Thursday, December 31, 2015

TU KHÔNG NÊN ĐỘC TÀI

botatdilac
 CN  hồi nào tới giờ sống gần 1 vài người  có tánh rất là độc tài  chuyên môn ép uổng  mình làm những việc mình khg thích cho nên mình rất là ghét  những người có tánh như vậy và  nhất là những người hay chơi trên đầu trên cổ người ta , vì muốn lợi cho họ mà quăng những thứ tệ hại , nhiều tổn thất cho người khác .......cho nên  khi mình tu , mình khg bao giờ ép người chung quanh phải tu theo mình hay bắt họ ăn chay theo , sống mà bị ép buộc làm những việc người ta khg thik thì sẽ làm người ta bị bệnh nhiều lắm  . Đọc bài này mới thấy được nhiều tai hại trong việc sống gần những người có tánh độc tài .... mà  mình thấy nhiều người khi bước vào đường tu nha , đi sai đường rất nhiều ( include me  hihi ) , caí gì theo tự nhiên đi là lành mạnh nhất  , ép vào khuôn khổ qúa thì sẽ có ngày tức nước vỡ bờ  ,việc dạy con củng vậy , đừng qúa khó nhưng củng đừng qúa dễ dãi , cứ theo trung đạo như Phật dạy đi là the best  , mọi việc cứ ứng xử theo trung đạo là sẽ thành công :)  Mình kết nhất là cái câu : " Không nên vừa hiểu chút Phật pháp, liền lập TA ở trỏng rồi khoa chân múa tay làm cảnh sát trong Phật giáo, một bề kiểm soát áp đặt, bắt bẻ lung tung. Đến khi ác quả thành hình thì hối hận đã muộn! "( mình thấy cái bệnh này là nhiều người bị lắm nè , tới khi tu vào giai đoạn cao hơn thì thôi đi , ai làm gì thây kệ người ta , còn mới biết thì đi khoe khoang tùm lum , và nhất là muốn lôi kéo nhiều người vô tu giống mình vậy đó , mắc cười có người quen kia mới biết đạo , ổng bảo trời tu thiền thông minh lắm đó nha , tu thiền củng trị bệnh nữa đó , cái naỳ sao giống mình thế , nhưng mà thật sự là vậy đó , khg tin thì tu thử đi rồi biết  hehehhe) 


