Friday, May 11, 2012

NGẪU HỨNG VỀ BÁT NHÃ


TÂM chơn thật lưu xuất nhiều diệu dụng
KINH muôn quyển Phật Tổ chỉ về tâm
TRÍ soi xét làm tâm luôn luôn sáng tỏ
TUỆ phân minh giúp tâm khỏi lầm mê
CỨU tâm khổ vững vàng trong cuộc sống
CÁNH  chim bằng tâm vững chắc tung bay
RỘNG trùm khắp không chỗ nào bờ mé
LỚN vô cùng không thể tính so lường
QUÁN chiếu soi chính ngay nơi thực tại
TỰ chính nình với thực tại hiện tiền
TẠI lúc này tâm ta luôn quán xét
HÀNH đã THÂM có gì làm u mê
Đến bờ kia rốt ráo chẳng nghĩ bàn.


Tác giả :Thầy Thích Tịnh Thông  

NÓI VỀ LỤC TẶC


Hôm nay tự nhìn lại
Thấy rõ ý niệm mình
Chạy lăng xăng khắp chỗ
Giống tên lính khác chi.
Mỗi đứa một nhiệm vụ
Lòng cảm thấy vui vui
Nên trong lòng ngẫu hứng
Tạm quyên việc bổn phận
Quên mình theo vọng tưởng
Viết lên vài dòng thơ.
Nói về các tên giặc
Mà hàng ngày ở chung

