Monday, February 3, 2014

Tập hạnh lắng nghe của Bồ Tát Quán Thế Âm

    Hôm mùng 1 Tết nói chuyện với ông Sư Phụ kia mình học hỏi được nhiều cái rất hay của SP . Được SP  truyền vài chiêu đủ xài trong mùa băng tuyết ...hic.... Mình hỏi SP là hồi xưa con rất thích nghe chuyện thị phi của người , nhiều lúc người ta khg nói con còn khui ra , điều tra , bươi móc cho người ta nói , còn bây giờ nói thật là con rất sợ nghe chuyện này kia của người khác , nhiều lúc nghe xong nó đọng lại trong tâm của con rất lâu mới tan được , khg phải gì , người ta có chuyện buồn than thở với mình , nghe xong mình thấy thương và tội cho người đó qúa , cái cảm giác đó khởi lên hoài khi mình ngồi yên niệm Phật ..... SP  chọc bảo vậy là cô mắc qủa báo rồi , cái qủa hồi xưa khui  ra cho người ta nói , giờ bị nhiều người đem rác lại trút hoài .....:) ......mà giờ mình nghe xong rồi im luôn , khg có nói tới nói lui , người ta tin tưởng mình người ta mới nói này kia , mình phải giữ bí mật chứ .

     SP dạy cái cách cho mình lắng nghe mà khg bị động tâm , nghe xong là buông xả được liền . SP bảo khi cô đang lắng nghe , tuy lổ tai này đang nghe , biết hết những gì người kia đang nói , nhưng phải biết cô đang khởi ý nghĩ gì trong đầu , chứ đừng lắng nghe rồi mất mình luôn thì khg được . Chẳng hạn như khi nghe người đó than thở gì , khi cô vừa khởi ý nghĩ thấy tội nghiệp qúa , thì cô nhận biết được tư tưởng của mình liền , đó là cách lắng nghe trong sự sáng suốt . Còn khi nghe ai nói gì , mình cứ chạy theo và đồng hóa mình theo người đó , thì cô đang nghe trong sự tối tăm , trong sự bất giác mất mình .  Khi nghe lời nói rất trái lổ tai củng vậy , khi nghe xong , cô nhận biết được liền là mình đang khởi tư tưởng gì lên , cảm giác giận đang dâng trào thì nhận biết nó liền ....mà lạ cái là khi mình nhận ra được mình đang khởi ý niệm gì thì tự nhiên nó biến mất liền , chứ cô đừng ráng đè nó xuống , đè qúa chừng nữa  rác đầy hết cả nhà thì sẽ bị nổ tung đó .... :)  Cái ông SP này rất tếu lâm , nói nói 1 hồi là cũng tếu 1 chút , lần nào nói chuyện mình cũng cười chết đi được , cái tật mình hay  nhạy cười nữa . Bởi vậy SP  cũng bị nhiều người đem rác lại trút hoài , nhưng mình thấy SP cứ tỉnh bơ , chẳng có phiền chút nào , đúng là cao thủ võ lâm  :)

     Thật ra khi nhận ra được từng tâm niệm của mình thì tâm mình sẽ rất là sáng suốt . KHi nghe SP dạy cái này là mình đã  tự phát minh ra và thử qua rồi , nhưng lâu qúa nên mình quên , khi nghe SP nói thì mình nhớ lại là mình đã có thực tập qua rồi . Số là có 1 lần mình bị chửi qúa trời , mấy lần trước mình bị chửi thì mình nổi sân và cũng gây lại tưng bừng , nhưng có 1 lần tự nhiên mình khg thèm cãi lại mà mình để ý xem mình đang khởi ý niệm gì lên trong lúc bị chửi .....mà lạ 1 cái là khi mình thấy được vọng tưởng của mình trong lúc bị chửi thì mình khg có nổi sân , mình chú ý xem trong lúc đó nó khởi bao nhiêu cái vọng tưởng , và những vọng tưởng đó ghê gớm tới mức nào :) ( nói chơi chứ mình đâu có độc ác  lắm đâu so với những chúng sanh khác ...hic... ) . Khi nhận ra bao nhiêu cái vọng tưởng và biết nó là giả , thì tự nhiên cái cảm giác tức giận khi mình bị người ta sỉ vả nặng nề cũng tan biến , nhưng cái này có nhiều khi có hiệu qủa mà có nhiều khi cũng khg có work với mình , vì đôi lúc mình cũng lo nổi sân và đánh mất mình lúc nào khg hay biết , hiếm khi nào mà được bình tĩnh và sáng suốt khi bị hủy nhục nặng nề như vậy .

 Nó mắng tui , nó nhiếc tui
 Nó nhạo tui , nó phỉ báng tui
 Nó làm tui thất điên bát đảo
 Nếu tui khg nhận ra vọng tưởng đang khởi lên
 Tui sẽ ăn thua đủ với nó cả ngày

 

 Ông SP  khác còn chọc mình : Cô ráng thực tập đi , khi nào nghe tiếng chửi là tiếng hát êm dịu của Lâm Nhật Tiến hay của Đan Nguyên , hay là như tiếng chim hót trên cành , lúc đó là cô tu thành công hạnh lắng nghe của Bồ Tát Quan Thế Âm  . 

   Giời ạ , khg biết tới chừng nào mình mới tập được đây , có ai tu thành công phương pháp này nhớ báo cho mình biết với .......