   Còn có lần mình nghe Thầy Thiện Thuận giảng mà cười chết được , Thầy nói có cô Phật tử kia mới biết tu , Cô lên Chùa than với Thầy : từ ngày con tu con bị qủy nó phá ..... Thầy biết khg , khi nào mà con đang ngồi tụng Kinh là mấy đứa con trong nhà nó mở nhạc thật là to , làm con khg tụng niệm gì được cả  .... sau đó Thầy gặp con trai cô ấy Thầy hỏi thì con trai cô đó mới nói : từ ngày Má con tu tới giờ tánh kỳ lắm Thầy ơi , hôm bửa con mới vừa mở nhạc lên thì Má con đứng trên lầu chọi nguyên cái mỏ tụng kinh vô trúng ngay chóc cái đầu của con , đau chết đi được..... hahahha ..... bà Má tu kiểu này chắc ông con trai ghét đạo Phật lun qúa ..... khg ng cái mỏ tụng Kinh có nhiều công dụng qúa ta , hôm nào mình phải đi thỉnh vài chục cái để giành mới được .....
Hạnh Đoan biên dịch
Một buổi chiều nọ Hòa thượng Diệu Pháp mới vừa an tọa, thì một vị tóc điểm muối tiêu tiến tới quỳ xuống, chưa khai khẩu đã tuôn lệ như mưa, khóc chẳng thành tiếng, mọi người an ủi, ông mới dần bình tĩnh được chút và bắt đầu hướng về Hòa thượng kể chuyện của mình, cầu xin chỉ dạy.
Ông vừa buồn vừa tự trách, giống như phát xuất nỗi niềm sám hối bi ai từ nội tâm, khiến người có mặt ở đó không ai là không rơi lệ.
 Ông kể mình vừa bắt đầu hướng dẫn vợ và các con bước vào đường học Phật thì đã nhanh chóng dứt bỏ ăn mặn, toàn bộ thời gian rảnh ông đều dùng vào việc tụng kinh, hoằng pháp lợi sinh, tu tập tinh tấn.
Trước khi học Phật ông có mua một đầu máy video hiện đại, chỉ xem qua có 4-5 cuộn phim thôi, đến nay đã 10 năm, chẳng hề động tới nữa.
Riêng truyền hình, ngoại trừ nghe tin tức ra, các tiết mục văn nghệ khác ông cũng chẳng để mắt tới. Việc học Phật đem lại cho toàn gia ông nhiều cái hay vô cùng, có thể nói gần 10 năm nay, trong gia đình chẳng phát sinh điều gì bất như ý.
Điểm tuyệt nhất là cả nhà không hề vướng qua bịnh chi. Trong lúc cùng các bạn đạo bàn luận, ông thường nêu lên những cái hay về ăn chay, học Phật. Lòng đầy niềm tin và tôn kính đối với Phật.
Năm ngoái, có một bác sĩ bảo ông:
- Mười năm anh nay không ăn thịt, nhất định là thiếu dinh dưỡng, anh tự cho mình không bịnh, thì thấy như không có bịnh. Nhưng nếu anh đi bịnh viện kiểm tra máu mà không có vấn đề chi thì chúng tôi sẽ niệm Phật ăn chay theo anh!
Dưới sự cổ vũ của bạn đồng tu, ông bèn làm cuộc kiểm tra. Lúc lấy phiếu xét nghiệm, ông hỏi nhân viên:
- Huyết dịch tôi có vấn đề chi không?
Họ đáp:
- Có, năm nay ông tuổi gần 60 , mà máu huyết lại giống như người hai ba mươi tuổi, vậy là không bình thường.
Ông mới đầu hơi ngẩn ngơ một chút, sau đó bật cười. Khi đem kết quả tới cho mọi người xem, ông bảo:
- Nếu xét theo tiêu chuẩn người ăn mặn, thì máu tôi đương nhiên là bất thường. Nhưng tình trạng máy huyết giống thanh niên không phải là chuyện tốt hay sao? Bởi vì suốt mười năm nay tôi không động đến rượu thịt, thuốc hút, nên máu tôi đã được thanh lọc, tịnh hóa. Tiêu chuẩn này có thể nói là không giống phần đông người bình thường. Chúng ta ăn chay tức là đang tịnh hóa máu huyết mình, là phản lão hoàn đồng, là trở về với mộc mạc chân thực, khiến cuộc sống hôm nay thân ít bịnh, hoặc không bị bịnh khổ, khiến kiếp nhân sinh hữu hạn lại càng thêm tốt đẹp…
Nói đến đây, đột nhiên ông trầm tư một chút, mắt lệ tuôn rơi.
Ông sụt sịt kể, nửa tháng trước tai họa đã giáng vào gia đình ông. Đứa con gái ông cưng yêu nhất bỗng dưng liên tục hai ngày ăn gì đều ói, đi bịnh viện khám họ nói nó bị ung thư bao tử.
Nhưng không thể phẫu thuật vì bịnh đã phát tán trầm trọng. Bác sĩ nói sau này bịnh sẽ ngày càng chuyển ác, thời gian sống tối đa chỉ còn nửa tháng. Gia đình ông nghe tin này giống như bị đấm vào đầu, ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, chẳng biết làm sao. Bác sĩ nói con gái ông bịnh là do cơ thể thu nạp ít mà làm quá sức, do lao lực tích lũy lâu ngày, thành bịnh nan y.
Ông tỏ vẻ nghi ngờ, nói:
- Thưa sư phụ, chẳng phải trong kinh Địa Tạng từng giảng, lễ bái tượng Địa Tạng, tụng kinh Địa Tạng sẽ được các thiện báo như gia trạch vĩnh an, kéo dài tuổi thọ, tật dịch chẳng đến... Nhưng vì sao nhiều năm nay con tụng kinh Địa Tạng và các kinh khác, mà hiện tại lại bị đại nạn ập xuống đầu như thế? Bà nhà con nói: “Nếu như không học Phật thì chẳng đến nỗi con gái phải bịnh nặng như vậy”.
Thế này thì e rằng thân thích láng giềng vốn không tin Phật sẽ càng dèm chê và trách um lên, thậm chí còn làm lung lay tín ngưỡng của con. Xin hỏi sư phụ, con đã trồng nhân gì mà bị ác báo này?
Hòa thượng ngồi xếp bằng trên tràng kỹ, đôi mắt khép nhẹ như đang lắng nghe. Thấy cư sĩ hỏi, ngài từ tốn đáp:
- Lời Phật là chân ngữ, thật ngữ, không gian dối, quyết chẳng gạt lừa người. Nhưng vì sao nhà ông gặp đại nạn như thế? Đây phải tự hỏi bản thân mình một chút. Như ông vừa nói, ngoài nguyên nhân do con gái ông lao lực quá độ thành bịnh ra, bản thân ông cũng có lỗi một phần. Tuy ông siêng năng học Phật nhưng chẳng bỏ được tính cố chấp độc đoán. Phật pháp cùng thế pháp vốn vô phân biệt, nhưng ông lại cho đối lập nhau. Một mặt ông đem Phật pháp tích cực giới thiệu cùng mọi người, khiến kẻ nghe pháp được lợi ích, thậm chí giúp nhiều người ly khổ đắc lạc, đó là rất tốt.
Nhưng ông cũng đem Phật pháp biến thành trói buộc, bắt vợ con “nhốt” trong khuôn khổ do mình định lập ra. Thậm chí khi vợ con ông ra ngoài, đi đâu, muốn trang điểm chút cũng bị ông phê bình cho một trận. Con cái ông thỉnh thoảng nếu nghe những khúc nhạc đang lưu hành, thì xem như phạm vào đại kỵ, có lỗi với phép tắc “đại giáo huấn” của ông, lập tức sẽ bị ông nghiêm khắc quở trách. Nếu họ tạm có chút phản ứng, thốt lời phê bình hay tỏ thái độ không phục, thì ông lớn tiếng quát la, thịnh nộ như sấm rền. Ông lập tức biến thành pháp quan, một bề làm vệ sĩ hộ giáo, như thể trong thiên hạ chỉ có ông mới là người học Phật chân chính. Hễ nghe trong Phật môn có chút việc không đúng pháp, thì ông ghim mãi trong lòng, phê tam bình tứ… Tuy ông có chánh tri kiến nhất định, nhưng mắt toàn chỉ thấy lỗi người, tâm chứa toàn thị phi phải quấy và nhìn ai cũng thấy đều là ngoại đạo. Thế là rất sai.
Ông phải biết mọi sự trên đời đều có nhân quả, mà người chân thật tu hành thì không nên dòm tìm, soi mói lỗi thế gian. Sai sót của ông chính là do quá chấp trước nên đã biến tâm mình thành tâm ma, rơi vào cảnh quỷ.