Ta luôn chìu chuộng nó
Đó chính là lục tặc.
Làm ta mất thần thông
Quyên đi châu vô giá
Nguyên nhân là chúng thôi.
Bàn về tên trinh sát
Nó là lính tiên phong
 Luôn ngó nhìn khắp chỗ
 Là mắt của chúng ta.
Thằng này rất tinh ma
Hay nhìn ngó soi mói
Tìm kiếm việc của người
Để làm chuyện bươi móc,
Khi mà nó bực bội
Giận, lườm, liếc ngó người
Lúc nó được chuyện vui
Nheo nheo thấy mà ghét.
Nó có một biết tài
Chụp hình là số một
Không ai so sánh bằng
Mọi vật nó lướt qua
Chẳng bao giờ bỏ sót
Đâu lưu giữ được thôi.
Có lúc nó đứng sững
Nhìn bóng người vừa qua
Rồi đăm chiêu ngớ ngẩn
Thả hồn tận nơi đâu.
Nên nói về thằng Mắt
 Rất nhiều chuyện để bàn
Thôi hãy tạm gác lại
Giờ qua đến thằng Tai
Nó là lính thông tin
Thâu nhận các tin tức
Bận rộn nhất là nó
 Luôn nghe chuyện thị phi.
Không có thì nghe ngóng,
Được thỏa mãn mới thôi
Khi thì nó chú tâm
Lắng nghe chuyện của người
Lúc nó dừng lắng lặng
Nghe xầm xì chuyện ai.
Nó có một yếu điểm
Rất thích người khác nịnh
Nếu nghe ai tăng bốc
Ca ngợi tận mây xanh
Hay lời nói dịu dàng
Hoặc du dương thánh thót
Nó liền hồng cả đôi
Ra điều rất thích thú
Với điều vừa được nghe.
Điều nó rất tối kỵ,
Và ghét cay, ghét đắng
Ai nhục mạ chê bai
Nó sẽ thành trái phá
Chỉ chờ chực nổ tung.
Nói nhiều sợ nó giận
Thôi ta chuyển đề tài
Giờ qua đến thằng Mũi
Thằng này là chó săn
 Luôn lùng sục khắp chỗ
Chỗ nào có mùi thơm
Liền thấy nó có mặt.
Còn nếu mùi không thích
Hay mùi hôi khó ngửi
Nó nín thở chạy dài.
Nhưng nó rất quan trọng
Thiếu nó là không xong.
Xin qua đến thằng Lưỡi
Tên này lính bộ binh
Thằng này rất khó chịu
 Và lại hay đánh phá.
Chỗ nào có đồ ăn
Nó liền đến nhảy vào
Gọi là đánh tiếp sức
Chừng nào hết mới thôi.
Nó có một cái tật
Là hay chê ngon dở
Không ưa là đắng cay
Bùi, béo, ngọt thì thích
Thằng này dễ mua chuộc
Chỉ cần có đồ ngon.
Nó cũng có biệt tài
Không ai thể bì kịp
Vì nó vốn không xương
Nên nhiều đường lắt léo
Cũng bởi miệng không vành
Nên nó méo tứ tung.
Nhiều người đã vì nó
Mà thân bại danh liệt
Lưỡi thì khỏi phải bàn
Nói hoài cũng không xong
Bởi vốn tài của nó
Không ai mà so lường
Thôi dừng qua thằng thân
Nó là lính công binh
Nên luôn mang trái nổ
Nó mà đi đến đâu
Là nơi đó đỗ bể
Và cái dở của nó
Lại hay xả đủ thứ
Thứ mọi người không ưa
Thằng này thích hưởng thụ
Tắm thì xà bông thơm
Nằm thì muốn êm mềm
Đắp chăn thì phải ấm
Nó là một căn bịnh
Rất sĩ diện với người
Đồ mặc phải láng mịn
Sao cho đúng thời trang
Mới may nó mới thích
Cũ sờn thì chẳng ưa
Thân còn rất nhiều điều
Chỉ sơ lược vậy thôi
Bây giờ qua thằng ý
Đáng bàn là chính nó
Tên này là chỉ huy
Là bộ tổng tham mưu
Điều động các tên trước
Mắt nhìn ngang liếc dọc
Là do nó sai khiến
Tai muốn nghe chuyện người
Chính nó là đứa kêu
Mũi chạy tìm kiếm mùi…
Nó là đứa xúi bảo
Lưỡi đắm say các vị…
Cầm đầu chính là nó
Thân muốn hưởng đủ thứ…
Cũng chính nó bày ra
Tuy nó không lộ ra
Nhưng lại rất uy quyền
Sai bảo các đứa khác
Phải làm theo lệnh ta
Nó lại rất tham lam
Thâu lấy tất cả thứ
Cảnh ghét hay đáng ưa
Hoặc giận hờn mến thích
Đều gom lại đưa vào
Cất giấu trong kho tàng
Mà làm của tích chứa
Khi không còn cái gì
Để lấy hay đem vô
Nó lại lấy nơi kho
Ra ngắm và xem nhìn
Nó muốn pháp trần này
Được sáng mới thêm ra
Nên nó lại lau chùi
Và xịt thêm lớp bóng
Khi đã ưng ý rồi
Ngắm nhìn cho thật chán
Nó mới chịu cất vô
Đem ra hoài như vậy
Mà ta không chịu dừng
Sẽ trở thành nghiệp tập
Sau này thành tập khí
Về lâu rất khó trừ
Còn nó tự khởi niệm
Với những niệm không tốt
Cũng là rất nguy hiểm
Đây chính là nghiệp nhân
Sau này đều trả quả
Như tên kia rời cung
Hết lực rồi cũng dừng
Quả kia cũng như thế
Nếu kết hợp với duyên
Như Uất Đầu Lam Phất
Chỉ khởi niệm bực bội
Và niệm ác khởi lên
Mà chưa hề có làm
Nhưng quả dữ sẽ trổ
Sau khi hết phước trời
Thành chồn bay phi ly
Như lời Phật thọ ký
Lúc thì nó miên man
Hồi tưởng chuyện quá khứ
Khi nghĩ đến tương lai
Với những điều tính toán
Lại có khi thả trôi
Buông lung theo các dục
Ít chịu nghĩ điều hay
Cho tâm được giải thoát
Mọi việc làm đã qua
Để trổ bao quả khổ
Nó là đứa gây tạo
Là nguyên nhân chính yếu
Bởi tiếp duyên không tỉnh
Để cho nó buông lung
Mãi tự tung tự tác
Chẳng biết lúc nào dừng
Rồi để mãi trôi lăn
Trong sinh tử luân hồi
Biết chừng nào mới thôi
Hôm nay biết nó rồi
Phải canh nó cho kỹ
Muốn sau được lợi ích
Chặn thằng ý này thôi
Chỉ vài lời hóm hỉnh
Viết ra để nhắc mình
Nên nhớ cố gắng tỉnh
Chớ để bị chúng lừa
Thì thật là không hay
Nhưng nếu người có duyên
Mà vô tình đọc qua
Trong lòng thấy đúng ý
Thì hãy nên cảnh giác
Với từng ý niệm mình
Mỗi mỗi từng tâm niệm.
Hãy nên suy xét kỹ
Đừng để bị chúng dẫn
Rồi gây tạo các điều
Mà tôi đã nêu trên
Thì thật hay biết mấy
Như thế mới không uổng
Chí hướng mình đang đi
Bước trên con đường đạo
Không phụ ơn thầy tổ
Sự tu ngày một tiến
Thì mới đúng là ta
Đệ tử người con phật,
Nếu thật không vừa ý
Chớ chấp lời ba hoa
Của kẻ không biết phận
Đôi lời cùng bày tỏ
Rất mong và rất mong
Trân trọng cùng trân trọng



