Wednesday, December 21, 2011

Thơ nhạc tỉnh thức và hướng nguyện

LeKim_ZA001e

Tỉnh Thức

Chuông lòng thánh thoát từ tâm

Pháp âm thơm ngát, khói trầm quyện bay

Lòng an, tâm tịnh mỗi ngày

Dứt phiền não đoạn, tỏ bày tánh chơn ...

~ Hoa Mai ~

Phoenix, tháng 12/18/2011

Bài Nhạc: Tỉnh Thức

Ta thấy, ta thấy,trong hoa có rác
Ta thấy, ta thấy, trong rác có hoa
Ta thấy, ta thấy trong ta
Vẫn còn ngụp lặn trong biển mê
Ngày trôi qua mong manh
Vòng nhân duyên bất tận
Ta thấy đời lẩn quẩn
Ra vào cửa tử sanh
Ngày trôi qua mong manh
Hoa tàn lại thành rác
Ta rời xa bến Giác
Ta ngụp lặn biển mê
Ta thấy, ta thấy,trong hoa có rác
Ta thấy, ta thấy, trong rác có hoa
Ta thấy, ta thấy rác hoa người và ta là một
Ngày trôi qua mong manh
Ta quay về chánh niệm
Bây giờ không tìm kiếm
Không thấy người, thấy ta
Không thấy rác, thấy hoa
Ngày mai xa vời vợi
Ngày hôm qua, xa rồi
Hiện tại – Tỉnh thức thôi

Thơ: Diêu Linh

326318_292552104096359_100000247144989_1125720_1452038181_o

Hướng Nguyện

Đêm vắng tàn canh, ta với ta

Soi kinh nấu sử với chung trà

Uơm mầm Đạo hạt, khơi nguồn trí

Đền đáp ân Sư, Mẹ với Cha

Sắc dục đam mê, sầu khổ lụy

Tiền tài, danh, vọng bóng mây xa

Ra đi mấy độ thăng trầm ấy

Hướng nguyện đường tu sẽ vượt qua

Thích Trí Giải

Mumbai 21-12-2011

Bài Nhạc: Hướng Nguyện

Ngàn hoa thành kính dâng lên Người.
Lòng con nguyện xin Đức Thế Tôn.
Đường bao cảnh đau thương lầm mê,

Đạo từ bi xóa tan bao khổ đau,

Hạnh phúc đến cho muôn loài.
Quỳ dưới đài sen tâm hướng nguyện,

Lòng con dạt dạo bao ước mong,

Cầu cho xã tắc an vui,

đồng xanh bát ngát lúa vàng trĩu bông,

Chiều mang ánh trăng an lành rạng soi
Quê hương ta vọng vang tiếng chuông ngân nga

Ba miền đất nước gấm hoa
Con xin hướng nguyện tâm thành,

Quay về chân lý sáng soi quyết diệt,

Con thề con vững bước một niềm tin
Phật pháp đem đến cho nhân loại
Tình yêu rộng khắp trên thế gian
Cùng vui sống lục hòa vị tha,

Cùng bên nhau kết nên một đài sen
đẹp thay ánh sáng đạo vàng từ bi.

Minh Kiệt

 

Tuesday, December 20, 2011

Pháp Di Lặc

Img12536_thumb Hề hề … Ta có pháp Di Lặc “Sáu căn không nhiễm sáu trần” mà thõng tay vào chợ. Hề hề !!! ... Mắt thấy Sắc chẳng làm tâm ta chao đảo,  Tai nghe Thanh, hề, huyễn mộng mà thôi. Đây Mũi với Hương, hề, ta cười cùng gió.  Lưỡi nếm Vị cay nồng, đắng chát nơi túp lều tranh, chẳng khác gì trân châu mỹ vị của yến tiệc nơi chốn cung đình, ta đều vỗ bụng, cười hề, vui cùng trời đất.  Đây giường cao, gối nệm, Thân ta Xúc chạm, vẫn ngủ khò, có khác gì  chiếu nát với mền thô.  Dù Sắc,  Thanh, Hương, Vị, Xúc và cả Pháp nữa vẫn không làm Ý ta điên đảo mà nảy tâm phân biệt ghét yêu để dính vào vòng phiền não vô biên. 