Thật ra cũng có ma bên ngoài, nhưng không có gì đáng sợ. Người tu phải khéo biến ma thành thiện tri thức giúp mình thành Phật. Năm xưa, lúc Phật Thích-ca làm tiên nhân nhẫn nhục để vua Ca Lợi chật thân thể, thì Ngài tuyệt không có ngã tướng, nhân tướng, chúng sinh tướng, thọ giả tướng. Không những tâm chẳng sinh oán hận mà còn phát nguyện tương lai mình thành Phật rồi, người sẽ độ đầu tiên là vua Ca Lợi. Đây mới là tấm lòng và cảnh giới tri kiến của Phật.
Ông có biết sau khi nổi nóng hầm hè với vợ con rồi, trong lòng họ thấy thế nào chăng? Do họ bị ông áp chế, khí oán hận không được bung ra, phải nén cả vào trong. Hơn nữa ngọn lửa vô minh của ông, tùy theo tiêu chuẩn đạo đức ngày càng thấp của xã hội mà càng cháy bùng dữ dội, thế là người nhà biến thành nạn nhân, thành chỗ trút bực, trút giận của ông. Họ phải chịu đựng trường kỳ tháng năm như thế, làm sao kham thấu?
Ông hiện giờ là một người hai mặt. Một mặt là kẻ rất có ái tâm, là chồng tốt yêu vợ, cha lành thương con. Còn một mặt khác nữa lại là kẻ có tâm ma hung ác, toàn gieo tổn thương trầm trọng cho quyến thân.
Giờ đây con ông vướng bịnh hiểm, ông chẳng những không phản tỉnh để nhìn ra lỗi mình, ngược lại còn oán trách Phật Bồ-tát không che chở chúc phúc là không nên. Cho dù Phật Bồ-tát có đại thần thông cũng không thắng nổi nghiệp lực của ông. Giống như hãng sửa xe trên thế giới dù có kỹ sư bảo trì tối ưu, nhưng cũng không sao sửa nổi những chiếc xe bị ông mặc tình chà đạp gây tổn hại. Con gái ông bị ép phải sống ngoan, sống tốt đúng theo khuôn khổ ông chế định, trong công tác nó lại luôn ráng làm vượt thành tích cho mọi sự được đẹp hơn, tuyệt đẹp… Vì vậy mà tinh thần, thể lực bị tiêu hao đến cực độ. Bữa dùng chay trưa nó thường bị bạn bè hiếu kỳ tranh nhau dùng hết, bản thân ăn không đủ no, lại chẳng muốn ăn ở ngoài.
Tối đến về nhà, đói quá sinh mệt, ăn cũng không được bao nhiêu. Như thế lâu dần, tạo thành nội thương bao tử, do tích lao thành bịnh. Những thống khổ, u buồn trong tâm được che đậy bằng nhiệt tình công tác nổi trội, đến mức bịnh nhập xương tủy mới đi bịnh viện thì đã muộn. Tôi nói tình huống vậy có đúng không? Ông còn trách Phật Bồ-tát nữa chăng?
Những cư sĩ khác tại hiện trường đều bị lời của Hòa thượng thu hút, hầu như quên mất “nhân vật chính” đang thỉnh pháp. Bây giờ nghe Hòa thượng hỏi, họ đều quay sang nhìn ông, thấy ông hai mắt dán chặt vào sư phụ, lệ tuôn đầm đìa. Nước mắt nước mũi chảy chèm nhèm làm ướt đẩm cả một phần áo nơi vùng ngực, mọi người đều thông cảm cho nổi thống khổ của ông. Nghe Hòa thượng hỏi, ông như sực tỉnh, lên tiếng yếu ớt:
- Bạch sư phụ, hỏng lẽ ái nữ của con hết cách cứu rồi ư? Con van xin ngài hãy cứu cháu giùm, nó còn trẻ quá!
- Ông vẫn chưa hồi đáp là những lời ta nói về tình hình của ông có đúng không?
- Dạ đúng hết! Hoàn toàn đúng! Là do con thực hành và hiểu Phật pháp không thấu đáo, là tại con hại ái nữ của mình. Nó mà chết đi, con cũng không thiết sống nữa!
- Ông chết rồi, vợ ông sống nổi hay sao, phần bụng trên của bà có một khối u cứng, mười năm trước ông đã từng sờ qua rồi, nhớ không?
Nghe đến đây, cư sĩ cả kinh thất sắc, òa khóc to, âm thanh vang trời động đất. Từ sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh một ông tuổi gần 60 bộc phát niềm bi thống dữ dội như thế, tiếng khóc ông lớn tiếng đến nỗi làm chấn động và ù cả hai tai tôi. Chỉ thấy hai gối ông khụy xuống, hai tay không ngừng đánh vào đầu mình, các cư sĩ gần bên vội giữ tay ông lại. Ông sầu đau cực độ, nói trong nước mắt:
- Quan Thế Âm Bồ-tát ơi! Con tình nguyện xuống địa ngục vô gián, vĩnh viễn đời đời kiếp kiếp không thoát ra, để xin đổi mạng cho ái nữ của con được sống! Quan Thế Âm Bồ-tát ơi! Là con có lỗi với bà vợ hiền huệ của mình, mười năm trước con có sờ và biết bà có khối u cứng trong bụng, nhưng con không nghĩ nó sẽ đoạt mạng bà, con thật quá ngu si! Lúc nào cũng cho mình là đúng, con thường tuyên bố: “Người quản tôi chưa sinh ra”. Nghĩa là trên đời này, không ai có thể quản được con. Con quá ngông cuồng kiêu mạn, tự sa vào tâm ma, quả báo vẫn là chính mình tự thọ. Hu hu! Con luôn cho rằng mình là người chồng tốt, cha lành. Té ra con chỉ là kẻ ôm tâm xấu hại người! Ha Ha! Vợ của con ba mươi năm nay luôn tròn phận hiền thê, mẹ đảm, một bề phu xướng phụ tùy… Con muốn học Phật bà cũng chìu, con bắt ăn chay, dù trong lòng bà không muốn, nhưng cũng nguyện ăn chay theo con bao năm nay. Sau đó con đề xuất ngủ riêng, đoạn dục… hễ con nói là bà vâng theo, chưa từng nghĩ đến tâm tư tình cảm của bà. Quên rằng bà cũng là người biết buồn, vui, hờn giận… con luôn cho là mình tu rât tinh tấn! Bây giờ con mới biết thế nào là học Phật đúng đắn! Con chính là ma quỷ luôn đem đến áp bức, thống khổ cho người, vì con chỉ biết có mình, luôn cho rằng cái gì mình cũng đúng, cũng hay. Không ai được phép cãi… con sống ích kỷ, tư lợi, sống luống uổng suốt bao năm nay, hu hu!... hu hu!
Tôi trước đây chỉ nghe các bà, các cô, các má… vừa khóc vừa rên, hôm nay lần đầu trong đời mới nghe một nam tử 60 khóc hù hụ, kể lỗi mình um sùm, vừa khóc vừa than vừa sám hối. Nếu như ông không thật tâm sám hối, sao có thể thốt ra những lời chẳng màng đến thể diện mình như thế?
Trong phòng khách bên phía quý bà đều bật khóc thành tiếng, còn quý ông thì không ai là không rơi lệ.
Lúc này tôi phát hiện chỉ có sư phụ là điềm nhiên đoan tọa, đôi mắt hơi khép của ngài khẽ động đậy. Trong lòng tôi bỗng nổi lên nghi vấn. Trước tình huống cảm động này vì sao sư phụ không chút xót thương mà cứ ngồi bất động như thế? Sao ngài không mau mau nghĩ cách phá giải giúp cho họ?...
Bỗng sư phụ khai khẩu, nhưng chẳng hề mở mắt, tuy âm thanh ngài không lớn, nhưng có đủ sức mạnh khiến các tiếng khóc nghẹn ngào ngưng bặt ngay:
- Ta đây có nói là con gái ông nhất định phải chết! Sao ông chẳng hỏi phương pháp cầu sống?
- Dạ?
Không khí trong phòng như ngưng đọng, mọi âm thanh hoàn toàn im bặt.
Lão cư sĩ bỗng quỳ mọp trước sư phụ, dập đầu lia lịa nghe vang thành tiếng, tại hiện trường mọi người đều quỳ xuống hết…
Sư phụ giống như không nhìn thấy cảnh tượng xúc động này, vẫn bình tĩnh từ tốn nói:
