy cơm ở trong bát mình chia đều cho các con. Mẹ bảo: Các con, ăn nhanh lên, mẹ không đói!

: Mẹ nói câu nói dối đầu tiên!

2.

Khi cậu bé lớn dần lên, người mẹ tảo tần lại tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần, đến những vùng đầm hồ ven đô bắt cá về cho con ăn cho đủ chất. Cá rất tươi, canh cá cũng rất ngon. Khi các con ăn thịt cá, mẹ lại ngồi một bên nhằn đầu cá. Lấy lưỡi mà liếm những mảnh thịt sót lại trên đầu cá. Cậu bé xót xa, liền gắp miếng cá trong bát mình sang bát mẹ, Mẹ không ăn, lại dùng đũa gắp trả miếng cá về bát cậu bé. Mẹ bảo: Con trai, con ăn đi, mẹ không thích ăn cá.

: Mẹ nói câu nói dối thứ hai.

3.

Lên cấp 2, để nộp đủ tiền học phí cho cậu bé và anh chị, Vừa làm thợ may, mẹ vừa đến Hợp tác xã lĩnh vỏ hộp diêm về nhà, mỗi tối lại ngồi cặm cụi dán, kiếm thêm chút tiền chi tiêu cho gia đình. Một buổi tối mùa đông, nửa đêm cậu bé tỉnh giấc. Thấy mẹ vẫn còng lưng bên cành chiếc đèn dầu dán vỏ bao diêm. Cậu bé nói: Mẹ à, mẹ đi ngủ thôi, sáng ngày mai mẹ còn phải đi làm nữa mà. Mẹ cười nhẹ: Con trai, đi ngủ đi. Mẹ không buồn ngủ!

:Mẹ lại lần thứ ba nói dối.

4.

Ngày thi vào trung học, mẹ xin nghỉ làm, Ngày nào cũng đứng ở cổng trường thi, làm chỗ dựa tinh thần cho cậu bé đi thi. Đúng vào mùa hạ, trời nắng khét tóc. Người mẹ nhẫn nại, đứng dưới cái nắng hè gay gắt chờ con mấy tiếng dài đằng đẵng. Tiếng chuông hết giờ vang lên rồi. Mẹ nghiêng người đưa cho cậu bé bình trà đã được pha sẵn, dỗ dành cậu bé uống, bình trà nồng đượm, tình mẹ còn nồng đượm hơn. Nhìn thấy bờ môi khô nẻ và khuôn mặt lấp lánh mồ hôi của mẹ, cậu bé liền đưa bình trà trong tay mời mẹ uống. Mẹ bảo: Con uống nhanh lên con. Mẹ không khát!!

:Mẹ nói dối lần thứ tư.
5.

Sau khi cha lâm bệnh qua đời,mẹ vừa làm mẹ vừa làm cha. Vất vả với chút thu nhập ít ỏi từ nghề may vá. Ngậm đắng nuốt cay nuôi con ăn học, khổ không lời nào kể xiết. Có chú Lý ngồi sửa đồng hồ dưới chân cây cột điện đầu ngõ biết chuyện, việc lớn việc nhỏ chú đều tìm cách qua giúp một tay. Từ chuyển than, gánh nước, giúp ít tiền cho gia đình cậu bé tội nghiệp. Con người chứ đâu phải cây cỏ, lâu rồi cũng thành thân. Hàng xóm láng giềng biết chuyện đều khuyên mẹ tái giá, việc gì phải một mình chịu khổ thế. Nhưng qua nhiều năm mẹ vẫn thủ thân như ngọc, kiên quyết ko đi bước nữa. Mọi người có khuyên mẹ kiên quyết không nghe. Mẹ bảo: Mẹ không yêu chú ấy.

:Mẹ nói dối lần thứ 5


6.Sau khi cậu bé và các anh chị cậu tốt nghiệp đại học đi làm. Mẹ nghỉ hưu rồi nhưng vẫn tiếp tục làm những việc lặt vặt ở chợ để duy trì cuộc sống. Các con biết chuyện thường xuyên gửi tiền về để phụng dưỡng mẹ. Mẹ kiên quyết không nhận, tất cả tiền con gửi về mẹ đều gửi trả. Mẹ bảo: Mẹ có tiền! :Mẹ nói dối lần thứ 6

7.

Cậu bé ở lại trường dạy 2 năm, sau đó thi đỗ học bổng học thạc sỹ ở một trường đại học danh tiếng của Mỹ. Sau khi tốt nghiệp cậu ở lại làm việc tại một công ty nghiên cứu máy móc. Sống ở Mỹ một thời gian, khi đã có chút điều kiện. Cậu bé muốn đưa mẹ qua Mỹ sống để phụng dưỡng mẹ tốt hơn. Nhưng lại bị mẹ từ chối. Mẹ bảo: Mẹ khôngquen!

:Mẹ nói dối lần thứ 7.

8.

Nhiều năm trôi qua, mẹ lâm trọng bệnh, phải vào viện điều trị. Khi con trai đáp máy bay từ nơi xa xôi về thăm mẹ, mẹ già đi nhiều và yếu quá rồi. Nhìn mẹ bị bệnh tật dày vò đến chết đi sống lại, thấy con trai đau đớn vì thương xót mẹ. Mẹ lại bảo: Con trai, đừng khóc, mẹ không đau đâu.