Tác giả :Thầy Thích Tịnh Thông  

TỰ SỰ VÀ NIỀM VUI


Đời công phu bao điều cay đắng
Lắm ưu phiền xen lẫn những u mê
Lùc lăng xăng muốn dừng chẳng dứt
Muốn biết mình nhưng chẳng thấy đau
Bởi lạc đường trong tận hang sâu
Nơi u tối quên mình mà ngủ
Còn nghĩ gì đang giờ công phu
Chợt thấy động thông rơi trên mái
Bỗng dật mình tự hỏi đang đâu
 Ngẫm xét lại vừa qua hang quỷ
Quá giận mình đang lúc công phu
Sao quyên mình vào trong hang tối
Quyên mất mình có một minh tinh
Tâm hổ then không sao nói kể
Liền sửa mình tư thế nghiêm trang
Giữ cột sống cho lưng ngay thẳng
Hai vai ngang, hơi thở nhẹ nhàng
Mắt nhìn thẳng nhìn không cúi ngước
Liền lấy lại sức tỉnh trong thân.
Đã qua đi bước đầu chướng ngại
Thôi bây giờ, nỗ lực công phu
Được một đỗi tâm vương ý mã
Lại rục rịch chẳng để cho yên
Khỉ chuyền cành, ngựa chạy không cương
Phải từng chút theo từng dấu vết
Mới đôi phần lắng lặng được yên
Gấp hay lơi đều không thể đúng



Nếu tập trung đau đầu nhức mắt
Còn buông chùng dễ chìm hang sâu,
Thôi cởi mở mọi điều dính chấp
Muôn duyên dứt, chẳng nên trói buộc
Để trong lòng tự tại thong dong.
Đây đúng phải, nên chiều bớt động
Tâm vọng cuồng chẳng chạy đông, tây.
Chợt thấy lòng bỗng nhiên lặng lẽ
Để lộ bày cả khoảng thênh thang
Như bầu trời, không đâu ngằn mé
Tâm hòa vào đầy khắp hư không
Nếu gom lại chỉ ngay trước mặt.
Bỗng nhiên nghe chim kêu gió thổi,
Nghe xạt xào thánh thót bên tai…
Chợt tự hỏi sao lòng vẫn thế,
Vẫn nhẹ nhàng không bị theo duyên
Biết mọi thứ xung quanh rất rõ,
Thấy bồi hồi lòng cứ bâng khuâng,
 Tâm reo nhỏ, quê hương ta đó
Sao chẳng nhìn, đem dạ hồ nghi.
Hay lại muốn như cùng tử nọ,
Áo có châu không biết đem dùng
 Bao đời kiếp đã từng quyên mất,
Nay thấy rồi hãy sống giầu vui.
Nghiệm lời tổ xem ra cũng hợp,
Tâm bình thường là đạo ấy thôi
Chợt xao xuyến nghe lòng bừng nở
Đây! Đúng rồi bến đỗ bình an
Nơi ta đã bao lần chối bỏ
Nay nhận rồi hãy cố mà chăm
Cùng nuôi dưỡng cho thêm lớn mãi
Để góp phần tăng trưởng đạo tâm
Liền tự nhủ, thế vẫn chưa đủ.
Làm thế nào sống được mới hay.