- Phật pháp là diệu pháp, “tất cả duy tâm tạo”, tâm có thể khiến ông đọa địa ngục, có thể khiến ông thành Phật, có thể khiến ông bị bịnh, tử vong, cũng có thể khiến ông hóa giải hàn băng, chuyển nguy thành an. Chú Đại Bi là thuốc hay vạn năng, khéo trị tám vạn bốn ngàn chứng bịnh. Nhưng cần phải sám hối chân thành thì tác dụng thuốc mới phát. Nếu như con gái ông lành bịnh rồi, ông có còn nóng nảy, độc tài, áp bức… nữa chăng?
- Quyết không! Con sẽ không dung dưỡng các tất xấu đó nữa, con sẽ đổi mới, làm lại từ đầu.
- Được! Tốt lắm! Nếu muốn thành Phật, trước phải thành người hoàn mỹ. Phật đối với tất cả chúng sinh đều từ bi. Phật là bậc đại giác, có thần thông trí huệ cao tột , nhưng Ngài chưa bao giờ nổi nóng cáu giận với đệ tử, chưa hề la hét chửi mắng ai. Pháp Phật giảng là giúp người minh lý, hiểu rõ đạo rồi, thì trong sinh hoạt ngày thường, trong công việc thực tiễn luôn thực hành Phật pháp. Đây gọi là “minh lý tức sự”. Chúng ta ngày ngày đều gặp rất nhiều việc xảy ra ngoài dự tính, bởi vì quý vị đã minh lý, đã hiểu Phật pháp, cho nên không để những cảnh đó chuyển, mà sẽ như pháp giải quyết, xử lý sự việc, đây chính là “minh lý tức sự”.
Người tu hành mà phát cáu, nóng nảy hét la ỏm tỏi là tối đại kị, có câu: “Lửa sân thiêu hủy rừng công đức” tuyệt không phải là lời hư vọng. Đã là đệ tử Phật mà không sửa đổi, không từ bỏ tính xấy này, thì cho dù cả ngày tụng nhiều bộ kinh, giảng pháp nhiều lần, độ biết bao người học Phật, thì bản thân cũng không ra khỏi tam giới. Để cho tính khí nóng nảy sân hận bộc phát là biểu hiện bản thân mình đang quá vô minh! Vô minh nghĩa là không sáng, bản thân quý vị Phật pháp không sáng tỏ, thì làm sao có thể độ người viên mãn được?
Trong thời đại hiện nay, con trai con gái, chỉ cần có chánh tri chánh kiến, có thể giữ ngũ giới thập thiện, thậm chí có thể ăn trường trai , đều là việc khó làm, rất hiếm, rất quý. Nếu như ông cứ chấp nhất cứng cỏi, vì cầu toàn mà khư khư đem giới luật của người xuất gia, áp đặt cho hàng tại gia, rồi ép buộc, quở trách họ, như thế quá ngu si, đây giống như “kéo mạ thúc lớn” (9), làm vậy chỉ khiến người lánh xa Phật pháp, biến Phật pháp thành khủng bố, đe đọa, áp bức…
Chẳng phải Lục tổ từng giảng : “Nếu lìa thế gian tìm con đường giác ngộ thành Phật, giống như tìm sừng thỏ, vĩnh viễn không tìm được”.
Con gái ông ra ngoài, có thể điểm trang chút ít hay mặc y phục lịch sự xinh đẹp, có thể cùng chúng bạn thường thức những ca khúc đang lưu hành (miễn là nội dung âm nhạc lành mạnh, có ích)… thì đều được cả. Không bắt buộc họ phải suốt 24 giờ niệm Phật mới là tinh tiến. Ông phải hiểu rõ Phật pháp như thế này: Tự thúc liễm ngôn hạnh, giữ gìn tác phong của mình chuẩn mực cũng chính là niệm Phật! Sống trong thế gian, đối diện mọi hình sắc cảnh duyên phải luôn có con mắt sáng suốt biết tuyển trạch pháp nhãn, “ưng vô sở trụ mà sinh kỳ tâm”. Mỗi ngày, buổi tối trước khi ngủ, ông nên sắp xếp tĩnh tọa chừng 40 phút, niệm Phật hoặc trì chú, hay tu pháp môn nào đó hợp với mình, nhằm giúp tĩnh tâm, mục đích giải trừ mỏi mệt cả ngày, cũng tính là khóa tu tối thường nhật.
Được rồi, chúng ta đã minh bạch chân tướng vũ trụ, tức là nhìn thấu phá. Nhìn ra rồi thì phải buông. Nếu như nhìn thấu phá mà chẳng buông, thì ông so với hàng tục nhân chưa nhìn thấu, càng chẳng tự tại, bởi vì trong lòng ông ngoài tám vạn bốn ngàn phiền não trần lao ra, còn bị áp lực Phật pháp đè nặng.
Bây giờ xin chư vị hãy buông tất cả hết, để được đại tự tại.
Mỗi cá nhân nên quý người bạn hữu duyên ở bên cạnh mình, là đệ tử Phật, ta đối với động vật có thể sinh lòng từ bi, vì sao lại cư xử vô tình với người bên cạnh, làm tổn hại thân nhân mình?
Ông bao niên kỷ mới tin Phật? Bao nhiêu tuổi mới trì giới? Có cư sĩ tin Phật mấy mươi năm rồi, đến nay chẳng phải vẫn còn ăn tam tịnh nhục ư? Ở đây tôi không nói đúng hay sai, mà chỉ nói vấn đề thời cơ, nhân duyên thôi, hễ trăng đến rằm thì tròn.
Cả nhà ngồi chung một bàn, có kẻ ăn thịt uống rượu, có người ăn chay tin Phật, thế thì một bàn cứ chia hai mâm, chẳng có gì là không đúng. Thế giới này chính là một bàn nhiều mâm mà. Lục tổ trong hoàn cảnh thắt ngặt đặc biệt vẫn phải phương tiện ăn rau canh thịt, rau ấy có dính vị thịt chăng? Chẳng ảnh hưởng đến việc thành tổ của ngài.
Không nên vừa hiểu chút Phật pháp, liền lập TA ở trỏng rồi khoa chân múa tay làm cảnh sát trong Phật giáo, một bề kiểm soát áp đặt, bắt bẻ lung tung. Đến khi ác quả thành hình thì hối hận đã muộn!
Đạo Thiên Chúa, Tin Lành giảng bác ái, đây cũng là quan điểm của Phật giáo. Chúng ta cần dùng tâm Bồ-đề bác ái của Phật cảm hóa chúng sinh tiến vào Phật môn, chứ đừng dùng phương pháp tranh đấu, chỉ trích quở mắng, rầy la.
Được rồi, cư sĩ mong giúp con gái ông chuyển nguy thành an? Thì 8 giờ sáng mai ông lên đại diện bắt đầu lễ Phật, tụng 7 biến “Sám Đại Bi” hồi hướng cho pháp giới chúng sinh. Xin ông nhớ nhắc con gái, ngày mai cháu ở nhà bản thân cũng phải bắt đầu tụng Kinh Địa Tạng, tụng cho đến khi cháu hoàn toàn bình phục, và từ đây về sau cháu hãy chuyên tụng Kinh Địa Tạng.
Còn phần ông, ngày mai lễ xong “Sám Đại Bi” rồi, thì bắt đầu lễ ba độ “ Lương Hoàng Sám”, lúc bái sám phải dùng tâm thành lễ bái giống như ông vừa thành tâm sám hối hồi nãy đó, nếu không thành tâm – thì sám hối tụng chú gì cũng chẳng linh – Phải khắc cốt ghi tâm, thành ý hết lòng mới có thể chiêu được cảm ứng “chấn thiên động địa”. Phần các cư sĩ, quý vị có chịu làm công đức này không?
- Chúng con đồng ý ạ!
Âm thanh hồi đáp vang vọng làm rung chuyển cả mặt kính lưu ly trong phòng.
Hòa thượng mỉm cười, nụ cười hoan hỉ như trẻ thơ, khuôn mặt tuổi tác của ngài tươi như đóa sen mùa hạ, khiến mọi người xúc động, chiêm ngưỡng không rời.
Các đệ tử đều biết Hòa thượng xưa nay không hề vọng ngữ, chỉ cần bạn làm y theo lời Ngài dạy, thì sẽ ly đắc lạc.
Trước khi kết thúc, Hòa thượng ngâm một bài thơ cho người suy ngẫm:
Không tức sắc, sắc tức không
Phật pháp diễn giải vô cùng thâm sâu
Đem thân hành pháp nhiệm mầu
Giúp người tỉnh giác tiêu sầu hết mê
Trong biển khổ hiện Bồ-đề
Muốn thành Phật phải oai nghi thiện lành
Độ mình độ khắp chúng sinh.
Học gương hoan hỉ, thấu tình cảm thông
Lòng bao dung tợ hư không
Có đi có đến, chẳng căng, chẳng dùn
“Trung đạo” hữu hiệu vô cùng
Rất là thích hợp nên thường hành luôn