Các pháp không thật ư?  Sao trăng nằm dưới nước?  Các pháp là thật ư? Sao mò trăng không có? Ao hồ, sông dài, biển rộng … đâu đâu cũng trăng, soi mình dưới dòng thu êm trong vắt .  Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc.  Thọ, Tưởng, Hành, Thức cũng lại như thế.
Tất cả đều là huyễn có thì sao không cười vang để nhận ra trăng thật đang cao vời tỏa sáng. “Bất ưng trụ Sắc sanh tâm, bất ưng trụ Thanh, Hương, Vị, Xúc, Pháp sanh tâm.  Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm”.
Người cho ta, ta chẳng cám ơn, vì ta có nhận gì đâu mà tâm ràng buộc.  Ta cho người, người chẳng cám ơn, ta vẫn vui vì  ta và người vốn nào thật có.Thị chư pháp không tướng, bất sinh, bất diệt, bất cấu, bất tịnh … Thế thì sao tâm lại chấp thế này, thế nọ, thế kia … để Ý rơi vào vòng ma chướng.  Ta không tu, người cũng chẳng tu, buông tất cả để đường về thong thả.  
Ta thõng tay vào chợ nô đùa cùng Nhân, Thiên, Ma Quỷ, Thánh Thần …, đâu đâu cũng đều là Chân-Thiện-Mỹ. Ta rong chơi, hát nghêu ngao cùng muôn loài, muôn pháp, đâu thấy mình, thấy Phật, thấy chúng sinh.  Sai biệt cùng vô sai biệt, ta đều quên hết. 
Bầu rượu này, ta mời người cùng ta đối ẩm.  Tâm vô sở cầu, ta muốn người cùng ta say trọn.  Trong niềm vui không nguyên nhân, ta và người cùng trôi với đất trời vô tận.

Minh Từ

Thiện tri thức - người đưa ta vượt qua gió bụi

Trong đời sống con người, sự tư duy hợp lý không cho phép ta suy nghĩ và kết luận trên thế gian này có một con người hoàn toàn xấu hay có một con người hoàn toàn tốt. 
Xấu và tốt hay thiện và ác của con người chỉ là những tập hợp của nhiều yếu tố tạo nên. Bản chất của nó là rỗng không, không có thật thể. Nên, nó không có bất cứ một hình tướng nào nhất định cho chính nó, để cho ta nhận định và kết luận một cách chính xác đối với nó.
Vì nó không có thật thể, và không có bất cứ một hình tướng nào nhất định cho chính nó, nên nó có thể trở thành bất cứ hình tướng nào hoặc thiện hay ác, hoặc tốt hay xấu tùy theo điều kiện nội và ngoại tại tác động để nó biểu hiện. Có khi nó biểu hiện có vẻ như là thiện, nhưng thực chất của nó là ác và có khi nó biểu hiện có vẻ như là ác, nhưng thực chất của nó là thiện.
Xấu và tốt hay thiện và ác của một con người tùy thuộc rất nhiều điều kiện để tạo nên những phẩm tính thiện ác, xấu tốt ấy. Không có ý nghĩ, hành động và lời nói nào liên hệ đến tham, sân, si, kiêu mạn, chấp ngã mà trở thành thiện bao giờ! Và không có ý nghĩ, lời nói và hành động nào đi từ Tâm bồ-đề và đại nguyện từ bi mà trở thành xấu ác bao giờ! 
Trong đời sống của ta, thiện tri thức là điều kiện tác động giúp cho ta thấy rõ ta có tâm bồ đề, và tâm ấy có thể sinh khởi và lớn mạnh trong đời sống của ta; thiện tri thức là người giúp ta nuôi lớn những hạt giống tốt đẹp ấy để kết thành hoa trái bình an trong đời sống hiện tại và tương lai cho ta.
Thiện tri thức là người bạn đồng hành với ta, để giúp ta dựng đứng lại những gì do những tư duy, những nhận thức, những tri kiến sai lầm của ta đã làm cho đời sống của ta bị chao đảo, bị nghiêng ngửa và sụp đổ. 
Thiện tri thức là người bạn đã đồng hành với ta, để giúp ta hàn gắn lại những gì mà do những hành động vụng dại, cố chấp của ta làm cho đời sống của ta bị rạn nứt, vỡ đôi, vỡ ba…
Nếu đời sống của ta bị vỡ vụn, không thể hàn gắn, thì thiện tri thức là người có thể giúp ta đứng dậy từ những mảnh vụn của cuộc đời để tái tạo một cuộc sống mới, khiến cho nhân phẩm của ta được phục hồi, những điều thiện của ta được tái sinh trở lại.
Thiện tri thức không phải là người có khả năng lý luận giỏi mà là người có khả năng giỏi để bật sáng ngọn đèn, khi đêm tối phủ lên đời ta. Thiện tri thức không phải là người có khả năng ngăn chặn gió bụi cho ta mà là người có khả năng giúp ta vượt qua gió bụi của cuộc đời.