Tác giả :Thầy Thích Tịnh Thông  



TRỞ VỀ


Cuộc đời có nghĩa chi
Khi lòng ta không biết
Cuộc đời là bể khổ
Khi lòng ta si mê…
Tham, sân, si không tỏ
Mạn nghi ác kiếm mờ
Khiến si sử muôn người
Xoay vần trong đau khổ
Ai gánh giùm quả cho.
Muốn sống cùng tánh biết
Mắt thấy không đắm nhiễm
Tai nghe không phân biệt
Lấy chữ xả làm đầu
Buồn vui không dính mắc
Đâu sinh ra muôn pháp
An lạc tự tại đây.
Thân người sống bao lâu?
Không ai định đoạt được
Mạng sống rất mong manh
Giữ trong từng hơi thở
Thở ra không hít vào
Chắc rằng mạng sẽ vong.
Có phải tự ngã thật?
Nếu thật là tự ngã
Đâu cần phải mượn vào
Nuôi dưỡng cho tứ đại
Thiếu một trong bốn thứ:
Đất, nước và gió, lửa
Thân sẽ hoại chẳng sai
Thấy thân này hiện tại
Chính cũng bởi đủ duyên
Hết duyên thân sẽ hoại
Là định luật không chuyển
Tâm buông lung tạo nghiệp
Tất bị đọa chẳng sai
Hiện tại hay vị lai.
Đâu ai định đoán được
Khi nghiệp đã đủ duyên
Súc sanh hay địa ngục…
Hối cũng đã muộn màng.
Cũng bởi do ác kiến
Mang họa đến bản thân.
Đa số trong hiện tại
Tưởng lầm thân này thật
Tâm sanh ra luyến ái
Đắm, tham cùng tranh chấp
Trói buộc khó đường ra
Vậy thân này hiện có
Không thực tế chẳng sai
Chữ không trong Bát nhã
Bao trùm khắp thế gian
Phá tan mọi đêm tối
Vén bức màm vô minh
Đã sống trong kiếp chấp
Sẽ sanh tất cả tâm
Không tâm sẽ không pháp
Muôn việc tự tại đây
Mau tỉnh tìm nguồn sáng
Học hỏi chân lý phật
Phân biệt điều dở thật
Cho đời luôn nở hoa.
Xưa gương bậc Mâu Ni
Quyết tâm cầu đạo mầu
Dầu xương tan, thịt nát                             
Đến sáng đạo mới thôi                             
Cũng như tổ Huệ Khả                               
Chặt tay dâng Đạt Ma                                
Mong học đạo cam lồ                                 
Cho lợi người và ta                                     
Tinh thần người cầu đạo                               
Phải quyết tâm như thế                                
Giữ tâm trong thiền định                               
Dẫu chết trên bồ đoàn                                   
Như lời dạy thiền sư                                      
Phải dứt khoát với ái
Ngay từ lúc khởi tâm
Trên con đường giải thoát
Tiến tu cho dũng mãnh
Cắt đứt với muôn duyên
Coi như mình đã chết
Chớ có để buộc ràng
Tâm giữ vững như thế
Có ngày về cố hương
Gặp trở lại ông chủ
Pháp thân của tự tánh
Nơi bản tâm ta vậy.
Tối thượng đại tinh tấn
Giữ trong bốn oai nghi
Đi, đứng cùng nằm ngồi
Tự chủ trong mỗi miệm
Luôn sống trong tánh biết
Giữ trong từng phút giây
Miên mật không xen hở
Sinh tử là chuyện lớn
Sẽ có ngày thoát ra
Chẳng vào trong sáu nẻo
Chỉ tùy theo hạnh nguyện
Vào các loài độ sanh.
Đôi lời cùng bày tỏ
Khuyên người cùng đường sống
Đời, đạo đp cùng ta.


Tác giả :Thầy Thích Tịnh Thông