Đừng chê ai hết

khaunghiepChúc Thiệu
1. Ngó thấy lỗi người thật dễ, nhìn lỗi mình mới khó. Câu này nghe quen quen nhưng ta cứ... quên quên hoài, nên ta cứ hoài nói lỗi, chê bai hết người này tới người nọ, hết tổ chức này tới đất nước kia.
Chê là một tập khí dễ vận hành hơn khen, thừa nhận những giá trị của người khó hơn là tìm ra lỗi (dù nhỏ nhất, khó thấy nhất). Tất nhiên, nếu chúng ta hành xử theo tập khí này thì chắc chắn ta cũng sẽ bị đối lại như thế, trong trường hợp tương tự hoặc một trường hợp khác.
 Làm người vì thế cứ phải... đấu đá nhau, để rồi lấy đi hạnh phúc của mình, của người mà cứ nghĩ như thế mới đem tới hạnh phúc hoặc bảo vệ những thành quả mà mình đang có.
Thực tập không nói lời chê bai - Ảnh chỉ mang tính minh họa
Hôm qua, hôm kia gì đó, tôi đọc được đoạn ngắn trên Facebook của đồng đạo, câu chuyện kể rằng, có người hỏi vị thiền sư, làm hại người khác có tội không? Thiền sư trả lời: không.
Người đó thắc mắc quá, hỏi, làm hại người khác mà không tội, kỳ vậy? Thiền sư đáp, tội phước trong Phật giáo - trong đôi mắt của người học Phật không phải là quyền năng ban tặng hay trừng trị, vì tội phước được quy về chỗ nhân quả. Anh hại người thì anh gieo nhân xấu, anh sẽ chịu quả xấu theo tiến trình nhân quả của riêng anh, không ai có quyền bắt anh phải chịu hay không ai có quyền xóa nhân đó cho anh cả, nên trả lời không có tội là vì vậy.
2. Bạn tôi hồi tối nhắn tin, nói, tớ nghĩ kỹ rồi, điều tuyệt vời nhứt của một con người là mình nhận ra được cái sai, cái dở của bản thân để sửa chứ không phải mình sẽ làm cho mọi người thấy mình tốt đẹp như thế nào.
Câu ấy thật hay nếu mình đọc cho kỹ. Thực ra, mỗi ngày và mỗi người chúng ta đang diễn vai tốt đẹp cho mọi người thấy hơn là chỉnh sửa từ bên trong. Quan trọng là nhận ra những điểm chưa tốt của mình để mình thực sự tốt lên dù cho họ có nhận ra hay không. Diễn cho người ta hiểu mình tốt là ta đang cố tốt, biểu hiện (khoe) cái tốt cho người ta thấy mà không dám nói cái chưa tốt để sám hối là ta đang chạy theo tiếng khen, không dám đối mặt với sự thật cái dở còn đó trong mình - thì ngay đó ta đã không tốt rồi.
Cái đó là giả vờ có đạo đức, một kiểu bị kẹt mà hầu như ai cũng mắc phải, trong đó có người viết những dòng này. Tôi vẫn còn tham, vẫn còn sân, còn si mê dữ lắm. Nói thế để biết mình còn dở, như đứa em của tôi nói với tôi hồi chiều này: thiệt sự em vẫn còn háo sắc lắm!
Đó là một lời bộc bạch chân thành, một sự giãi bày để người kia hiểu được mình và thương mình, có cơ hội sẽ giúp mình, nâng đỡ mình.
3. Thật thà mà nói, tôi là người còn nhiều tham-sân-si, còn dính mắc đủ thứ trên trời dưới đất, còn buông lung, còn nghĩ, làm những điều mà nếu có một máy quay ghi lại hết tất cả thì... chắc kỳ cục lắm. Tôi đang cố gắng để sửa dần, bỏ bớt, để xin được làm người hiền.
Thầy dặn, đừng có chê ai hết nghe. Chê người khác là đem cái xấu bỏ vô tàng thức của mình, đem năng lượng không hay về tưới tẩm hạt giống tương tự trong ta. Điều này rất đúng, nói theo kiểu dân gian là “nói trước bước không khỏi”, nghĩa là ta sẽ vấp lại cái ta đã chê, đã nói người khác.
Họa tùng khẩu xuất còn ở chính nghĩa này - cái nghĩa ta sẽ rơi vào tình huống khóc dở khi ta mở miệng ra là lên mặt chê trách đủ thứ chuyện, với tất cả mọi người... Nhớ thế để tịnh ý, tịnh khẩu thì nhìn đâu cũng sẽ tịnh hết, cũng thấy được cái dễ thương của đất trời, cây cỏ và muôn loại. Được vậy thì ta sẽ kết thiện duyên, trở thành thân bằng quyến thuộc của số đông, ngược lại thì thành chống báng, thành oán thù.
 - theo giacngo.vn -

PHẬT PHÁP CĂN BẢN ( BÀI 1) - TT: THÍCH TRÍ HUỆ


Giết Cá Bị Cá Tìm Đến Giết Sau 20 Năm




   Người ăn thịt động vật đồng tội với tội người giết đem bán .....

Wednesday, December 30, 2015

Hướng Dẫn Lạy 500 Danh Hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm - ĐĐ Thích Giác Nhàn




 Mình khg có phước để tham dự đạo tràng , thôi thì mở video này và lạy theo chắc củng được :) Mình rất thik tụng kinh và lạy Ngài Quán Thế Âm lắm  .

LỄ VÍA ĐỨC PHẬT A DI ĐÀ NGÀY 20/12/2015 TẠI SAN JOSE - HOA KỲ




  Ước gì mình được niệm Phật chung với đại chúng đông thế này , cái lực niệm Phật qúa mạnh , xem mà thấy thik gì đâu lun á .....

Hộ Niệm Cô Phạm Mỹ Dung Vãng Sanh - ĐĐ Thích Giác Nhàn - 2009


   Mình đã 1 lần bị bệnh  nhém chết và lúc đó thì niệm Phật rất nhiều cho nên đã tự cảm nhận được câu niệm Phật rất là mầu nhiệm , nếu tâm mình chưa muốn chết thì Phật sẽ cho hết bệnh khoẻ mạnh lại sau 1 tháng ( là trường hợp của mình ) , còn ai muốn vãng sanh , muốn bỏ xác thân này thì sẽ được Phật rước đi nếu mình thành tâm niệm Phật liên tục ngày và đêm ..... nếu ai chưa từng niệm Phật qua thì CN nghỉ sẽ khg tin mấy cái vụ này đâu , nhưng vì mình đã trải qua nên mình rất tin mấy cái vụ này .....Mình thật sự rất khâm phục Thầy Giác Nhàn , Thầy lập ra phòng hộ niệm cho vãng sanh vậy là qúa hay đi , công đức Thầy qúa to lớn , thật đáng tán thán  ....

  


  

Jasmine flowers



Mình mua 3 loại hoa Jasmine trên mạng , 2 cây thì hoa nở mùa hè , 1 cây thì nở mùa đông , thơm qúa trời luôn , ngay cả khi mình trồng ở ngoài sân gần cửa ra vô nó củng tỏa 1  mùi thơm cả 1 vùng .....



Những người phụ nữ thành công trên nước Mỹ





 Một đất nước muốn phát triển hùng mạnh và nhanh là phải biết đầu tư cho con em có điều kiện học hành cao , có điều kiện phát triển hết những tài năng của chúng .....mình thấy người VN mình có rất nhiều thanh niên có tài , nhưng khg có điều kiện để phát triển , thấy tội ghê ! 

