Wednesday, August 17, 2011

Trang Nhật Ký Của Mẹ

Mẹ tôi qua đời tròn 15 năm (1997), trước khi lâm chung mẹ tôi đã trao cho tôi một chiếc họp và bảo rằng:


“Con à! Tất cả gia tài của mẹ đựng trong này, khi nào con đủ lớn khôn mới dùng đến nó.”

Rồi mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng, tôi nhận chiếc họp gia tài ấy trong sự ngẹn ngào ra đi của mẹ. Tôi đã cất giữa nó trong tủ 15 năm trời.



Hôm nay ngày sinh nhật tròn 60 năm của mẹ, tôi mở chiếc họp ra xem mẹ đã trao cho tôi vật gì mà mẹ bảo đó “gia tài của mẹ chỉ tặng riêng con.” Khi tôi mở chiếc họp ra nhìn thấy trang nhật ký mẹ viết với những dòng chữ ngoằn ngoèo. Tôi cầm trang nhật kí của mẹ trên tay, Tôi khóc nấc, lòng ngẹn ngào, trào dâng một cảm giác tình mẫu tử quá thiêng liêng, mẹ đã ban cho tôi cả hình hài và sự sống.

Hôm nay tôi xin dùng những nút phím gõ lại trang nhật ký của mẹ để chia sẻ cùng các bạn.

Trang nhật ký ngày sinh của con 17-09-1976

Con yêu của mẹ! Con à! Có thể trên thế giới này có muôn vàn quyển nhật ký của những người mẹ ghi lại kỷ niệm về đứa con thân yêu của mình. Trong số đó, trang nhật ký mẹ ghi lại cho con rất đặc biệt. Những dòng chữ ngoằn ngoèo vì trong lúc mẹ lâm bệnh. Trang nhật ký này không chỉ đơn thuần là kỷ niệm, là ký ức, mà còn là sự đấu tranh với bệnh tật để hoàn thành thiên chức người mẹ thiêng liêng của mình đối với con. Trang nhật ký này như là một gia tài sự sống của mẹ tặng cho con, khi nào con đủ lớn khôn con mở nó ra xem. Con mới cảm nhận được cái giá trị của trang nhật ký này: Con biết không? Vào 17-09-1976 là ngày mẹ sinh con ra. Đêm hôm ấy mẹ bị ói, bố con hốt hoảng nhờ bà con đưa mẹ vào bệnh viện. Mẹ biết mẹ phải sinh, cảm giác lúc ấy thật khó tả, mẹ hồi hộp vì sắp gặp con, không biết khuôn mặt của con như thế nào. Đến giờ mẹ đi siêu âm, một tin buồn ập lên cuộc đời của bố mẹ. Bác sĩ bảo rằng: “Mẹ mắc phải chứng bệnh kỳ lạ.” Bác sĩ lắc đầu không cho mẹ biết mắc phải chứng bệnh gì. Bác sĩ chỉ bảo mẹ không thể sinh con ra được, bắt buộc phải mổ bỏ đứa con này mới giữ được mạng sống của mẹ. Quá bất ngờ hung tin này mẹ rất đau buồn, và khóc suốt đêm đó vì mẹ không thể nào giữ được sinh linh bé bỏng đang ở trong bụng mẹ. Bố mẹ đến van xin bác sĩ tìm mọi cách để sinh con ra. Dù cho hy sinh cả tính mạng mẹ vẫn chấp nhận. Nhưng rồi sau đó tất cả bác sĩ họp lại đưa ra quyết định bảo với bố mẹ rằng: Bố mẹ sẽ có hai cách lựa chọn: "Một là mổ bỏ đứa con này thì mạng sống của người mẹ được an toàn, hai là tiêm mũi thuốc này vào để khắc phụ căn bệnh thì mới được mẹ tròn con vuông. Nhưng loại thuốc này sẽ phản tác dụng ảnh hưởng đến máu huyết và sự mạng sống của người mẹ chỉ kéo dài khoản 10 năm. Sau đó sẽ phát bệnh ung thư đường máu không ảnh hưởng di truyền đến con cái.” Bấy giờ bố mẹ đã quyết định chọn phương án thứ hai không một chút do dự đắn đo. Mẹ không dám khóc sợ không đủ sức sinh con. Mẹ đã đấu tranh với bệnh tật hiểm nghèo, hít từng hơi thở để lấy ôxi truyền vào cho con thở. Khi bác sĩ tiêm thuốc vào, mẹ mê mang ngất đi, khi tỉnh giấc dậy. Mẹ đã vượt qua những con đau, khi nghe tiếng con khóc oe oe, con nặng 2,5 kg. Mẹ nhìn thấy hình hài của con nhỏ bé như một thiên thần, lúc bấy giờ nghe tiếng khóc đầu đời của con cất lên, đôi mắt mẹ lệ nhòa, con chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của mẹ. Dù cho mẹ có mang chứng bệnh hiểm nghèo gì đi nữa, mẹ vẫn vui và mãn nguyện với quyết định của mẹ. Con chính là sự kết nối sự sống của mẹ, bởi vì trong thân thể của con đang chảy là dòng máu của mẹ, sự sống của con cũng chính là sự sống của mẹ. Con à! Lần đầu tiên mẹ được ôm con vào lòng cho bú cảm giác hạnh phúc và sung sướng trào nước mắt. khi mẹ nhìn khuôn mặt, đôi mắt đen láy, nụ cười của con, mẹ thật sự hạnh phúc không sao nói nổi. Mẹ đã cảm ơn trời Phật đã ban tặng con cho mẹ. Dù thân xác mẹ đang mang chứng bệnh hiểm nghèo đớn đau xót xa, mẹ đã có một báu vật để nâng niu. Nhưng rồi cảm giác hạnh ấy càng nhiều khiến cho mẹ phải phập phồng âu lo, 10 năm sau mẹ phải xa đứa con thân yêu này. Lúc sinh con mẹ đã khấn nguyện trời Phật, mẹ sinh đứa con này không chỉ hạnh phúc riêng cho bản thân cho bố mẹ. Mà bố mẹ muốn dâng đứa con này cho Phật để mai này giúp ích cho đời, cho Đạo pháp. Đó là tâm nguyện của bố mẹ. Mai sau con khôn lớn nên người, mẹ tin chắc rằng con sẽ là một đứa con hiếu thảo. Con sẽ xuất gia để hoàn thành tâm nguyện của bố mẹ. Trong thế gian này sự hy sinh nào cũng có giá trị và ý nghĩa của nó. Nếu con hoàn thành tâm nguyện của mẹ, thì sự hy sinh của mẹ cũng có ý nghĩa lắm chứ. Mẹ cũng tin chắc rằng khi con lớn lên sẽ có tinh thần dũng cảm và sức sống mạnh mẽ để vượt qua chướng ngại chông gai của cuộc đời, như mẹ đã dũng cảm, kiên cường chống lại bệnh tật để hoàn thành Thiên chức của người mẹ.

Thích Trí Giải

http://trigiai.blogspot.com/2011/08/trang-nhat-ky-cua-me-toi.html#more

0 comments:

Post a Comment