Thiện tri thức không phải là người suốt ngày ngồi hàn huyên với ta, hết chuyện này tới chuyện khác hay là người có quá nhiều hứa hẹn với ta, mà là người có thể chưa từng ngồi với ta một giờ nào và chưa từng hứa hẹn với ta bởi bất cứ một điều gì, nhưng mỗi khi bất an, tâm ta nghĩ tới họ, thì sự bình an trong ta liền được phục hồi; niềm tin và hy vọng trong ta liền được phục sinh. 
Thiện tri thức đến với ta không phải là những thiên sứ từ trời cao giáng xuống hay là những địa thần từ lòng đất vọt lên, hay từ nơi những am miếu, mà từ nơi Tâm bồ-đề và phát khởi đại nguyện của họ. 
Tâm bồ-đề là tâm sáng suốt và nguyện sống cuộc đời sáng suốt, ví như ngọc lưu ly, không bị bất cứ một thứ bụi nào bám vào làm cho dơ bẩn, thiện tri thức đến với ta từ tâm và nguyện ấy; 
Tâm bồ-đề là tâm yêu mến và giúp đỡ hết thảy chúng sanh thành tựu thiện pháp không hề biết mỏi mệt, thiện tri thức đến với ta từ tâm và nguyện ấy; 
Tâm bồ-đề là tâm rộng lớn như đại địa và nguyện gánh vác hết thảy trọng trách mà không bao giờ cảm thấy mỏi mệt, thiện tri thức đã đến với ta từ tâm và nguyện ấy;
Tâm bồ-đề là tâm rắn chắc như kim cương, và nguyện không bị hủy hoại bởi thời gian, không bị xê dịch bởi không gian, thiện tri thức đã đến với ta từ tâm và nguyện ấy;
Tâm bồ-đề là tâm vững chãi, ví như núi Tu-di, nguyện khiến không bị các dục thế gian làm cho khuynh đảo, thiện tri thức đã đến với ta từ tâm và nguyện ấy;
Tâm bồ-đề ví như bà mẹ hiền nuôi con, nguyện không bao giờ cảm thấy nhàm chán và mỏi mệt, thiện tri thức đã đến với ta từ tâm và nguyện ấy;
Tâm bồ-đề ví như người học trò trung thành, nguyện không bao giờ đi ngược lời dạy của bậc đạo sư, thiện tri thức đã đến với ta từ tâm và nguyện ấy;
Tâm bồ-đề ví như người làm công nhiệt tình, nguyện không bao giờ làm trái lời chủ, thiện tri thức đến với ta từ tâm và nguyện ấy; 
Tâm bồ-đề ví như lương khuyển, vì không bao giờ phản chủ, thiện tri thức đến với ta từ tâm và nguyện ấy;
Tâm bồ-đề ví như kiện ngưu, chuyên chở không bao giờ mệt mỏi, thiện tri thức đến với ta từ tâm và nguyện ấy…
Tâm và nguyện của thiện tri thức là vậy, nên thiện tri thức đã đến với ta rất nhiều hình thức khác nhau:
Có khi là một hài nhi; có khi là một bậc trưởng thượng; có khi là một vị tướng giỏi; một quốc vương; có khi là một nhà truyền giáo; có khi là hình tướng của một trưởng giả giàu có; có khi là hình ảnh của một vị đạo sĩ; một vị Bồ Tát hay Phật; và cũng có khi là một con người đầy thô bạo, không có chút nết na nào cả; hoặc có khi chỉ là một vầng trăng; một đóa hoa; một trang sách; một câu thơ hay một dòng suối reo chảy vô tình… nhưng tất cả những hình thức ấy là những điều kiện giúp cho ta phát khởi được niềm tin nơi cuộc sống; khơi phát được tâm Bồ-đề, chuyển hóa được tâm thức thô trược nơi ta, khiến trong ta sinh khởi những hạt giống tốt đẹp và thánh thiện; giúp ta có khả năng phòng hộ những hạt giống xấu ác trong tâm, không để sinh khởi; giúp ta đứng dậy từ tâm ly tham, ly sân, ly si, ly kiêu mạn, ly nghi ngờ và ly chấp ngã; giúp ta vượt qua con đường đầy gió bụi của sinh tử, để đến nơi an toàn và hạnh phúc cao thượng. 
Ác tri thức thì ngược lại với thiện tri thức. Thiện tri thức là người có khả năng làm cho những điều xấu ác trong ta càng ngày càng giảm thiểu và những điều tốt đẹp trong ta càng ngày càng tăng lên; là người có khả năng làm cho những khổ đau trong đời sống của ta càng ngày càng giảm thiểu và sự bình an trong đời sống của ta càng ngày càng tăng lên. 
Trái lại ác tri thức là người có khả năng làm cho đời sống của ta từ giàu trở thành nghèo, từ thanh cao trở thành thấp kém, từ thẳng đứng, trở thành xiêu vẹo và từ xiêu vẹo trở thành nghiêng ngửa và sụp đổ; là người có khả năng làm cho đời sống của ta đang liền lặn trở thành rạn nứt và từ rạn nứt đến đổ vỡ, bể nát. 
Ác tri thức là người ta gần bên họ, khiến lòng tham của ta càng ngày càng tăng lên; lòng sân của ta càng ngày càng dễ bộc phát; lòng si của ta càng ngày càng tăng lên một cách thái quá; tâm nghi ngờ và tính ích kỷ của ta càng ngày càng trở nên trớ trêu và mù quáng. 
Ác tri thức là người có khả năng đưa ta từ ánh sáng đi vào bóng đêm và từ bóng đêm này tới bóng đêm khác, khiến cho đời sống của ta từ khổ đau này dẫn sinh ra sự khổ đau khác. 
Vì vậy, thiện hay ác, xấu hay tốt của một con người, chúng tùy thuộc vào rất nhiều tác duyên để biểu hiện. Thiện tri thức hay ác tri thức là những điều kiện rất tích cực để cho tính thiện hay ác, xấu hay tốt nơi ta biểu hiện mỗi ngày. 
Nên, ta không ngạc nhiên gì, một người ngày hôm qua rất tốt mà ngày nay họ lại trở thành xấu và người ngày hôm qua rất xấu, mà hôm nay họ lại trở thành một người rất tốt. Xấu và tốt hay thiện và ác ở nơi con người hoàn toàn không có tự tính, chúng chỉ biểu hiện theo duyên. Duyên ấy là thiện tri thức hoặc ác tri thức vậy.
Vì vậy, thiện duyên hay thiện tri thức là những điều kiện giúp ta vượt qua gió bụi cuộc đời.
Ở trong đời, ta thà mất châu báu, mất địa vị, mất tay chân, nhưng nhất định không để mất thiện tri thức, vì mất thiện tri thức tâm Bồ-đề của ta sẽ bị thối chùn, ta sẽ mất hết thảy phước báo làm người, làm trời, làm thánh, làm Bồ Tát và Phật, và vì mất thiện tri thức, thì không còn có ai bật ngọn đèn tuệ giác giữa đêm trường, cho ta thấy rõ những giá trị cao quý của cuộc đời, để phát khởi tâm Bồ-đề nhằm bước tới và yêu thương; và mất thiện tri thức ta sẽ bị gió bụi giữa cuộc đời cuốn mất. Mất đi đâu đố ai biết!

Thích Thái Hòa -

(Theo Tập san Hoằng Pháp 32)