Tâm & Kế Của Người Do Thái


Tuesday, December 29, 2015

Ráng cắn răng trả nghiệp :)



 Mình nghe Thầy Chơn Hiếu giảng nhiều câu rất hay , Thầy  nói ráng niệm Phật cho thật nhiều , nếu nghiệp có đổ thì ráng  trả nghiệp hết đi , ráng chịu khổ cho hết kiếp này , cao tay lắm là vài chục năm thôi , sau đó thì được Phật A Di Đà đến đón về cõi Cực Lạc , lên đó được rồi là cảnh giới thật của mình đó , sống hoài khg chết , khg bao giờ bị buồn khổ vì chung quanh mình là hàng Bồ Tát và Phật khg à , đâu có người ác đâu mà làm cho mình khổ chứ  .....còn ở cõi này là cõi tạm , cõi khg có thật , cõi này là cõi tam đồ ác đạo , từng ngày từng giờ nghiệp nó khảo mình , ai ai củng bị nghiệp khảo tới xanh xao vàng vọt đau khổ tím tái cả người :)  mắc cười hôm bửa mình đi tiệc , gặp vài người  nói tới cái vụ năm xui tháng hạn , mấy người đó nói sao năm nào củng thấy xui hết , chắc là năm nào củng bị sao hạn  :) ..... hồi xưa mình thật ngây thơ lắm , cứ nghĩ mình sống tốt , sống thật lòng với mọi người thì chắc người ta sẽ đối xử mình lại y chang vậy , trời khg ngờ bị lầm to , bị nhiều cú ngã đau điếng mình mới biết thế giới này khg là màu hồng như mình nghĩ , thật ra là cõi tam đồ ác đạo , tìm 1 người tốt đỏ con mắt hết chứ khg phải chuyện giỡn ....chắc tại số mình xui xẻo đó mà .....

  Mà theo mình thấy nha , khi mà sống gần 1 người ác mà có quyền hành trong tay và có những quyết định khg sáng suốt  thì tất cả mọi người chung quanh lảnh hết hậu qủa đau khổ . Mà theo đạo Phật thì nói là nghiệp nó khiến vậy đó , mình lấy ví dụ nha , như 1 người vì bạn nhờ vả , ở nước khác muốn trốn qua Mỹ định cư , vì sợ bạn thân ở chung nhà giật chồng mình cho nên tìm cách "tống" qua nhà cô em dâu , làm hại cô em dâu này rơi vào tình trạng dở khóc dở cười , cho nên 1 người phụ nữ mà tu được là cả dòng họ được bình yên :) .... vậy đó , ở gần 1 người có quyền hành và thiếu trí tuệ thì sẽ làm cho người vòng vòng bị phiền não tới chết luôn đó .....cho nên thôi thôi đi , lỡ ngu dại tham ái mới chun vào làm người ( mà HT Thanh Từ bảo chỉ còn dính 1 tí xíu ái thui thì củng đi đầu thai lại đó , ái chồng , ái con gì tí xíu à là quay lại liền ) , ráng niệm Phật cho tới làm sao mà đoạn ái được thì sẽ khg còn quay lại cõi này nữa .....mắc cười 2 năm trước mình nằm mơ thấy sao mình bị chết mà cái hồn cứ bay bay theo nhỏ con gái của mình hoài vì mình thấy nó đang bị khổ gì đó , mình thấy ẻm đi đâu thì mình bay trên đầu ẻm vậy đó ....mình kể ẻm nghe thì ẻm cười và bảo : mommy that's so creepy , ông xã mình thì bảo : lúc đó con sẽ nghe được the voice from your head : go to eat , take shower   .... hahahha ..... thế là ẻm ngồi cười ngặt nghẻo ..... ui chết tui rùi , thương con kiểu này sao đi theo Phật được trùi  :) 


Mỗi lần mà mình nghe nhạc niệm Quán Thế Âm này là tự nhiên rất an lạc , tất cả phiền não trong tâm đều rơi rụng hết :) Cho nên giờ mình cứ mở hoài trong nhà , mà mình nghe trong băng giảng Thầy nói mở nhạc niệm Phật trong nhà rất tốt , khi mở nhạc này thì có nhiều tiên trên trời và những vong linh biết tu họ tới nghe và niệm theo , nhờ vậy mà nhà cửa của mình yên ổn .....còn mở nhạc buồn bã mà nghe thì có những con ma buồn nó lại nghe , mà ma lại nhà nhiều qúa thì nó quậy tưng mình lun đó , vì bản tính của ma là khg thiện đó mà :) theo mình suy nghĩ vạy đó khg biết có đúng khg nữa :)

GIẢI TRỪ KHẨU NGHIỆP - ĐĐ THÍCH THIỆN THUẬN


Ngừa bệnh cảm cúm trong mùa đông



Vào mùa Đông năm nay mình đã bị cảm cúm khoảng 4 lần , nhưng bệnh khoảng 2 ngày là hết , chứ năm rồi  mỗi lần  bệnh là 2 tuần mới hết , khi thấy hơi bị nhức đầu và ho là mình uống vitamin này vào liền , rồi ăn thêm mấy mấy trái quýt , cho nên khoảng 2 ngày là hết ho liền . Năm rồi mình bị cảm nặng đến nổi muốn tắt thở hoài , làm như có gì nó nghẹt ở cổ họng và ở ngực , rồi ho tới muốn tắt tiếng luôn , bị cảm cúm đến nổi phải đi bác sĩ xin trụ sinh uống hoài , khg thôi là ban đêm thở khg nổi .... năm nay mình biết khôn , khi cảm thấy muốn bị  bệnh là mình uống thuốc bổ loại này vào liền , nếu có ho qúa thì tấp thuốc ho loại Robitussin vào , vì bác sĩ của con mình ổng bảo loại thuốc ho robitussin là trị ho tốt nhất , người lớn hay trẻ nhỏ gì đều uống loại thuốc này trị ho rất hay , uống thuốc ho từ từ , uống cách nào cho thuốc ho đọng lại ngay cổ họng càng lâu càng tốt , vậy mới mau hết ho :) 




Monday, December 28, 2015

How to Get in Shape

Sunday, December 27, 2015

Chè bột báng đủ màu cho mùa lễ giáng sinh




      Nấu chè này cho lễ giáng sinh được  nè các bạn , màu mè đẹp chưa ?

  Vì có nhân đậu sẵn cho nên nấu rất nhanh , khoảng 1 giờ là có ăn , mà làm 1 màu trắng hoài mình thấy boring qúa cho nên cho màu thêm cho đẹp , khác màu nấu chung nhau trong 1 nồi khg sao cả , mới đầu mình sợ nó bị lan màu nên nấu riêng , 1 hồi thử 1 viên màu khác sao thấy khg bị lem nên bỏ chung vào 1 nồi nấu cho nhanh , mình muốn màu hồng lợt chút nhưng nó ra màu sặc sỡ qúa . CN ngâm bột báng trong thau nước nóng xả từ sink  khoảng 10 giây ( giây chứ khg fải phút nha các bạn ) , sau đó đổ ra rổ dầy ( hình 1 ) , bỏ màu vô liền , muốn màu gì thì bỏ màu đó , CN bỏ màu đỏ và màu vàng chung với nhau trên cái muỗng , rưới vào bột báng rồi trộn đều bột báng với nhau  , thì nấu chín nó ra màu  trên , lúc chưa nấu chín thì cái màu lợt lắm , nhưng tới khi nấu chín rồi thì ra màu đậm lét , cho nên các bạn nhớ đừng cho màu nhiều qúa . CN bỏ khoảng 1 muỗng càfê màu à  :)  trên  mặt nửa bịt bột báng  ( 1 bịt  bột báng mình chia làm 2 để trộn 2 màu khác nhau , trên 2 cái rỗ khác nhau  )  . Làm xong ông xã nói mình chỉ có làm desert là ngon ...hic....


