Một câu chuyện về tình yêu thương:Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm.
Lấy hết sức mình, cậu hét lớn:
- “Tôi ghét người”.
Từ khu rừng có tiếng vọng lại:
- “Tôi ghét người”.
Cậu hoảng hốt quay về sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu được từ trong rừng lại có người ghét cậu. Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói:
- Giờ thì con hãy hét thật to: "Tôi yêu người".
Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng lại: "Tôi yêu người".
Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con hiểu: "Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận điều đó. Ai gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con.
Đến một nơi xa lạ, không người thân, không bạn bè, ta cảm thấy bơ vơ, lạc lỏng và có phần e ngại mọi người xung quanh. Không biết ai là người tốt, ai là người xấu sẽ ám hại mình.
Ta lo lắng và thu mình lại, nét mặt trở nên đăm chiêu, căng thẳng, nụ cười lúc này không còn hiện diện. Và nếu chẳng may rơi vào tình cảnh bị “ma cũ bắt nạt ma mới”, cảm xúc sẽ càng trở nên ảm đạm. Ấn tượng không mấy tốt đẹp này làm ta cảm thấy hụt hẫng và thất vọng. Con đường gập ghềnh, chông gai trong cuộc hành trình thực hiện ước mơ và hoài bão đang dần hiện ra, khác xa so với những tưởng tượng thuở còn vụn dại và ngây ngô. Bởi khi đó, ta tin rằng thế giới này luôn có công bằng, người thiện sẽ được quả báo tốt, còn người ác thì bị trừng trị thích đáng. Ta tự nhủ mình không làm điều gì sai, chỉ tại người không muốn chấp nhận, hoặc cũng có thể đang thử thách mình.
Vậy là bằng tất cả niềm tin còn sót lại, ta bắt đầu tiến hành công cuộc cải tạo thế giới, vực dậy bản tính lương thiện sẵn có trong mỗi người. Ta cư xử hòa nhã, nói năng chừng mực và luôn sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi ai đó cần đến. Dù có đôi lúc hồ hởi và nhiệt tình quá mức làm người nghĩ rằng ta đang tìm cách lợi dụng họ, tỏ ra tốt bụng nhưng trong lòng đầy toan tính. Quả là tình ngay nhưng lý lại không thể biện minh. Người thì nhìn nhận tích cực, người thì phán xét, mỉa mai, xem đây như là một chuyện lạ giữa thời buổi thân mình lo chưa xong còn can dự vào việc của người dưng nước lã.
Cứ thế, mọi việc tiếp diễn ngày qua ngày, tháng qua tháng, dần dần đến một lúc nào đó khi đỉnh điểm của nỗi oan ức lên đến cao trào, không cầm cự được, không kiên trì tới cùng, ta có thể rơi vào tâm trạng chán chường, mặc kệ ra sao thì ra, không cần phải bận tâm đến những chuyên tầm phào đó nữa. Ta đang nói đúng giọng điệu của người. Nghi kỵ khởi lên mỗi lúc càng thêm lớn mạnh và ta trở thành như họ, một ma cũ sẽ đi tìm mà trút cơn tức giận, bức bối trong người lên những ma mới khác.
Ngay giây phút thực hiện những hành động “xấu xa” kia, có thể trong thoáng chốc ta nhận ra một sự thật đã tồn tại nơi người khi mới gặp lần đầu. Đó là người đã từng bị những tổn thương như ta đang trải qua lúc này. Vậy thì, làm sao có thể trách người bởi họ đã phải nếm mùi cay nghiệt, bị lừa gạt, bị đối xử thậm tệ nên bây giờ, một vòng tròn vây kín, tua tủa những mũi nhọn được họ lựa chọn trang bị cho mình để tự nhắc nhở rằng sẽ không có lần thứ hai. Mỗi người như vậy, đang tỏa ra xung quanh mình những nguồn năng lượng mang đầy tính tiêu cực, hoặc phòng thủ, hoặc sẵn sàng tấn công, những tín hiệu vô hình trong tâm tưởng nhưng hiển hiện không thể rõ hơn qua lời nói và cử chỉ khi đối duyên xúc cảnh, khi đang trong các cuộc gặp gỡ tưởng thân tình nhưng ai nấy cũng đều ngấm ngầm dè chừng nhau.
Cười đấy, vỗ tay và hoan hô đấy, nhưng tất cả, có thể chỉ là một cách để khẳng định sự chuyên nghiệp của bản thân, để có lợi thì tiếc gì những việc nhỏ nhặt này. Chỉ là, nó không thật, nó giả tạo và gượng ép, trước áp lực của đám đông. Ngay sau đó, ta có thể thuê người theo dõi đối phương, soi mói, tìm kiếm những điểm yếu của nhau để thị uy, để lấn lướt và dành lấy phần thắng về mình.
Tất cả chỉ bởi quan niệm thói thường “đời mà, biết tin ai bây giờ”, “tôi còn chưa tin tôi, tin người sao được”. Những ý niệm vang vọng khắp nơi, làm nẩy bật những tốt lành trong tâm hồn mỗi người, khiến chúng ta không còn thân tình tối lửa tắt đèn có nhau nữa mà dường như đang tồn tại những ngôn ngữ xa lạ tự nói tự hiểu cho chính mình. Mỗi người đang trở thành những ốc đảo khô cằn, không sự sống như đúng nghĩa của nó. Bởi sống là trao gửi yêu thương đến cho nhau, cùng chung tay tạo dựng một thế giới tươi đẹp và an vui. Chỉ hai tiếng “Yêu thương” dù thì thầm trong tâm tưởng lúc này nhưng có thể một ai đó đang cảm nhận được, có thể tạo nên những âm ba rung động lan tỏa ra khắp mọi phương trời, dệt nên những màng lưới vững chắc nâng đỡ bước chân ta đi giữa cuộc đời.
Tham khảo: câu chuyện “Cho và Nhận”.
http://thientinhtam.wordpress.com/2011/07/10/ni-l%e1%bb%9di-yu-th%c6%b0%c6%a1ng/
Tuesday, August 9, 2011
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment