Monday, June 11, 2012

Nhân duyên




Sau khi trải qua nhiều cuộc hợp tan trong đời, cộng với nghe nhiều băng giảng về nhân duyên CN mới hiểu được chút chút về lý nhân duyên trong cuộc sống đời thường. Hôm nay ghi lên vài hàng chia sẻ cùng các bạn chút ít về sự hiểu biết của mình. CN ghi lên những kinh nghiệm tu tập của mình vào blog này, nhằm để cảnh tỉnh mình cho những lúc gặp những trắc trở trong cuộc đời nên có gì sơ sót mong các bạn thông cảm bỏ qua.

Từ lâu thì CN đã tin là vợ chồng thì phải có nhân duyên nhiều đời, nhiều kiếp lắm mới gặp nhau và ở với nhau tới bạc đầu, còn duyên cạn thì gặp nhau vài năm là chia tay nhau. CN có nghe HT Thanh Từ giảng là vợ chồng phải có cộng nghiệp mới khiến ở chung với nhau được, ví dụ như người con gái số nghèo, nhưng anh con trai số giàu, thì tuy yêu nhau hết lòng cũng không thành vợ chồng được. Hai người phải cùng chung cảnh ngộ mới khiến gặp nhau và cùng nhau chung hưởng những phước báo ấy...

CN thấy rất nhiều cặp, yêu nhau nhiều lắm nhưng không đủ duyên vợ chồng gặp trắc trở đủ mọi chuyện rồi cuối cùng chia tay nhau trong đau đớn, vật vã. Nhiều cặp vợ chồng, khi hết duyên với nhau, thì cũng đành chia tay nhau trong nỗi uất ức, nghẹn ngào...

Hồi hôm nghe băng giảng của Thầy Thiện Thuận kể về 2 vợ chồng ông có con gái 6 tuổi. Đứa bé hay phá phách, làm hư máy vi tính làm mất nhiều tài liệu quan trọng, làm hư hại điện trong nhà. Người chồng đi làm về thấy vậy, không dằn được cơn tức giận đã đá bé gái. Không may đứa bé té lăn xuống cầu thang, bị chấn thương sọ não, vài ngày sau thì chết. Người vợ tức giận quá nên ly dị với chồng luôn... Sau này người chồng bảo là ông rất hối hận về việc làm của mình

Mình phải biết dằn cơn nóng giận, có thể bỏ đi chổ khác liền, nếu không làm cho "đã nư" thì hối hận không kịp.

Bởi vậy, phải nói là trong cuộc sống này "cái duyên" rất "độc"... nó có thể nối lại 2 người, nhưng nó cũng có thể làm ly tán người ta với nhau. Khi hết duyên, cho dù 1 trong 2 người có ráng níu kéo cũng không được... Nhiều người nghĩ mọi việc trong đời sống này hình như là đã có bàn tay vô hình nào sắp đặt sẵn thực ra không phải như vậy. Theo đạo Phật thì đó là do "duyên và nghiệp ". Mỗi ngày mình quán chiếu thật sâu về lý nhân duyên, khi hiểu rõ được sự vận hành của nó, thì mình sẽ sống tùy duyên, có duyên thì hợp, hết duyên thì tan, khi duyên tan rã thì nhờ mình đã biết trước cho nên không bị sốc và buồn nhiều...
Ở đời vui đạo hãy tùy duyên
Đói đến thì ăn, nhọc ngủ khì
Trong nhà có báu thôi tìm kiếm
Đối cảnh vô tâm chớ hỏi thiền
Có lần CN xem trên TV có 2 vợ chồng khi con bị bệnh chết người vợ cũng chia tay với người chồng luôn. Sau đó khoảng 6 7 năm người chồng còn thương vợ nhờ đài truyền hình tìm giúp. Người vợ trong lúc cô đơng cũng không có ai nên cùng nhau tái hợp. Cái này thì CN không biết duyên gì mà ngộ quá?

Nói thì nói vậy, lúc quán chiếu chưa sâu, gặp duyên tan, mất người thân mình cũng vò đầu bứt tai, khóc lóc thảm thiết. Sinh ra trong kiếp người khổ đủ chuyện, chữ "ái " hành hạ biết bao người... Chỉ có quán chiếu "nhân duyên". Ta hiểu khi "hợp" thì đã có mầm mống "tan” nên mình phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho mọi chuyện.

Mà CN tự hỏi sống vậy có khổ không ta? Cứ hồi hộp, lo sợ "mất"... hay là cứ vô tư để tới đụng chuyện rồi đau khổ sau. CN chỉ sợ lúc đó mình đau quá, đau không chịu nổi.

Đức Phật thấy hết mọi chuyện sợ mình sống trong "nhà lửa" có nhiều cạm bẫy mà không hay biết. Còn bản thân mình cứ vô tư lo ăn chơi hết mình, không lo lắng xa xôi, tới đâu tính tới đó…. Thiệt tình!

Lửa cháy tới có gì CN réo Sư Phụ cứu, thế là tai qua nạn khỏi liền, khỏi mắc công tu cho mệt… Giỡn thôi nha, mỗi ngày CN niệm Phật thật nhiều, quán chiếu về lý nhân duyên thiệt sâu vậy mà khi đụng chuyện vẫn chưa nhịn nổi như mấy thiền sư thứ thiệt hồi xưa…


Chơn Ngọc

0 comments:

Post a Comment