                                                                        ( hình 1 )
Cách làm:
1 bịt bột bán hiệu con voi.
Nhân đậu xanh đã vò viên sẵn (nhân đậu làm cho chè này thì phải làm cho ngọt chút thì khi ăn với bột bán lạt là vừa)
Bột bán đổ vào rổ đặt vào thau để ngâm và xả qua nước nóng. Xả bỏ nước đầu cho sạch xong ngâm khoảng 20 giây, lấy rổ lên... khoét lổ ngay giữa rổ để nước thoát ra và để ráo khoảng 8 phút. Sau đó bắt bột bán lên và vò viên giống như là làm chè trôi nước.
Bắt nồi nước cho thật sôi, thả bột bán đã vò viên vào, nấu cho tới bột bán trong và nổi lên là chín thì vớt lên thả vào thau nước lạnh liền.
Cách thắng nước cốt dừa. Lấy 1 lon nước cốt dừa hiệu chef choice và 1/2 cup đường cát trắng, 1 muỗng càfê muối, 1 bịt bột vani Pháp cho thơm... nấu sôi hỗn hợp lên và vớt viên chè bột bán cho ráo từ thao nước lạnh thả vào nước cốt dừa. Rắc đậu phộng hay mè lên mặt. 

Chú ý :  Chè này da bột báng muốn mềm là làm nhão chút , nhưng khi nắn thì trần ai khoai củ luôn cho nên mình thà làm khô chút , khi thấm nước tay ướt lại thì vò viên rất là dễ .  Làm cái này mà khg ăn ý là coi như bỏ nguyên bịt bột báng , thấy vậy chứ rất là khó làm nha các bạn  .
Khi lấy từ tủ lạnh ra các bạn nhớ hâm microwave cho thật là mềm ( hâm khoảng 4 phút ) thì ăn mới ngon , hong thôi nó cứng ngắt à  .

Tuyệt vời món bánh sầu riêng tươi lạnh | VTC


Christmas party


  Ở Mỹ này lâu lâu chỉ có lễ lộc thì  mới có dịp hội tụ nhau để ăn chơi thỏa thích , năm nào khi có lễ lớn thì ai củng ở chơi muốn tới sáng . Hôm Christmas Eve ông xã mình tự nhiên chạy lại nói lung tung về cái vụ mình là fan cuồng của Tuấn Hưng , làm cho mọi người có dịp để " chọc " mình qúa trời ..... Ông xã bảo : mọi người khg biết đâu , bà xã em  tự nhiên hôm đó ra dancing điên cuồng như là teenager vậy đó  , sau đó còn chạy ra sớm nhất để xin chụp hình và xin chử ký của Tuấn Hưng nữa chứ ...... thế là mọi người xúm ra mỗi người 1 câu chọc ông xã và mình qúa trời , cười muốn bể nhà lun .... còn bà chị dâu lớn thì xoay qua nói với ông chồng : thấy em của anh khg , vợ thích xem Tuấn Hưng là dẫn vợ đi coi liền , còn anh , hễ CD nào mà em thích nghe trên xe là y như mấy ngày sau cái CD đó mất tiêu  :)  cả đám xúm nhau cười muốn lộn ruột ..... ông anh chồng còn chọc : bà xã anh thích Nhật Trường , giờ Nhật Trường đã đi rồi cho nên bớt 1 mối lo cho anh , còn ông xã mình thì còn phải lo dài dài vì Tuấn Hưng còn qúa trẻ .....hahhaha .... trong gia đình mấy ông anh chồng của mình nói chuyện củng có duyên lắm , ông nào ông nấy tếu bà cố luôn , nói chuyện rất khôn .... Mình mới bảo : Trời , hôm đó mình chuẩn bị chu đáo là chạy ra sớm nhất để xin chụp hình với Tuấn Hưng , ai ngờ đứng làm kiểu tạo dáng lung tung cho đã rồi ông xã nói " máy chụp hình  hết pin " , làm hại mình nhảy tửng tửng lên , ông Tuấn Hưng đứng kế bên ổng mới mắc cười là lý do này  :)  Mình kể cho mọi người nghe , cả đám cười 1 cái ầm lên .... mà hôm đó ông xã mình tếu rồi gặp ông anh chồng phụ hoạ theo , có cô kiacười chảy cả nước mắt sau đó  phải chạy đi bathroom liền , cho nên mai mốt mình phải dặn mấy người này , ai mà lớn lớn tuổi , khi gặp 2 ông này là phải mặc tả đi ăn tiệc đó , khg thôi accident happen ...... :) Ờ,  mà nghỉ củng lạ thật , tự nhiên mình lại là fan cuồng của ông Tuấn Hưng vậy trùi , hong hiểu nổi mình lun á .... bị mọi người chọc qúa trời đến nổi về nhà ngủ lại tiếp tục nằm mơ thấy Tuấn Hưng tiếp tục ..... có ai muốn nghe giấc mơ của mình thế nào thì nhớ comment nha , mình mới kể  hihi .... Happy holiday everybody ! 


Saturday, December 26, 2015

15 Hạng chúng sanh 06/06/2010 - Thích Giác Khang



    Mắc cười lúc mà mình gặp được Sư , mình cứ dặn Sư là khi Sư tu thành chánh qủa Sư nhớ về độ cho con liền  nha Sư :)  Sư mới bảo : Ờ , Sư  mà có lên gặp Phật thì Sư sẽ thòng cọng dây xuống kéo con lên  :) Mà lạ lắm nha , hôm đó mình mới vừa bước vào Chùa của Sư là tự nhiên mình thấy  khỏe ra liền tuy lúc đó đi xe cả ngày đang mệt muốn chết vậy đó .... sau này mình mới biết , là khi gần những vị tu cao , lằn sóng tư tưởng của họ đã định khg có vọng tưởng cho nên khi mình gặp được họ là tự nhiên mình cảm thấy an lạc và khoẻ ra là vậy .....giống như là làn sóng tư tưởng của mình chạy loạn xạ , khi gặp lằn sóng yên tỉnh chỉ 1 lằn chạy thì tự nhiên làn sóng của mình hòa nhập vào làn sóng yên tỉnh đó , vì vậy mà mình thấy an lạc là vậy ....vì con người mình mỗi người đều có hào quang bao phủ chung quanh ......