:Đấy là lần nói dối cuối cùng của mẹ.


ST&BS

Nguồn Nguyễn Hùng:
http://phuoctienb.violet.vn/document/show/entry_id/6056315/cm_id/1904008#1904008#ixzz1UmjvokZ2

Monday, September 5, 2011

Ngộ chút chút trên từng bước tu sửa mình

- Hồi xưa khi CN mới  biết Đạo và đi Chùa  thì mình vào Chùa  hay để ý đến những hành vi,cử chỉ của các Sư Cô và mấy Cô Phật tử ( thiếu chút là đem theo kính hiển vi thật bự rọi từ đầu đến chân xem người này có lỗi gì khg ???? ...trong khi đó thì áo của mình dính cả đống mực đen ........thật lạ ghê .....) ......nhưng cũng qua thời gian thật dài tu tập và quán chiếu ,tự nhiên có 1 ngày nghe người quen nói là khg thích đi Chùa bởi vì  trên Chùa thấy Sư Cô và mấy bà Phật tử sao sao đó .....(khg nói phần này nha ...) ......CN tự nhiên bừng tỉnh ra là hồi xưa mình y chang vậy ( mai mốt độ người chắc mình phải làm y chang cái tật mà họ đang có .....) , sao mà mình  ngu si đến thế ,tại sao mình  lại suy nghỉ tiêu cực như thế , mình đi Chùa ,vào lạy Phật là mình có phước rồi ,cúng Chùa là phước thứ 2 ( cho dù những Thầy ,Cô sử dụng tiền đó như thế nào thì họ tự lảnh qủa báo ,chứ mình đâu có mất phước đâu mà sợ ....nhưng thật ra tiền đó họ  xài cũng vì mục đích làm lợi ích cho mọi người ....) , và vào tu cả ngày là phước báo vô biên .....mà mình tu và làm phước ai hưởng nhỉ ???? Chẳng lẻ mình vào Chùa tu rồi phước đức đó cho mấy Cô Phật tử hết sao mà khg chịu đi Chùa ...... Trong kinh Phật nói : chúng sanh mỗi người mỗi bệnh khác nhau , hết bệnh là nhập niết bàn hết rồi  , cho nên khg thể tìm ra 1 người 100 điểm đâu .....ai cũng có cái tốt và cái xấu , mình phải biết nhìn những cái tốt của họ thôi ,còn khi vọng tưởng nổi lên những cái xấu gì gì đó thì dẹp bỏ liền .....CN chỉ thấy khi làm vậy thì tự nhiên mình sẽ sống rất thanh thản ,vui vẻ ,chứ lo nghỉ người đó xấu với tôi thế này ,chơi xấu tôi thế đó ....ôi  1 hồi chắc bị già và bị điên mất .....đó là kinh nghiệm xương máu của tui đó nha .....

- Niệm Phật là làm cho tâm định lại ,nhưng khi đụng chuyện thì ôi thôi trong bụng cũng còn  ì xèo ......( thông cảm, tập khí lâu đời khó có buông  1 cái " ầm " xuống hết ).....những lúc đó thì "phương pháp quán chiếu là hữu hiệu nhất "......   mà phải quán chiếu như thế nào đây ?  Chỉ có cách là thông cảm ? Nhưng làm thế nào để thông cảm nổi đây  khi những damage họ gây cho mình qúa lớn ?  Mình phải quay ngược lại thời điểm xảy ra chuyện ....suy nghỉ xem mình đã nói gì trước đó ta ? Mình đã làm gì mà người đó có thái độ vậy với mình nhỉ ? .....cứ lần tìm đầu mối , khi thì ôi thôi ra cả mấy trăm ký lô lỗi của mình ....khi thì khg tìm ra lỗi gì cả ,thì trường hợp này phải thông cảm cho người đó ,có thể là họ rất đang khổ sở về gì đó ,và mình xuất hiện khg đúng lúc cho nên mình sẽ là cái thớt cho họ bằm chặt nhuyễn  thôi .... đó là cái tội xuất hiện wrong time,wrong place .........mà CN hay để ý là những người hay kiếm chuyện,bắt lỗi người khác đó là những người  bất hạnh lắm ,trong nội tâm họ rất đau khổ cho nên dù gặp chuyện gì rất nhỏ là họ trút ra như nước mắm mà đổ 1 cái ầm vô lu .....cho nên chỉ thấy tội nghiệp cho họ thôi .....( xin thông cảm từ ngữ qúa " nhẹ nhàng" của CN nha ....cái này là bắt chước thiền sư .....thứ thiệt ....)
( còn tiếp tục  nhưng CN  nghỉ dở qúa thôi khg ghi nữa )

Saturday, September 3, 2011

Ai trói buộc - ĐĐ. Thích Thiện Thuận - Phần 1/2





 http://www.youtube.com/watch?v=PQhgF4ERLTs

10 Công Đức Phóng Sanh - Thích Giác Nhàn 01

Thầy giảng gia đình của Thầy hồi xưa sát sanh nhiều qúa cho nên luôn luôn xào xáo,bất an vì vong linh của con vật đó lẩn quẩn trong nhà gây xào xáo,chiến tranh trong nhà......còn từ khi gđ của Thầy ăn chay trường thì trong nhà rất bình an.....


http://www.youtube.com/watch?v=nl9GnTpAXjc&feature=related