Thursday, December 24, 2015

GÀ TRỐNG LÔNG VÀNG



Có một nông dân họ Chương bị bệnh ung thư Phổi tới giai đoạn mà cả 2 bệnh viện lớn đều tuyên bố bó tay và dặn dò người nhà nên lo chuẩn bị hậu sự cho ông.
Có người bà con của ông biết tôi hay nghiên cứu Phật lý, liền dẫn vợ ông Chương tới nhà tôi, thỉnh cầu giúp họ. Rất may là Hòa thượng Diệu Pháp đang có mặt tại đó, họ liền khẩn cầu Sư phụ từ bi cứu giúp.
Hòa thượng Diệu Pháp nói:
– Bệnh nhân nghiệp sát quá nặng, nhất là giết gà rất nhiều, có phải vậy không?
Vợ ông Chương đáp:
– Dạ đúng, chồng con ưa chiên xào, hầm, nướng… Trong làng mà có đám cưới, hỉ sự hay tang sự gì, toàn đến nhờ ông làm bếp trưởng. Đã vậy ông chê người giết gà kỹ thuật không giỏi, nên luôn giành ra tay. Mỗi lần tổ chức tiệc ổng giết mấy chục congà, máu đỏ nhuộm hồng cả cái mương
Hòa thượng lại hỏi:
– Các ngươi có lén giết con gà trống bự nào của nhà người ta hay không? Con gà này bụng nó lông toàn sắc vàng, mình thì mầu hồng nâu, có đuôi màu xanh lá cây đậm, toàn thân nó sáng lấp lánh, khi nó ngẩng lên – tính chiều cao từ đầu đến chân – cũng hơn nửa mét, trông nó rất là hùng tráng oai vệ…
Bà Chương nghe Hòa thượng tả thì cả kinh, mặt mày thất sắc, té nhào xuống nghe một cái đụi. Bà dập đầu lia lịa, lắp bắp:
– Ôi trời ơi, thưa Bồ-tát!…Chúng con nào biết…giết gà…là có tội?
Năm đó mất mùa, ngày nào nhà cũng đói! Hôm đó có con gà trống bự của nhà láng giềng bay đến chỗ nhà chúng con. Quả thật chúng con có lén giết nó ăn, nào ngờ Bồ-tát có mắt nhìn thấu hết trọi. Đây kêu là “ác hữu ác báo”, sau này chúng con không dám tùy tiện chiếm đoạt của người ta nữa. Mà trong năm đói kém đó chúng con còn trộm thêm lương thực của nhà nước để ăn, còn trộm cả hoa màu… Bây giờ con biết tội rồi, tất cả đều do chồng con liều lĩnh làm, xin hãy giảm tuổi thọ con đi ạ! Con nguyện chết thay cho ông ấy…Huhu huhu!
Bà vợ rất chấn động tinh thần, vừa khóc vừa kể một thôi một hồi, luôn miệng xin sám hối tội lỗi của mình, khiến người nghe xúc động không nguôi. Ai ngờ phụ nữ này có linh giác rất cao, mới nói một chút là thông suốt. Lời lẽ của bà thật thà chất phác, mà tình cảm phu thê họ cũng thật đáng quý.
Tôi vội đỡ bà dậy, bảo bà hãy lắng nghe Hòa thượng khai thị.
Sư phụ cũng đang rất cảm động. Ngài nói giọng hơi run:
– Sự khóc lóc phát lộ của con vừa rồi chứng tỏ con rất chân thành và biết ăn năn. Khi trở về phải nhớ giải thích cho chồng con hiểu, để ông ta biết lỗi mà khẩn thiết sám hối. Từ nay về sau cả hai tuyệt đối không được sát sinh nữa. Hãy tới chùa thỉnh bộ kinh Địa Tạng, vì chồng con sát hại gà nhiều nên phải tụng 49 biến, để hồi hướng cho chúng nó. Nên nhớ là chồng con phải siêng tụng kinh Địa Tạng, ông ta còn tội trộm giết gà trống bự kia nữa, nó là vua trong loài gà đấy!
Và Hòa thượng hỏi tiếp:
– Có phải là sau khi giết con gà trống ‘oai hùng’ đó xong, chồng con liền bị bệnh nhức đầu?
Bà Chương ngẫm nghĩ nhớ lại rồi khẳng định:
– Đúng, đúng vậy! Quả là lúc đó ông phát bệnh nhức đầu ngót hai ngày, nhức bưng bưng, ăn gì cũng không nổi!
Hòa thượng nói:
– Con gà sau khi bị giết, lúc nào nó cũng theo báo và đứng trên đầu chồng bà, có lúc còn dùng mỏ mổ vào não ông. Như vậy thì làm sao mà không đau đớn được chứ? Hãy lập bài vị cho con gà đó ở trong chùa, hai con phải vì nó tụng 7 bộ kinh Địa Tạng và thỉnh chư Tăng giúp làm siêu độ cho nó. Nó có thể siêu sinh thiên giới thành một con phượng hoàng!
Bà Chương nói:
– Chúng con không biết chữ nhiều, tụng không được thì làm sao?
– Tụng kinh là để cứu mạng cho chồng con! Ngoài ra, đối với con cũng có lợi ích rất lớn. Không biết chữ thì có thể tra từ điển, cũng có thể hỏi người biết chữ, nếu không thể tụng thì có thể thỉnh Tăng nhân tụng, nhưng không tốt bằng chính tự mình tụng, vì công đức này đều là của mình làm nên. Phải tuyệt đối lưu ý, trong thời kỳ siêu độ, nên đoạn tuyệt tất cả thức ăn mặn, tất cả những thứ như thịt, hành, hẹ, tỏi, rượu và thuốc hút…Toàn bộ đều phải dứt hết.
Bởi vì nếu ăn đồ hôi tanh rồi tụng kinh, thì chẳng thể có chư thiên nhân, quỷ thần nào đến nghe kinh, chúng sinh sẽ không được lợi ích. Mà như vậy đối với Phật pháp cũng không cung kính. Thế thì làm sao có được công đức? Những con vật bị giết nếu như không siêu được, thì bệnh chồng con rất khó lành. Nếu cả hai có thể nghiêm hành, tuân thủ giới luật, thì Phật, Bồ tát nhất định sẽ gia hộ cho các con.
Hòa thượng nhắc nhở thật thiết tha. Bà Chương lại hỏi:
– Chồng con hiện đang bệnh nguy, không biết có thể chết lúc nào, tụng kinh như vậy có kịp không?
Hòa thượng đáp:
– Chồng con nếu chẳng giết vô số gà như thế, thì thọ mệnh cũng chưa tận. Sát sinh là giảm thọ mà! Bởi vì vừa rồi con phát lộ ăn năn sám hối tận đáy lòng, nên hiện giờ bệnh chồng con cũng có cơ may chuyển biến. Hãy chí thành sám hối trợ giúp ông nhà tiêu trừ tội chướng. Nếu bản thân chồng con biết thành tâm sám hối, chí thành tụng kinh niệm Phật, nhất định sẽ chuyển nguy thành an. Phải tranh thủ nắm bắt thời cơ còn lại!
Bà Chương liền vào bệnh viện, thì thấy chồng mình đã có thể ngồi dậy được và đang ngồi trên giường. Hỏi thăm mới biết, ông vừa mới nôn ra ống nhổ hơn hai chén rưỡi đàm mủ. Hơi thở cũng đã thông. Đây là từ hồi bệnh nặng tới giờ lần đầu ông có thể nôn được đàm ra. Bà Chương vô cùng mừng rỡ, sẵn dịp đem lời Hòa thượng dạy, kể cho chồng nghe. Chồng bà nghe kể xong thì vừa mừng vừa sợ.
Hôm sau cả hai quyết định xuất viện về nhà, họ nói với bệnh viện:
– Dù sao chúng tôi cũng hết thuốc chữa rồi.
Sau đó hai vợ chồng làm y theo lời Hòa thượng dạy. Không bao lâu sau, cái ông Chương bị “ung thư phổi suýt chết kia”, đã ra khỏi cửa tử trước sự ngạc nhiên của toàn Thôn. Chưa hết, ông còn có thể chạy xe đạp, việc này là đầu đề cho toàn Thôn hỏi thăm, bàn tán.
Đã vậy, một trân mưa lớn trút xuống làm dột nhà ông. Ông liền trèo lên mái nhà tu bổ chỗ rò rỉ, khiến dân làng kinh ngạc, suýt xoa mãi không thôi